【 ha ha ha ha ha ha, Chủ Thần đại nhân khôi hài ghê!! 】hệ thống cười đến mức ôm bụng ngã ngửa ra đất, nói với Du Đường:【 ký chủ, ngài đúng là tự bê đá đập chân mình, ngài làm hắn tức một lần, thì hắn lại làm ngài tức mười lần. 】
Du Đường đỡ trán thở dài thườn thượt.
Lục Thanh Uyên đúng là đồ quỷ nít ranh ấu trĩ.
"Chỉ có hai người đồng ý." Trần Thụ nói: " Vậy thì ngại quá, Du tiên sinh, chúng ta không thể hủy diệt cái thang máy này."
"Vũ Tình, sao cậu không giơ tay biểu quyết vậy?" Tô An thì thầm hỏi Triệu Vũ Tình, thì chỉ thấy đối phương trầm mặc quay đi.
Tuy rằng không nói ra miệng, nhưng cô vẫn mong Tô An có thể sống sót.
Nếu có cơ hội, thì cô muốn mang Tô An chạy đến cái thang máy kia, rồi bắt Tô An sống sót thay cho cả phần mình.
Khương Viện cũng đã bình ổn được tâm trạng, cô ta không điên cuồng chỉ trích Vương Chí Bân nữa, mà chỉ chuyên chú nhìn Trần Thụ. Ở trong mắt cô ta, cậu trai này là người tốt. Nếu trong bảy người chỉ có một người có thể sống, thì cô ta mong Trần Thụ có thể sống sót.
Nhìn thấy tình huống bắt đầu lâm vào cục diện bế tắc, Du Đường bất đắc dĩ nói: "Nếu mọi người đều không muốn hủy diệt thang máy, vậy thì suy nghĩ biện pháp khác thôi, dù sao thì chúng ta cũng còn nhiều thời gian."
Trần Thụ nói: "Lúc nãy âm thanh kia có nói, nơi được gọi là mười tám tầng địa ngục này có chôn rất nhiều thuốc nổ, sau khi hết giờ sẽ tự động nổ tung, nếu chúng ta có thể dò được nơi chôn bom, rồi theo thứ tự tháo gỡ kíp nổ, thì có thể giải trừ được hạn chế thời gian của trò chơi này."
Nói xong, cậu ta lại vỗ vào thang máy bộp bộp rồi chỉ vào dây cáp treo thang máy, nói: "Tải trọng của cái thang máy này chỉ chịu được cân nặng của một người, nhưng nếu chúng ta có thể cải tạo lại thang máy, gia tăng tải trọng, thì có lẽ sẽ có thể cùng nhau thoát ra khỏi đây."
"Nhưng mà đó chỉ là giả thiết của tôi, có thể thành công hay không thì chưa chắc."
Triệu Vũ Tình tròn mắt rồi reo lên: "Học trưởng Trần Thụ, tôi thấy biện pháp của anh rất hay! Nếu thật sự có thể làm được, thì tất cả chúng ta đều có thể thoát khỏi đây."
Tô An và Triệu Vũ Tình đều hưng phấn kích động nhìn về phía Trần Thụ.
Du Đường đứng suy tư, y cũng cảm thấy biện pháp của Trần Thụ rất hay. Cậu trai hay mất kiểm soát đã trở nên bình tĩnh, lại biến thành nghiên cứu sinh khoa vật lý của đại học A tuổi trẻ tài cao.
Với bản lĩnh của Trần Thụ, có lẽ thật sự có thể tháo gỡ toàn bộ bom, hơn nữa còn có thể cải tạo thang máy, dùng phương pháp khoa học chạy ra khỏi đây.
Nhưng mà..........Nan đề này là do Lục Thanh Uyên đưa ra, tiểu ác ma từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi phi khoa học.
Thời gian tiếp theo đây, không chừng hắn sẽ còn bày ra chuyện xấu để chỉnh nhóm người này.
Cho nên, trước hết phải xác định được tính khả thi của biện pháp này đã.
Nghĩ như vậy, y lại quay sang nhìn Lục Thanh Uyên.
Lại chỉ thấy tiểu ác ma muộn tao đang bĩu môi chu mỏ huýt sáo, ra vẻ một tên du thủ du thực một trăm phần trăm, cũng không thèm nhìn y lấy một cái.
Du Đường: "......"
Y cắn răng: "Lục Thanh Uyên......"
Ai ngờ vừa mới nhắc đến cái tên, Lục Thanh Uyên đã lập tức ngắt lời: "Đừng hỏi ta, hỏi đứa có bệnh thì đầu ngươi cũng có bệnh."
Du Đường: "......"
Thấy Du Đường đã tức đến trắng bệch cả mặt ra rồi, Lục Thanh Uyên mới dò dò đi lên, dựa vào y rồi nói: "Anh hai yêu quý, ta biết ngươi muốn hỏi về chuyện gì."
"Ngoài chuyện kế hoạch của thằng nhóc con kia có khả thi hay không thì còn gì nữa đâu?" Hắn cười: "Thôi được rồi........."
Ác ma xinh đẹp vươn ngón tay ngọc ngà chỉ vào môi mình rồi phun ra một câu: "Ngươi hôn chỗ này, hôn đến bao giờ sưng lên, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Du Đường:???
【 ha ha ha ha ha ha, lời như thế này mà hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng được!!! Em đi chết đây!!!!】 hệ thống cười ha hả.
Sắc mặt Du Đường lúc đỏ lúc trắng, giận xanh người.
Y đẩy văng Lục Thanh Uyên ra rồi thấp giọng mắng: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Ở đây nhiều người như thế này làm sao mà được!!"
"Những người này à.........." Mắt Lục Thanh Uyên lóe lên sát khí: "Dù sao tin sai người rồi, cả đám cũng chẳng thoát khỏi cái chết."
Trước khi trở thành ác ma, hai vạn người hắn từng giết kia, có một nhóm là công nhân mỏ than bị sụp hầm mỏ.
Bọn họ cứ tin tưởng rằng ông chủ sẽ tìm người đến cứu họ, đáng tiếc kết quả thì sao?
Ở bên dưới hầm mỏ tối đen, không có thức ăn nước uống, dưỡng khí càng lúc càng ít đi, đau đớn bởi nỗi khó thở khiến cho họ cào rách cả cổ, cuối cùng oán khí của những người này gọi Lục Thanh Uyên tới, họ hiến tế linh hồn cho hắn, với điều kiện là hắn phải giết ông chủ độc ác ích kỷ để báo thù cho bọn họ.
Du Đường đương nhiên không biết Lục Thanh Uyên đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng y nghe hiểu được lời của hắn là đang ám chỉ kế hoạch của Trần Thụ có nguy hiểm tiềm tàng.
"Phương pháp này đúng là có thể thử." Du Đường nói với Trần Thụ: "Nhưng mà tôi kiến nghị rằng việc cải tạo thang máy và tìm kiếm bom thì nên chia ra làm lần lượt."
"Hơn nữa tôi cho rằng không thể hoàn toàn tin tưởng lời của âm thanh kia, bởi vì......"
Du Đường nói ra lo lắng trong lòng: "Lỡ như điểm đến của thang máy không phải thế giới hiện thực, mà là địa ngục thật sự, thì tất cả chúng ta đều trốn không thoát."
Lời này của y làm mọi người tái xanh tái xám mặt mày.
Đúng là từ nãy đến giờ, không ai trong số họ suy xét đến cái khả năng này.
Không ai biết được mục đích của kẻ chủ mưu đằng sau mọi việc, nhỡ đâu hắn muốn bọn họ chết sạch thì sao?
Nhìn thì tưởng đường sống, hóa ra lại là đường chết, như vậy thì cả đám đều tiêu đời.
Cho nên, việc cấp bách nhất hiện nay, là nên tìm kiếm thuốc nổ, tháo kíp nổ, gỡ bom, ít nhất cũng bảo đảm được sự an toàn tạm thời ở chỗ này.
Tuy rằng quan hệ của cả đám hiện tại như đi trên băng mỏng, ai cũng không vừa mắt ai, nhưng mà có cái chết treo trên đỉnh đầu, tạm thời vẫn nên đoàn kết là tốt nhất.
Tô An từ nhỏ đã bị bệnh suyễn. thân thể khá yếu ớt, Triệu Vũ Tình đưa cô bé quay lại chiếc đệm kia để nghỉ ngơi, còn lại thì cùng đi dò tìm bom với Trần Thụ.
Khương Viện cũng có thương tích trên người nên cũng quay lại ngồi chung chỗ với Tô An.
Tô An vốn là một cô gái lương thiện hiền lành, thấy Khương Viện đáng thương, nên cũng tâm sự với cô ta để giải phóng tâm trạng.
Khương Viện nói rằng cô ta đúng thật là tiện, lúc học đại học rất hâm mộ những cô gái được đại gia bao nuôi, nghĩ thầm rằng chỉ cần được gả vào hào môn, cả đời này đều không phải lo cơm ăn áo mặc.
Lúc cô ta học đại học cũng từng quen mấy người bạn trai, nhưng phương diện vật chất của họ đều không thỏa mãn được nhu cầu của cô ta. Cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, rồi xin vào làm trong xí nghiệp lớn, cô ta định lợi dụng sắc đẹp và thủ đoạn của chính mình mồi chài một lão già giàu có để có thể gả cho lão.
Kết quả đụng phải Vương Chí Bân, cô ta cho rằng lão cho cô ta tiền, mua nhà mua xe, thăng chức cho cô ta thì nghĩa là lão yêu mình. Sớm muộn gì cũng tới một ngày có thể bước vào biệt phủ của hào môn. Nhưng mà cô ta làm sao ngờ được, đã không được làm vợ đại gia thì chớ, lại còn hóa thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, còn bị Vương Chí Bân thóa mạ thành đồ đĩ thõa ai cũng có thể đè ra chơi.
Tuy rằng lão đối tốt với cô ta, nhưng lại chưa bao giờ yêu cô ta thật lòng.
"Kỳ thật ngoài miệng chị mắng Vương Chí Bân là tra nam, nhưng chị cũng biết rằng chị sai rồi." Khương Viện cười khổ:
"Chị yêu cầu người đàn ông của chị phải sang giàu, phải ga lăng đẹp trai, nhưng mây tầng nào gặp gió tầng đó, những người đàn ông hoàn hảo như vậy làm sao thèm liếc mắt đến chị. Ở trong mắt bọn họ, thủ đoạn câu dẫn của chị chỉ có thể lên giường với họ, rồi bị họ gắn cho cái mác con đàn bà tùy tiện, sẽ chẳng có ai nghĩ đến việc cưới chị làm vợ. Cho nên lão ta đương nhiên sẽ không vứt bỏ vợ con mình mà lựa chọn chị."
"Cả chị và lão ta, chẳng ai ra gì, cũng chỉ là cặn bã như nhau mà thôi."
Tô An nghe xong thì cũng bối rối nhất thời không biết nói gì để an ủi Khương Viện. Cô bé chỉ luôn trạch ở trong nhà, ít tiếp xúc với người khác, cho nên không hiểu được quan hệ nam nữ phức tạp giữa Khương Viện và Vương Chí Bân.
Hơn nữa cô bé cũng vốn.......không thích đàn ông.
Khương Viện nhắc tới thủ đoạn câu dẫn, thật ra cũng làm Tô An thấy tự hổ thẹn.
Cô bé biết rõ Triệu Vũ Tình chỉ thích nữ không thích nam, nhưng vẫn luôn ở cạnh Triệu Vũ Tình.
Thậm chí có một buổi tối khi Triệu Vũ Tình uống say, cô bé còn trộm hôn môi người ta.
Còn cố tình chui vào phòng tắm đòi hai người tắm chung, cố tình mặc áo ngủ thật gợi cảm, giả vờ bản thân sợ sét đánh, một hai đòi ngủ chung giường với Triệu Vũ Tình. Cho nên việc Triệu Vũ Tình thích cô bé, chẳng phải là do lâu ngày sinh tình, mà tất cả đều là kết quả của những việc Tô An cố tình làm để câu dẫn Triệu Vũ Tình.
Nơi mọi người rơi xuống là một không gian ngầm rất lớn, ở chính giữa đặt một chiếc đệm mềm mại khổng lồ, bên trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn sân khấu to đùng, tỏa ánh sáng chói mắt.
Sàn cũng không phải là xi măng hay gạch men sứ, mà là nền đất khá mềm xốp, Trần Thụ suy đoán rằng có lẽ bom được chôn giấu phía dưới lớp bùn đất này.
Du Đường dùng tay không bới đất phát mệt, còn cái tên làm cho y bị liên lụy kia, Lục Thanh Uyên, thì đang ngồi một chỗ cười hí hí, cười đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ bực bội, Du Đường hốt một nắm đất, giấu ở sau lưng, đi tới chỗ Lục Thanh Uyên, nở nụ cười tươi rói gọi hắn, khi Lục Thanh Uyên ngẩng đầu lên thì bị Du Đường vồ vào bôi đầy đất lên cái mặt mất nết kia.
Lục Thanh Uyên: "......"
Nghe thấy hắn phun phì phì đất ra khỏi mồm, Du Đường cười đến mức cong cả eo.
"Tên nhóc nhà cậu dám chơi tôi này, đáng đời c..........."
Du Đường còn chưa nói hết câu, đã bị Lục Thanh Uyên kéo tay ngã lăn ra rồi nhấn cái môi đầy bùn đất xuống, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất, lăn vào trong một góc, nụ hôn mang theo vị bùn này làm Du Đường xanh mặt.
Nhưng mà hắn lại hôn sâu xuống, cố ý ép y nuốt hết bùn xuống cổ họng.
Du Đường tức đến nỗi run cả người, lại không có sức phản kháng.
Thẳng đến khi Lục Thanh Uyên buông tay ra, thì Du Đường đã thở hổn hển, ngực phập phồng.
"Thấy chưa?" Ác ma ôm lấy eo y rồi cười nhe răng: "Cái này gọi là nhân quả báo ứng đấy."