"Đó là đoạn tuyệt đường lui của tất cả chúng ta." Du Đường nói: "Mỗi người chúng ta tự ấn xuống nút chọn bản thân mình, không nghĩ đến việc giết chết một người trong số những người ở đây, mà là muốn chết thì cùng chết, còn sống thì cùng sống, tôi nghĩ đây mới là đáp án chính xác nhất của câu hỏi này."
Sau khi y nói xong thì tất cả đều sững sờ, Vương Chí Bân là người đầu tiên dị nghị: "Vậy nếu làm theo lời của cậu, mà lối lên tầng hai vẫn không mở ra, thì tất cả chúng ta đều sẽ chết, trách nhiệm này cậu gánh nổi không?"
Khương Viện cũng nói: "Tôi cũng cảm thấy biện pháp này không lắm."
"Cậu cũng không chắc chắn được đây có phải đáp án chính xác hay không. Còn nữa, nhỡ đâu thời điểm chúng ta cùng ấn nút, đột nhiên có người đổi ý, không nhấn nút tự chọn mình, như vậy người chết sẽ là người nhấn nút, kẻ không nhấn kia thì lại được sống sao?"
Trần Thụ lại lần nữa đưa ra ý kiến: "Tôi nghĩ, đập màn hình vẫn là cách tốt nhất."
"..........Tôi, tôi đồng ý với ý tưởng của Du tiên sinh." Tô An tuy là cô bé nhu nhược yếu đuối nhưng lại là người đầu tiên tán thành với ý kiến của Du Đường: "Tôi đọc tiểu thuyết vô hạn lưu rất nhiều rồi, trong đó hay có tình huống như thế này, là trò chơi sinh tồn dùng để thí nghiệm nhân tính. Nếu chúng ta muốn làm tổn thương người khác để bảo toàn chính mình, thì sẽ khiến cho bản thân rơi vào tử cục, cuối cùng chết không nhắm mắt."
Cô bé nhìn sang Triệu Vũ Tình đang đứng cạnh mình: "Hơn nữa, tôi cảm thấy nếu ai đó bắt tôi làm tổn thương bạn tôi, thì tôi làm không được, so với việc hy sinh người khác để bảo toàn bản thân, tôi tình nguyện thử biện pháp được ăn cả ngã về không của Du tiên sinh."
Lục Thanh Uyên khẽ nhúc nhích, ánh mắt hắn nhìn Tô An có một chút biến hóa.
Màu sắc linh hồn của cô bé này từ đầu đến giờ là ổn định nhất, có thể thấy được trạng thái của cô là tốt nhất trong số những người này.
Lúc trước hắn có nói với Du Đường những người này là hắn chọn bừa, nhưng kỳ thật là đang nói dối.
Thân là ác ma, hắn có thể nhìn thấy màu sắc của linh hồn con người, vì thế hắn chọn những người có màu sắc linh hồn khác nhau đến đây, tuy không thể nói là xấu xa, nhưng cũng tuyệt đối không phải người đơn thuần.
Hắn muốn nhìn màu sắc linh hồn của những người này sẽ thay đổi như thế nào khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử.
"Tôi.............." Triệu Vũ Tình mím môi rồi gật đầu nói: "Tôi cũng đồng ý với Tô An, so với giết hại lẫn nhau, chúng ta vẫn nên đoàn kết lên, phải tin tưởng lẫn nhau thì mới có khả năng tăng xác suất thành công thoát khỏi nơi này."
Đại khái là Triệu Vũ Tình rất tín nhiệm Tô An, sau khi đồng ý với ý tưởng của Tô An, thì lại nhìn Trần Thụ rồi nói: "Học trưởng Trần Thụ, tôi hy vọng anh cũng có thể bình tĩnh một chút, anh đã có thể thi đậu khoa vật lý của đại học A, chứng tỏ anh là một học bá, so với chuyện đòi đập màn hình, tôi nghĩ anh nên dùng cái đầu thông minh của mình mà suy nghĩ một chút, đừng xúc động quá mức như vậy."
Trần Thụ tuy bị mắng nhưng vẫn cảm thấy được sự khích lệ trong câu nói của Triệu Vũ Tình, nên đứng đờ người ra một lúc.
Đối mặt với ánh mắt của Triệu Vũ Tình, mặt cậu ta bỗng nhiên đỏ lựng lên.
Trần Thụ ho khan một tiếng, rồi đứng tựa vào tường, cũng không đòi đập màn hình nữa: "Hừ, biết rồi. Tôi cũng cảm thấy Du tiên sinh nói có lý, cùng lắm thì chết thôi, so với việc hại chết người khác, cả đời hổ thẹn vì đã giết người, thì chết còn tốt hơn."
Từ "Giết người" vừa phun ra khỏi miệng của Trần Thụ, đã khiến hai vị thân sĩ đạo mạo kia tái mặt.
Tuy cậu ta vô tâm, nhưng đã nói trúng trọng tâm của vấn đề.
Bọn họ sống trong một xã hội pháp trị, nơi mà gián tiếp giết người thì cũng là giết người.
Nếu biết rõ lựa chọn của mình sẽ khiến người khác tử vong, nhưng vẫn chọn để bảo vệ bản thân, như thế thì sẽ trở thành tội phạm giết người hàng thật giá thật.
Cả cuộc đời sau này sẽ phải gánh tội ác lên lưng mà tồn tại, lương tâm sẽ bứt rứt khó an.
Cho nên, có lẽ chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là lựa chọn chính bản thân mình.
Chỉ có thế, mới không sinh ra mâu thuẫn, mới không biến thành tội phạm.
"Tôi hiểu rồi." Vương Chí Bân nói: "Tôi đồng ý với ý tưởng của Du tiên sinh."
"Gia đình tôi vẫn còn vợ con, nếu tôi trở thành tội phạm giết người, cho dù là ở trong trò chơi đi chăng nữa, sau khi quay lại hiện thực, tôi cũng không có mặt mũi nào đối diện với hai đứa nhỏ ở nhà."
Sau khi ông ta nói ra những lời này, Du Đường nheo mắt lại nhìn kỹ ông ta thêm vài lần.
Nếu như y nhớ không nhầm, lúc vừa mới tiến vào phó bản trò chơi, lão Vương Chí Bân và cô Khương Viện này quần áo xộc xệch không chỉnh tề, lại còn nói đang xử lý công việc ở văn phòng, sự thật là hai người đang làm gì, chỉ cần là người sáng suốt thì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Mà bây giờ Vương Chí Bân lại nói rằng bản thân đã có vợ và hai đứa con, như vậy là lão ta ngoại tình à?
Du Đường lúc này lại chú ý tới Khương Viện đang rũ tay bấu chặt lấy góc váy, sắc mặt tái nhợt.
"Nếu mọi người đều nói như vậy, mà tôi lại không đồng ý, thì có vẻ như tôi là người duy nhất lạc loài ở đây." Rõ ràng lúc nãy cô ta cũng kiêng kị từ "giết người", nhưng bây giờ Khương Viện lại cao giọng ra vẻ chanh chua, như đang che giấu cảm xúc chân thật của bản thân.
Cô ta nói: "Thôi được rồi được rồi, tôi cũng đồng ý với mọi người. Dù sao cũng đều bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này cả rồi, nếu bây giờ còn không thử thì qua 72 giờ tất cả chúng ta cũng sẽ chết hết."
"Anh hai." Lục Thanh Uyên đặt tay lên bả vai của Du Đường, ra vẻ một đứa em ngoan ngoãn, dùng tay che miệng, thì thầm bên tai y: "Màu sắc của linh hồn Khương Viện biến đổi rồi. Ngươi phải cẩn thận cô ta nhá ~ coi chừng cô ta ngáng chân ngươi một cái ngã nhào ra đất đấy ~ "
"Anh hai lạnh lùng quá." Lục Thanh Uyên cười nói: "Vừa rồi anh hai còn hôn em, bây giờ chơi xong thì bỏ, vô tình muốn chết."
Du Đường: "???"
【 ha ha ha ha, ký chủ, hắn nói có đạo lý như vậy, ngài làm sao mà phản bác!】
Hệ thống chỉ dùng một câu đã nói toạc ra tiếng lòng của Du Đường.
Y lắc đầu thở dài, không thèm để ý đến Lục Thanh Uyên nữa, mà nói với những người còn lại: "Nếu tất cả mọi người đều đồng ý biện pháp này, chúng ta hãy thử luôn xem sao? Tháp có đến bảy tầng, bây giờ chúng ta mới ở tầng thứ nhất, không thể trì hoãn thời gian thêm được nữa."
Mọi người cùng gật đầu, rồi sôi nổi đi đến trước màn hình.
Bởi vì màn hình rất lớn, cho nên bọn họ cùng đứng chung một hàng, vươn một ngón tay, là có thể vừa vặn cùng nhau nhấn nút.
Du Đường nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai có ý lùi bước.
Thì mới hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi sẽ bắt đầu đếm ngược, khi nào đếm tới số một thì mọi người cùng nhau nhấn nút."
"Được."
Nghe thấy tất cả đồng thanh trả lời, Du Đường mới an tâm hơn một chút, y đếm ngược từng số:
"BA........."
"HAI.........."
"MỘT!"
Bảy người, bảy ngón tay, đồng thời nhấn xuống!
Thấy mọi người đồng lòng, Du Đường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay sang nhìn Lục Thanh Uyên, lại thấy tiểu ác ma nở nụ cười kinh dị ác liệt ngoác ra tận mang tai, làm người ta sợ hãi.
Mà không như dự kiến, lối lên tầng hai không hề được mở ra.
Âm thanh máy móc kia cũng không vang lên.
Toàn bộ tầng một trở nên im ắng, tĩnh lặng đến mức bảy người có thể nghe được nhịp tim và hơi thở của nhau.
Thời gian một phút chầm chậm trôi qua từng giây một.
Khi vừa hết thời gian, đột nhiên vang lên một tiếng "Đinh", bốn phía vách tường tách ra khe hở, rồi lửa từ đó bốc lên cháy hừng hực, nháy mắt đã vây tất cả mọi người vào giữa phòng.