Tiếng nổ mạnh phát ra từ phía dưới thang máy, toàn bộ không gian hầm ngầm chấn động, bùn đất bay tán loạn cuốn tấm thép cửa thang máy đánh úp về phía mọi người, Du Đường thừa dịp hỗn loạn tìm đúng góc độ, nhấc chân nhẹ nhàng đáp tấm thép văng ra rồi hô lên: "Tất cả nằm sấp xuống!!"
Trần Thụ kéo mấy người phụ nữ nằm rạp xuống đất, còn Vương Chí Bân cũng cuộn người trên mặt đất không dám lộn xộn.
Chờ đến khi đợt sóng nhiệt của vụ nổ mạnh kết thúc, nhìn về hướng thang máy mới phát hiện chiếc thang máy đã bị nổ tan tành, hiện tại chỉ còn dư lại dây cáp lủng lẳng, hoàn toàn cắt đứt đường chạy trốn của tất cả mọi người.
Vương Chí Bân thất kinh hồn vía: "Tại sao lại như vậy?! Chúng ta đã đào hết bom ra rồi mà?! Hơn nữa thời gian còn chưa hết, tại sao bom lại nổ!!"
Lão vừa dứt lời, âm thanh máy móc lại vang lên: [ bởi vì các bạn phá hủy quy tắc của trò chơi, chưa được sự cho phép đã dỡ bỏ hết bom dưới đất. Cho nên thang máy của các bạn tan tành rồi, hy vọng các bạn có thể mau chóng nghĩ ra được biện pháp khác để trở lại thế giới hiện thực.]
Du Đường: "???"
Y kinh ngạc nhìn về phía Lục Thanh Uyên, nhưng hắn chỉ chớp chớp mắt mấy cái, bộ dáng xem chừng rất vui vẻ.
Ý tứ trên mặt rất rõ ràng: Ta cũng chẳng biết nên làm cái gì bây giờ, mấy người tự cầu phúc đi.
Du Đường đang muốn nhảy vào đánh hắn lắm rồi, thì Vương Chí Bân đột nhiên ho khan vài tiếng, mặt tái mét, lảo đảo vài bước rồi ngã nhào ra đất. Du Đường hãi hùng vội vàng chạy lại, đã thấy Tô An ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Chí Bân, tách mí mắt của lão ta rồi ấn lên động mạch cổ dò xét.
"Vũ Tình, cậu lục túi quần áo của ông ta xem có tìm thấy thuốc giảm áp không."
"Được." Triệu Vũ Tình nghe lời Tô An bèn móc túi quần túi áo của Vương Chí Bân tìm kiếm, quả nhiên bên túi trong của âu phục tìm được một lọ thuốc giảm áp.
Tô An lại nói: "Học trưởng Trần Thụ, Du tiên sinh, hai người hỗ trợ tôi nâng ông ta đến chỗ nào rộng rãi mát mẻ đi.
Đám người Du Đường không dám chậm trễ, răm rắp làm theo lời Tô An.
Sau khi được mấy người giúp đỡ, Vương Chí Bân uống thuốc xong thì nằm thêm một lát mới tỉnh dậy được. Nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng, lão mờ mịt nhìn xung quanh.
"Vương tiên sinh, ông bị cao huyết áp nghiêm trọng quá." Tô An nói: "Chờ đến khi thoát ra được khỏi đây, ông nhớ đi bệnh viện kiểm tra xem có bị tắc nghẽn động mạch không, bệnh này mà để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Cô đã cứu tôi à?"
"Không phải chỉ mình tôi." Tô An chỉ đám người Du Đường đang đứng ở chỗ thang máy để nghiên cứu bàn bạc. "Mọi người cùng cứu ông đấy."
Vương Chí Bân trầm mặc cúi đầu. Một lát sau, lão ta nói: "Cảm ơn các cô các cậu, tôi có tiền, khi nào trở lại hiện thực, tôi sẽ cho mọi người tiền, hoặc là mọi người muốn cái gì, thích cái gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ thỏa mãn yêu cầu của mọi người."
Tô An cười xòa rồi lắc đầu nói: "Không cần đâu."
"Đều cùng ở trong trò chơi này cả rồi, mọi người hỗ trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên."
"HA! Ngoại trừ tiền thì ông có còn gì nữa không?" Khương Viện đâm chọt: "Chẳng qua chỉ là tên cặn bã, giả vờ làm người tốt làm cái quái gì?"
Tô An ngăn Khương Viện: "Chị Khương Viện, chị đừng kích thích Vương tiên sinh nữa."
"Ông ta chẳng qua cũng chỉ muốn trở lại thế giới hiện thực cho nên mới đối xử tàn nhẫn với chị như vậy."
"Hơn nữa, sau khi trải qua những chuyện ở đây, chị cũng có thể nhìn rõ được con người của ông ta? Sẽ không bị ông ta lừa gạt tình cảm thêm nữa, đầu tiên chị có thể rút lui, tránh việc trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, thế thì chuyện này cũng có thể xem như chuyện tốt mà đúng không?"
Khương Viện nghe lời Tô An khuyên ngăn thì hung tợn liếc xéo Vương Chí Bân một cái, rồi xoay người bỏ đi.
Vương Chí Bân ngồi dậy dựa vào tấm đệm, tầm mắt lão dừng lại trên đám người Trần Thụ và Khương Viện, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Lão hiểu rõ cơ thể mình.
Người đến tuổi trung niên, mắc phải bệnh 'tam cao' (*)như bao người trung niên khác, rượu thịt xã giao quá nhiều khiến cho thân thể vĩnh viễn không thể khỏe mạnh trai tráng như người trẻ tuổi.
(*)Theo Trung y. "tam cao" là tổ hợp bệnh thường mắc phải ở những người bước vào độ tuổi trung niên. gồm 3 loại bệnh là huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao.
Áp lực công việc càng lúc càng cao, tuy rằng người vợ ở nhà vừa dịu dàng vừa ngọt ngào nhưng lại không cách nào chia sẻ được áp lực công việc với lão, con trẻ trưởng thành, phiền não cũng ngày một nhiều thêm, vợ con có quá nhiều nhu cầu khiến cho lão ta bắt đầu coi trọng vật chất tiền bạc.
Một thời gian dài, lão nghĩ rằng lão phải tìm được một công cụ để phát tiết.
Khương Viện lại là một người phụ nữ xem mặt đoán ý, hỏi han ân cần, chủ động tiến tới, khiến cho Vương Chí Bân dần dần bị hãm sâu vào cô ta.
Lão biết lão làm vậy là sai, nhưng lão không khống chế được bản thân.
Thẳng đến khi bị ném vào trong trò chơi này, lão mới thật sự ý thức được sự quan trọng của gia đình đối với lão, chứ không phải người phụ nữ chỉ có quan hệ xác thịt giả dối này.
Cho nên lão mới có thể bạo lực đến như vậy với Khương Viện. Thậm chí có một lúc, lão đã sinh ra ý muốn giết chết cô ta.
Nhưng bây giờ sau khi đi một chuyến đến quỷ môn quan rồi vòng về, lão mới phát hiện ra bản thân mình đã quá mức sai trái.
Sau khi lão ngất xỉu, nếu những người này muốn thì hoàn toàn có thể giết lão, hoặc là bỏ mặc lão cho lão tự sinh tự diệt. Nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả Khương Viện đều không làm như vậy.
Bọn họ có lẽ ai cũng có khuyết điểm, nhưng đều tuân thủ mấu chốt quy tắc làm người.
Trái lại, lão ta đã ngoại tình còn muốn giết người diệt khẩu, quả thật ích kỷ độc ác không ai bằng.....
Cứ thế này thì lão làm gì có tư cách để đối mặt với vợ con?
Mặt mũi đều ném cho chó ăn hết rồi......
Đôi mắt người đàn ông trung niên nhòe nước, vội vàng đưa tay lên lau đi rồi cúi đầu cắn chặt răng, cảm thấy tự hổ thẹn vì những hành động sai lầm của chính bản thân mình.
Lục Thanh Uyên đang đứng bên cạnh Du Đường đột nhiên quay đầu lại, nheo mắt nhìn nhan sắc linh hồn Vương Chí Bân rồi không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn đã bình ổn lại được cảm xúc.
Rồi lại quay sang hỏi Trần Thụ: "Chủ ý là do ngươi đưa ra, bây giờ gây họa lớn như thế này rồi, ngươi tính phụ trách thế nào đây?"
Hắn mới vừa nói xong thì mu bàn chân đã bị Du Đường hung hăng dẫm một cái.
Y mặc kệ Lục Thanh Uyên đang nhe răng trợn mắt với mình, nói với Trần Thụ: "Cậu đừng nghe em tôi nói linh tinh, chuyện này vốn dĩ không thể trách cậu."
Du Đường mỉm cười: "Là do kẻ chủ mưu có vấn đề, quy tắc thì nói một nửa bỏ một nửa, đứng nhìn chúng ta tháo gỡ hết bom mới bắt đầu kiếm chuyện, không phải là đứa não tàn thì cũng là tên thần kinh."
Lục Thanh Uyên: "......"
"Không sao đâu, chuyện này vốn dĩ là do tôi suy xét không chu toàn." Trần Thụ chẳng có vẻ gì là tức giận hay lo lắng, trong mắt chỉ tràn ngập vui vẻ và sung sướng.
"Hơn nữa Du tiên sinh lúc đầu cũng có nói rồi, đoạn tuyệt đường lui kiếm đường sống." Trần Thụ chỉ vào sợi dây cáp đang lủng lẳng rồi nói: "Tuy rằng thang máy thì bị phá hủy rồi nhưng dây cáp treo vẫn còn ở đây, có nghĩa là đường về thế giới hiện thực vẫn đang mở ra."
"Cũng vừa lúc tôi đang rầu vì không biết làm sao để cải tạo thang máy tăng thêm tải trọng, bây giờ nổ tan tành hết lại có thể giúp được tôi, không cần thiết phải suy nghĩ cách để phá hủy thang máy nữa."
Du Đường cảm thấy tên nhóc này quả thật rất lạc quan.
Y nhìn Trần Thụ rồi lại nhìn Lục Thanh Uyên, thầm nghĩ trong lòng, lần này Lục Thanh Uyên gặp được đối thủ thật rồi.
Du Đường thì nhẹ việc, giờ chỉ cần đứng cạnh vỗ tay cũng có thể thắng.
Nghĩ thông suốt rồi, Du Đường mới hỏi Trần Thụ: "Tôi có thể làm gì để hỗ trợ cậu không?"
"Du tiên sinh và em trai anh giúp tôi mang tấm thép cửa thang máy và mấy thứ bị nổ văng ra lung tung dọn lại đây đi."
"Được thôi."
Du Đường đồng ý rồi lôi Lục Thanh Uyên đi nhặt thép.
Nhưng lại thấy hắn kéo lê một chân, ấm ức nhìn y nói: "Anh hai, ngón chân ta bị ngươi dẫm đứt rồi, không đi nổi nữa."
Du Đường: "......"
Mình dẫm nhẹ như thế, đứt làm sao được!!!
"Vậy cậu đừng làm nữa, đúng là có bạn trai cũng như không." Du Đường cong môi cố ý nói khích: "Còn chẳng bằng đồ đệ nhỏ ngoan ngoãn Ngụy Uyên, tôi làm gì cậu ta cũng giúp..........."
Du Đường còn chưa dứt lời, Lục Thanh Uyên đã lập tức chạy sang bên cạnh y lấy lòng: "Đừng nhắc đến hắn! Cái gì ta cũng có thể làm! Ngươi hoàn toàn chẳng cần thằng lỏi Ngụy Uyên kia đâu!"
Du Đường liếc chân hắn một cái rồi cười: "Ngón chân không phải bị dẫm đứt rồi sao? Không phải đi không nổi nữa sao?"
Lục Thanh Uyên choàng qua ôm bả vai của y rồi nghiêm trang nói láo: "Ta nối xương, một giây một khúc, hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc."
Du Đường bị hắn chọc cho cười ha hả. Y vươn tay xoa cái đầu đầy lông mềm mại của Lục Thanh Uyên rồi nói: "Được rồi, mau bắt tay vào làm việc thôi."