"......" Du Đường bị hắn chơi cho một vố thì tức gần chết, y quay sang bên cạnh phun phì phì, mãi mà không phun hết được vị bùn đất trong miệng ra.
"Hai anh làm sao thế?" Triệu Vũ Tình thấy hai người bọn họ đều ngã lăn ra đất thì chạy tới hỏi thăm.
Du Đường ấm ức đá văng Lục Thanh Uyên sang một bên, vội vàng đứng dậy, chùi sạch bùn đất dính trên mặt rồi trả lời: "Không có gì đâu, anh bị ngã, em trai anh kéo anh thì ngã theo."
"Anh hai~" Lục Thanh Uyên ngồi dưới đất, ôm cái chỗ lúc nãy bị Du Đường đá vào, rồi ấm ức nói: " Sao anh đá em?"
"......" Du Đường thấy hắn lại bắt đầu định nhập vai, thì vội vàng đứng che trước mặt hắn, chắn tầm nhìn của Triệu Vũ Tình, rồi chỉ chỉ lên đầu mình ám chỉ với cô: " Em hiểu chứ."
Triệu Vũ Tình nhìn Du Đường, rồi lại nhìn Lục Thanh Uyên đang níu lấy góc áo của y, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, thế là cô gật đầu như giã tỏi: "Em hiểu rồi, hiểu rồi."
Du Đường đột nhiên cảm thấy câu này của cô có hơi quái quái, hình như hiểu nhầm rồi.
Nhưng mà chuyện này giải thích thế nào cũng vô dụng.
Bây giờ chẳng lẽ lại nói là vì mình trét bùn đất lên mặt Lục Thanh Uyên, nên đối phương lại ăn miếng trả miếng cho y ăn cả một họng bùn?
Nếu nói thế thì hóa ra đầu óc y cũng không được bình thường sao?
Sau khi Triệu Vũ Tình đi ra chỗ khác, Du Đường mới xoay người nhìn Lục Thanh Uyên đang nhàn nhã dùng khăn tay lau bùn đất trên mặt.
Hắn thấy y nhìn mình lườm nguýt, thì lại cười rộ lên: "Anh hai ơi, đất ăn ngon không nè?"
"......" Du Đường cạn lời, bèn vươn bàn tay dính bùn bôi bẩn cái mặt vừa được lau sạch kia rồi nói: "Không thèm so đo với cậu."
Lục Thanh Uyên tóm lấy cái tay đang báo thù cho chủ nhân nó kia rồi bĩu môi: "Mồm thì bảo không thèm so đo, tay thì vẫn trét đất lên mặt người ta? Ngươi cũng là quỷ ấu trĩ."
Du Đường đổi đề tài: "Cậu không đụng tay đào thuốc nổ, chắc là không chỉ vì giận dỗi tôi đúng không?"
Y nói ra suy đoán của mình: "Có phải là do kế hoạch của Trần Thụ có vấn đề? Hoặc là cậu căn bản không chôn thuốc nổ dưới sàn? Mọi chuyện đều chỉ là dọa dẫm thôi?"
"......" Lục Thanh Uyên rũ mắt suy tư một lát rồi mới nói: "Ngươi cảm thấy Trần Thụ là người thế nào?"
"Cậu ta....." Nghe Lục Thanh Uyên nhắc tới Trần Thụ, Du Đường giật mình rồi trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Tôi đúng là cảm thấy cậu ta có chỗ khác thường."
Lục Thanh Uyên hơi cong môi lên rồi tiếp tục hỏi: "Nói tiếp đi, khác thường thế nào?"
"Lúc vừa mới bước vào phó bản trò chơi, cậu ta biểu hiện rất mất bình tĩnh, tựa như chỉ số IQ cao ngất kia chẳng liên quan gì đến bản thân cậu ta, nhưng một người như thế lại là nghiên cứu sinh tài năng của khoa vật lý đại học A. Đến lúc rơi vào mười tám tầng địa ngục này, cậu ta lại như biến thành người khác, không chỉ khôi phục sự bình tĩnh mà còn xử lý Vương Chí Bân, bảo vệ Khương Viện, phản bác lại ý kiến của tôi, cuối cùng còn đưa ra kế hoạch hợp tình hợp lý có thể giúp tất cả thoát khỏi đây, làm ấn tượng của tất cả mọi người với cậu ta đều hoàn toàn thay đổi." "Đặc biệt là ba người phụ nữ ở đây đều rất có hảo cảm với cậu ta."
"Thậm chí kể cả tôi." Du Đường nói: "Nếu như căn cứ vào những chuyện đã diễn ra, ai cũng sẽ cho rằng cậu ta là một người không tồi. Nhưng khác thường chính là ở chỗ này........"
Lục Thanh Uyên hỏi: "Ngươi cảm thấy cậu ta đang diễn trò sao?"
"Nói diễn kịch thì hơi khó nghe." Du Đường trả lời hắn: "Tôi chỉ cảm thấy có lẽ cậu ta không phải người bình thường."
"Ngươi đã từng nghe qua câu này chưa." Lục Thanh Uyên nhoẻn miệng cười: " Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải, ranh giới duy nhất giữa kẻ điên và thiên tài chẳng qua là một sợi chỉ mỏng manh."
Hắn không hề bủn xỉn đưa ra kết luận: " Mà Trần Thụ, chính là thiên tài."
"Thiên tài?" Du Đường nghe hắn nói xong thì bỗng dưng lạnh sống lưng, y hỏi: "Ý của cậu là Trần Thụ có khả năng làm việc xấu à?"
"Ta không nói như vậy." Lục Thanh Uyên thấy Du Đường sốt ruột thì vui vẻ lắm.
"Ta chỉ khen cậu ta là thiên tài mà thôi."
"Rốt cuộc thì ai trên thế giới này cũng sùng bái vị nghiên cứu sinh tài năng của khoa vật lý đại học A mà? Nói là thiên tài đương nhiên không phải nói quá rồi."
"......" Du Đường tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù biết Lục Thanh Uyên có lẽ là đang kiếm chuyện trêu chọc cho vui, nhưng y cũng chỉ còn cách suy nghĩ theo hướng này mà thôi.
Thiên tài và kẻ điên......
Hành vi của Trần Thụ thay đổi nhanh như vậy và cả tính cách bất thường của cậu ta, chắc chắn là có liên quan đến quá khứ.
Xem ra mấy mươi tiếng đồng hồ tiếp theo, ngoại trừ việc tìm cách cứu mấy người này ra khỏi địa ngục thì còn phải tìm hiểu về quá khứ của họ nữa. Tránh cho việc cành mẹ đẻ cành con.
Trần Thụ là người đầu tiên đào được bom, tiếp theo là Triệu Vũ Tình và Vương Chí Bân, Du Đường và Lục Thanh Uyên hục hặc nhau mãi chẳng đào được quả nào. Để tìm được ba quả bom mà cả nhóm tiêu phí tới hai tiếng đồng hồ.
Sau đó thì biểu diễn cho mọi người xem một màn tay không gỡ bom.
Từ lúc bắt đầu đến lúc hoàn toàn gỡ xong ba quả bom, tách chúng ra thành một đống linh kiện, toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng mười lăm phút.
Khiến cho tất cả đều trợn mắt há hốc mồm ra nhìn.
Tô An không nhịn được reo lên: "Học trưởng Trần Thụ, anh là thiên tài sao?"
Khương Viện cũng dụi mắt mấy lần rồi nhìn Trần Thụ với ánh mắt cực kỳ sùng bái, thậm chí cô ta bỗng dưng cảm thấy những tên đàn ông cô ta từng gặp từ trước đến giờ đều hóa thành cặn bã khi đặt cạnh cậu ta.
Người này thật sự quá giỏi.
Giỏi đến mức làm người ta cảm thấy không chân thật.
"Bình thường thôi." Trần Thụ né tránh tầm mắt của ba cô gái, ho khan một tiếng ngượng ngùng nói: "Là chuyên ngành của tôi thôi mà, cũng không thể để mất mặt được."
Mà Du Đường thì càng lúc càng cảm thấy Trần Thụ thật sự có rất nhiều điểm bất thường.
Bởi vì Trần Thụ quá giỏi, căn bản lại không phải vấn đề liên quan đến chuyên ngành.
Có khoa vật lý của đại học nào lại trực tiếp dạy tháo gỡ bom cho sinh viên?
Mà trình độ và thời gian tháo gỡ bom của Trần Thụ lại quá chuyên nghiệp, chứng tỏ hiểu biết của cậu ta về bom mìn là rất lớn.
"Tôi cho rằng chỗ bom hẹn giờ được chôn dưới đất không chỉ có ba quả này đâu, cho nên thay vì đào bới để tìm kiếm, chúng ta phải tự chế tạo dụng cụ dò bom mìn." Trần Thụ vươn tay: "Mong mọi người cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi sẽ chỉ dùng để tra qua tài liệu, giúp tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chế tạo một dụng cụ dò mìn."
Vương Chí Bân là người làm ăn, tuy rằng có khúc mắc với Trần Thụ, cảm thấy cậu ta bao đồng, làm mất thể diện của lão trước mặt mọi người. Nhưng lý trí nói với ông ta rằng Trần Thụ là hy vọng duy nhất ở đây. Cho nên mặc dù không tình nguyện, cuối cùng chung quy vẫn nộp lại điện thoại di động.
Chế tạo dụng cụ dò bom mìn rất mất thời gian.
Ước chừng ba tiếng sau, âm thanh máy móc lại vang lên lần nữa, cùng lúc đó nền bùn đất lại tách ra, một cái rương kim loại được nâng lên trên, bên trong là thức ăn cho bảy người.
Hầu như là thức ăn nhanh và bánh kẹo, số lượng nhiều đến mức đủ để cung cấp cho họ trong vòng ba ngày.
Mỗi người một túi, trên miệng túi đều in tên của bọn họ.
Túi của tất cả đều là màu trắng, chỉ có duy nhất túi thức ăn của Du Đường là màu hồng nhạt đã thế còn trang trí một đống hình trái tim nho nhỏ.
Thế cho nên khi Du Đường lôi cái túi kia từ trong rương ra ngoài, y hoàn toàn không dám nhìn mọi người xung quanh, mặt thì tái xanh tái trắng.
Du Đường kéo Lục Thanh Uyên đến cái đệm bên kia rồi giơ cái túi lên hỏi hắn: "Sao cậu lại chuẩn bị cho tôi cái túi như vậy? Cố ý chỉnh tôi đấy à?"
"Ai nói thế?" Lục Thanh Uyên nhịn cười rồi ôm quàng lấy bả vai của Du Đường, kề sát môi vào tai y thì thầm: "Ta làm thế là vì yêuuuuu ngươiiiii đó ~"