Trong con ngươi đen nhánh của ác ma lóe lên sắc đỏ. Sương đen tràn ra dưới chân hắn biến thành bậc thang, Lục Thanh Uyên thả Du Đường đạp lên những bậc thang. Hắn chỉ vào điểm cuối của dây cáp, nơi đó có một quang điểm.
"Đó là cửa tới thế giới hiện thực." Hắn nói: "Nếu Trần Thụ thật sự có thể cải tạo thang máy thành công, các ngươi có thể thuận lợi rời khỏi đây."
"Nhưng mà............" Lục Thanh Uyên mấp máy môi, biểu tình trên mặt lại hiện ra vài phần tàn nhẫn: "Lúc thang máy đi lên, vẫn còn một khảo nghiệm cuối cùng đang chờ bọn họ."
Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải.
Nếu Trần Thụ là thiên tài thì Lục Thanh Uyên chính là kẻ điên.
Sau gần trăm năm lắng nghe oán niệm, Lục Thanh Uyên càng thấu hiểu được lòng người.
Kể cả Trần Thụ có lợi hại đi chăng nữa thì cái thang máy được cải tạo lại đó chỉ là một tàn thứ phẩm, một khi phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, kết cục sẽ là không ai sống sót, liệu rằng những người đó khi thực sự bước vào ngưỡng cửa sinh tử, họ sẽ làm gì để bản thân mình được thoát.
Đây là khảo nghiệm cuối cùng của hắn.
"Tôi hiểu rồi." Du Đường không cố gắng hỏi xem khảo nghiệm cuối cùng là gì, chỉ gật đầu rồi bước theo bậc thang đi xuống dưới. Sương đen bò theo hai người kéo dài bậc thang, thẳng đến khi Lục Thanh Uyên nhìn thấy Du Đường túm lấy dây cáp bò xuống mới chậm rãi tiêu tán.
Ác ma đứng nhìn người đàn ông một lúc thật lâu rồi vỗ cánh bay vào bóng tối, hoàn toàn hòa lẫn làm một với hắc ám vô tận.
Chỉ để lại hai câu lạnh nhạt vang vọng vào tai Du Đường:
"Du Đường, ngươi phải nhớ kỹ."
"Nếu ngươi chết, năm người còn lại sẽ cùng chôn thây ở nơi đây."
Du Đường sửng sốt, trầm mặc một lúc lâu mới tiếp tục theo dây cáp trượt xuống dưới.
Chờ đến khi y chạm hai chân đến mặt đất, những người vẫn luôn đứng phía dưới chờ đợi liền vội vàng chạy tới dò hỏi tình huống phía trên.
Du Đường giải thích qua một lượt cho đám người Trần Thụ, mới chú ý tới độ dạng của Lục Thanh Uyên có vẻ không thích hợp lắm. Y đến gần hắn thì mới phát hiện tiểu ác ma đang dùng băng vải màu trắng quấn quanh cổ chính mình.
"Cậu làm sao vậy?"
Lục Thanh Uyên không trả lời, chỉ chăm chú quấn kỹ cổ mình, sau khi thắt một nút kết thật chắc, mới nói: "Không có gì đâu."
Du Đường chú ý tới băng vải thì thấy bên cạnh đó hình như có hoa văn màu đen đang bò lan trên da.
Lục Thanh Uyên phát hiện tầm mắt của y, lập tức che lại cổ, đến khi buông tay ra thì đã không còn thấy hoa văn màu đen kia nữa.
"Ta hy vọng ngươi sẽ nhớ kỹ lời ta."
Lục Thanh Uyên không cho Du Đường có cơ hội dò hỏi, hắn chuyển đề tài: "Đừng nghĩ đến việc hy sinh bản thân để cứu họ. Bằng không......"
"Dù ngươi có cứu bọn họ thì đã sao, ta vẫn có thể giết bọn họ thêm lần nữa."
Uy hiếp Du Đường xong, Lục Thanh Uyên lại bổ sung thêm một câu.
"Hơn nữa tử vong là sự trừng phạt đối với tội nhân, ngươi không cần phải dùng mạng mình để đổi lấy mạng của bọn họ."
Du Đường đứng lẳng lặng nghe Lục Thanh Uyên nói xong, trầm tư một lát rồi nhẹ giọng nói: "Nếu tử vong là sự trừng phạt đối với tội nhân."
"Thì tôi nghĩ rằng chắc có lẽ tôi cũng đã từng là một kẻ tội ác tày trời."
Lục Thanh Uyên không ngờ y sẽ nói như vậy, hắn khựng lại một chút rồi phản bác: "Ngươi là thiên sứ, là linh hồn thuần khiết nhất, sao có thể là kẻ tội ác tày trời........"
"Cậu hiểu được tôi bao nhiêu?" Du Đường nói: "Thậm chí cả tôi cũng chẳng biết rốt cuộc tôi là người như thế nào."
Từ khi tử vong vì tai nạn xe đến khi trói định hệ thống, làm nhiệm vụ, dùng các cách khác nhau để chết.
Nghe lời hệ thống kể lại, Du Đường biết rằng bản thân mình đã chết rất nhiều lần.
Nhiệm vụ của Chủ Thần đưa ra tuyệt đối không thể làm trái, cho nên kết cục của y ở mỗi thế giới luôn luôn là tử vong.
Mà dựa theo cách nói của Lục Thanh Uyên thì tử vong là sự trừng phạt đối với tội nhân.
Nếu nói như vậy, có nghĩa rằng, một đời làm sư tôn Chủ Thần kia có lẽ y đã làm rất nhiều những việc không thể tha thứ?
Bằng không thì cũng không phải nghênh đón tử vong nhiều lần đến vậy.........
"Tiểu ác ma." Du Đường vươn tay xoa đầu Lục Thanh Uyên: "Chỉ cần là người, thì sẽ phạm sai lầm, không có người nào là hoàn toàn sạch sẽ, cũng không có ai hoàn toàn dơ bẩn. Tội nghiệt và nhân loại là bạn tương sinh, nếu cậu khăng khăng muốn giết sạch những kẻ có tội, vậy thì ngay cả tôi cậu cũng nên giết."
Du Đường mỉm cười nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Tôi cam nguyện chết trong tay của cậu."
Những lời này vừa nói ra, thời gian phảng phất ngừng lại một giây.
Những ký ức phủ bụi thình lình bị lật ra, tràn vào đầu Du Đường.
Cổ thành, đường đá xanh, máu loãng loang đầy nhuộm đỏ mặt đất.
Người đang chống tay ngồi trên núi thây biển máu kia không phải Ngụy Uyên, mà là Du Đường.
Bạch y nhuộm đỏ máu, giống như Tu La giáng thế.
Y ngoái đầu nhìn lại, đối diện với người đang đứng bên dưới.
Du Đường cất lên giọng nói lạnh như băng nhuốm đầy tàn nhẫn và kiên quyết.
—— Uyên Nhi, nếu như có một ngày kia ta đọa ma, thì ngươi nhất định phải giết ta.
—— ta cam nguyện chết ở trong tay của ngươi.
Du Đường hoảng hốt đứng sững tại chỗ, bấu chặt lấy quần áo của mình mà thở dồn dập, ký ức hỗn độn đan xen ở trong đầu.
Nỗi đau đớn vì không thể hít thở cùng hận ý vô hạn đối với bản thân bao vây lấy Du Đường.
Thẳng đến khi Lục Thanh Uyên nắm lấy cánh tay y rồi kéo vào lòng, Du Đường mới dần dần tỉnh táo, khôi phục ý thức.
"Ngươi đang nói vớ nói vẩn gì vậy?" Lục Thanh Uyên cả giận: "Sao ta có thể ra tay giết ngươi?"
"Hơn nữa dù cho tất cả mọi người trên thế gian này đều mang theo tội ác, thì chỉ duy độc mình ngươi không có khả năng.........Ngươi không có khả năng trở thành loại người như vậy!"
Vòng tay của tiểu ác ma thật sự rất ấm áp, cảm giác đó lôi Du Đường ra khỏi đoạn ký ức đáng sợ lạnh lẽo trong trí nhớ. Y ôm chặt Lục Thanh Uyên, mím môi không nói lời nào. Du Đường nghĩ, núi thây biển máu kia là do mình giết sao?
Nếu đúng là do y làm.
Như vậy có nghĩa là mình đoán đúng rồi.
Mình...........mới đúng là đại ma đầu chân chính giết người như ngóe.
Mình mới thật sự là kẻ mang tội ác tày trời.
Mới là kẻ..........đáng chết nhất trên thế gian.
"Lục Thanh Uyên, không phải cậu đã từng nói rằng tri nhân tri diện bất tri tâm(*) sao?" Du Đường biết mặc dù mình có lạc quan đến mức nào cũng không thể xua tan được sự tiêu cực hiện tại của bản thân.
(*) Tri nhân tri diện bất tri tâm: Người xưa có câu: "Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm". Câu nói này có nghĩa là nội tâm, suy nghĩ hay con người thật của người khác ra sao vốn thật khó đoán, nhìn mặt nhưng không thể thấy được tấm lòng
Y níu chặt lấy lưng áo của Lục Thanh Uyên, nhẹ giọng nói: "Cậu còn từng nói tôi giống ác ma, tôi quá bạo lực, quá tàn nhẫn, như vậy có lẽ tôi cũng là tội nhân, là kẻ đáng chết nhất, cho nên dù tôi có chết cậu cũng không cần phải thương tâm."
" Bởi vì đó là sự trừng phạt xứng đáng đối với tôi."