[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 183: vì vai ác chết lần thứ năm ( 30 )




"......"

Thình lình nghe được lời thổ lộ khiến Du Đường ngẩn ngơ một lúc, quay lại nhìn Lục Thanh Uyên thì thấy hắn đang cười híp cả mắt vào nhìn rất không đoan chính nên lựa chọn làm lơ luôn.

Y hất bay cái tay hư hỏng của hắn rồi cúi đầu kiểm tra những món trong túi.

Bên trong túi có bánh mì, đồ uống, xúc xích, đều được..............đóng gói hình trái tim.

Đào bới thêm một chút, còn phát hiện một hộp socola hoa hồng được đặt giữa đống đồ ăn, bên trên hộp còn in một hình trái tim to đùng.

Du Đường bất đắc dĩ chỉ đành cười thở dài.

"Thế nào? Thích không? Nếu không đủ, ta vẫn còn đây......." Lục Thanh Uyên chờ Du Đường nhìn hắn thì đưa hai tay lên đỉnh đầu làm một hình trái tim rồi khoa trương nói: "Cho ngươi cả trái tim của ta ~"

Tiểu ác ma nở nụ cười ngọt ngào thật chân thành, Du Đường bị hắn chọc cho bật cười, cả một bụng lửa giận cũng tắt ngúm.

Y không nhịn được vươn tay ra búng trán Lục Thanh Uyên một cái rồi cười nói:

"Được rồi, lắm chuyện quá."

Cơm nước xong xuôi, Trần Thụ đã trang bị cho điện thoại của mỗi người một dụng cụ dò xét bom mìn loại nhỏ, sau khi dùng thì tốc độ tìm kiếm bom trở nên nhanh hơn trước rất nhiều.

Đến mười giờ tối hôm đó thì toàn bộ bom chôn dưới đất đều đã được đào ra ngoài.

Tổng cộng gồm mười tám trái bom tương ứng với mười tám tầng địa ngục. Vì thời gian tập trung tìm kiếm quá lâu khiến tất cả mọi người đều đã mệt rã rời. Trần Thụ bèn khuyên đám Du Đường tranh thủ nghỉ ngơi, còn cậu ta thì vẫn loay hoay ngồi gỡ bom. Không gian ngầm này cũng có là WC và phòng tắm, được chia làm hai khu riêng biệt cho nam và nữ.

Sau khi mấy cô gái tắm xong thì đi ngủ luôn. Vương Chí Bân thì nằm ở phần đệm gần Trần Thụ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu ta, nhưng quan sát một lát thì mới phát hiện hóa ra lão sai rồi.

Trần Thụ căn bản chẳng có một chút ý tứ nào là muốn vào cái thang máy kia, so với chuyện chạy ra khỏi nơi này thì cậu ta lại càng hứng thú với số bom hẹn giờ kia hơn.

Ở dưới ánh đèn sân khấu sáng rực, con ngươi của chàng trai phảng phất bừng lên ngọn lửa hưng phấn và chuyên chú khiến người ta kinh sợ.

Du Đường còn đang muốn dụ Trần Thụ nói ra lời thật lòng, kết quả vừa định đứng dậy thì đã bị Lục Thanh Uyên ấn nằm lại đệm.

Tiểu ác ma nằm ghé lên người Du Đường rồi mổ vào cằm y mấy cái, sau đó uể oải hỏi: "Định đi đâu?"

Du Đường thành thật trả lời: "Đi qua chỗ Trần Thụ."

Lục Thanh Uyên hừ một tiếng rồi bĩu môi nói: "Đã có ta rồi, còn nhớ thương người đàn ông khác." "Thế nào? Là do ta không thỏa mãn được ngươi sao?"

"???" Trong đầu Du Đường hiện lên một hàng dấu chấm hỏi, y bị ngữ khí dầu mỡ của hắn làm cho lông cả người dựng đứng lên.

"Nói đầu cậu có vấn đề, là còn đang nhẹ lời đấy."

Du Đường không chút lưu tình đẩy Lục Thanh Uyên qua một bên rồi nhún người nhảy xuống đệm, cất bước đi về phía Trần Thụ đang ngồi bên kia.

Lục Thanh Uyên nhướng mày rồi cũng chạy theo Du Đường: "Ngươi định đi tìm Trần Thụ làm gì?"

"Định vạch trần ngụy trang của cậu ta giữa thanh thiên bạch nhật à?"

Du Đường khựng lại một chút rồi nói: "Tôi cũng chưa xác định rằng cậu ta ngụy trang, không thể sớm kết luận như vậy được."

Tuy rằng cảm thấy hành động của Trần Thụ có hơi khác thường, nhưng y không nghĩ Trần Thụ là người xấu.

Du Đường giương mắt nhìn Lục Thanh Uyên: "Lúc nãy cậu nói, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau có một sợi chỉ mỏng manh, đó cũng giống với đạo lý nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma."

"Nhân tính vốn dĩ là thứ phức tạp, không có người nào là người tốt tuyệt đối, cũng không có kẻ hoàn toàn là kẻ xấu xa."

"Cậu còn từng nói rằng muốn dùng trò chơi sinh tồn để nhìn thấy ác tính của con người, nhưng ở thí nghiệm đầu tiên, thời điểm bọn họ nhấn nút lựa chọn giết chết chính bản thân thì không có một ai lùi bước, cho dù lúc sau bại lộ sự mất kiểm soát cảm xúc khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, nhưng đó là nhân chi thường tình, là bản năng của nhân loại."

"Vậy nên tôi cho rằng, những người này không có ai hoàn toàn là người xấu. Đặc biệt là Trần Thụ kia, tôi nghĩ cậu ta sẽ hiểu được điểm mấu chốt của đạo lý làm người."

Lục Thanh Uyên nghe Du Đường nói xong thì nheo mắt lại không nói gì khiến cho không khí giữa hai người bỗng nhiên căng như dây đàn.

Một lúc lâu sau, hắn mới dùng ngón cái vuốt ve khớp xương ngón trỏ rồi cười ha hả.


"Tiên ông của ta ơi, ngươi dám khen tên đàn ông khác trước mặt ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ ghen rồi ra tay giết luôn Trần Thụ ngay bây giờ sao?"

"Cậu sẽ không làm thế." Du Đường nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn: "Tôi tin tưởng rằng cậu sẽ không vô duyên vô cớ ra tay giết người."

"......" Lục Thanh Uyên mím chặt môi.

Một lúc sau hắn mới nói: "Ngươi lúc nào cũng tự cho mình đúng."

Con ngươi của ác ma tuy rằng ánh lên vẻ bối rối mờ mịt nhưng lại chậm rãi bình tĩnh trở lại: "Nhân chi sơ tính bản ác, ta chỉ tin câu này. Nếu ngươi khăng khăng muốn cảm hóa ta vậy thì tiếp tục thưởng thức vở kịch này đi, để xem ai trong chúng ta mới là người đúng."

Khi Du Đường và Lục Thanh Uyên tới chỗ Trần Thụ, thì cậu ta đã gỡ đến trái bom thứ mười lăm.

Linh kiện được phân loại ra xếp ngay ngắn ở một bên, chàng trai đang giương cánh tay lau đi mồ hôi trên trán thì thấy Du Đường ngồi xuống bên cạnh.

"Vất vả cho cậu quá." Du Đường nói: "Hay là cậu đi tắm rửa qua rồi nghỉ ngơi một lát đi."

"Tôi không thấy mệt." Trần Thụ nói: "Từ nhỏ tôi đã thích đùa nghịch mấy thứ này, còn một chút nữa thôi là tháo gỡ xong hết rồi, sau đó là có thể bắt tay vào việc cải tạo thang máy, đến lúc đó là mọi người đều có thể chạy thoát khỏi đây."

"Từ nhỏ?" Du Đường kinh ngạc: "Từ nhỏ cậu đã thích tháo gỡ bom rồi à?"

"Ừ." Trần Thụ cũng không hề giấu giếm mà thành thật trả lời: "Nói đúng ra là tôi thích chế bom, khi còn nhỏ tôi cứ chế tạo bom rồi lại gỡ, gỡ xong lại chế trái khác, dần dà thì thành chuyên nghiệp thôi ấy mà."

"......" Du Đường đột nhiên cảm thấy mặt mình bị vả hơi đau.

Có người nào bình thường lại thích chế tạo bom????

Y không nhịn được hỏi: "Đúng rồi, lúc nãy khi mới tiến vào chỗ này, không phải cậu rất hoảng hốt khi nghe thấy âm thanh kia nhắc đến bom nổ sao?"

"À, đấy không phải là do tôi sợ." Trần Thụ nói: "Tôi chỉ là tức giận, cho rằng có ai đó đùa dai mà thôi."

"Nhưng hiện tại thì xem ra tất cả đều là thật........"

"Lúc trước khi căn phòng kia bốc cháy, tôi phát hiện ra ngọn lửa kia là thật, có thể dễ dàng đưa người ta vào chỗ chết."

Cậu ta vỗ vào cái đồng hồ hẹn giờ của trái bom rồi nói: "Thành phần thuốc nổ trong mấy trái bom này tôi cũng đã từng gặp qua, cho nên có thể phán đoán được uy lực của nó. Nếu mười tám trái bom này đồng thời nổ một lần, thì bảy người chúng ta nhất định đều sẽ hóa thành tro bụi."

Nói đến đây, đột nhiên Trần Thụ nhoẻn miệng cười rồi nói với Du Đường: "Nói cách khác, âm thanh kia nói chúng ta đã tự "giết chết" bản thân khi rơi xuống chỗ này, đúng là thật sự đã chết...."

----------

editor anh quan