[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 177: vì vai ác chết lần thứ năm ( 24 )




Những lời Du Đường nói cũng coi như có chút sức thuyết phục, tuy rằng những người còn lại vẫn còn cảm thấy nặng nề, nhưng cũng không làm loạn nữa, mà bình tĩnh đi sờ soạng vách tường bốn phía, tìm kiếm cơ quan ngầm của căn phòng.

Du Đường lại kéo Lục Thanh Uyên đến một góc phòng rồi thấp giọng hỏi hắn: "Sao cậu lại đưa ra vấn đề như vậy? Câu hỏi của cậu thật sự có đáp án chính xác à?"

Lục Thanh Uyên vừa làm bộ làm tịch sờ soạng vách tường ra vẻ đang tìm kiếm cơ quan ngầm, vừa cười nói: "Vấn đề càng khó khăn thì càng dễ để lộ bản chất con người không phải sao?"

Nói đến đây, hắn lại tới gần Du Đường, rồi thì thầm hỏi y: "Hơn nữa ngươi có còn nhớ rõ quy tắc đánh cược giữa ta và ngươi không? Ta từng nói chỉ cần ngươi đảm bảo được sáu người chơi sống sót đi ra ngoài thì sẽ thắng, nhưng câu hỏi của ta có tới bảy đáp án, trong bảy đáp án đó có cả ta, mà chỉ có duy nhất mình ngươi biết ta không phải người chơi."

"Như vậy đáp án chính xác của vấn đề này là chọn G: Lục Thanh Uyên, mà kẻ biết đáp án này chỉ có ngươi........."

"Quyền lựa chọn đáp án ở trong tay ngươi......." Hắn hỏi Du Đường: "Ngươi sẽ chọn đáp án G chứ, để cho ta chết?"

Du Đường trợn trừng mắt, khó tin nhìn Lục Thanh Uyên: "Cậu đang nói đùa với tôi à?"

"Không hề." Lục Thanh Uyên nói chậm rì rì: "Ta đã nói là ta sẽ không nói dối với ngươi, ta nói được thì làm được."

"Cho nên, lựa chọn giết ta, là có thể cứu những người chơi này." Hắn lại hỏi Du Đường thêm lần nữa: "Ngươi sẽ lựa chọn giết ta chứ?"

"......" Du Đường nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Ý cười trên môi của Lục Thanh Uyên càng lúc càng sâu, hắn lại nói: "Nhìn ngươi thế này, là luyến tiếc không muốn giết ta sao?"

"Hai vạn nhân loại đã chết trong tay của ta, ác ma ta đây đã sớm tội ác tày trời. Thiên giới hẳn là đã đưa ra mệnh lệnh tru sát ta từ lâu rồi đúng không? Chẳng qua bọn chúng không ai có thể giết nổi ta, ta cũng sẽ không cho bọn chúng có cơ hội này.

Hắn nói với Du Đường: "Nhưng mà bây giờ ta sẽ đưa cơ hội này cho ngươi, ngươi chỉ cần nhấn một cái nút thôi, là có thể khiến ta hồn phi phách tán, đến lúc đó quay lại thiên giới, đám thiên sứ kia phỏng chừng sẽ mở tiệc ăn mừng hoan nghênh ngươi đấy."

"Đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ." Hắn rầm rì mê hoặc Du Đường: "Cho nên là, chọn đi, nhấn nút G, giết ta, chỉ cần giết ta, ngươi có thể cứu được đám nhân loại vô tội kia, còn có thể khiến ác ma ta tiêu biến, trở thành thành tựu của ngươi. Thế thì mọi chuyện đều sẽ tốt..........."

Những lời còn lại hắn chưa kịp nói ra, đã bị nụ hôn đột ngột của Du Đường chặn lại.

Nụ hôn chạm khẽ lên khóe môi, rồi lại nhanh chóng lướt qua.

Ngoại trừ hai đương sự, thì không có ai nhìn thấy.

"Mau im miệng đi." Du Đường thả tay của hắn ra: "Tiểu ác ma ngạo kiều(*)"

(*)Ngạo kiều thường được gán cho nhân vật có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là Ngoài lạnh trong nóng. Ngạo kiều tương tự nữ vương nhưng lại không có thích sai bảo như nữ vương.

"Tôi sẽ không để cậu chết đâu."

Y nói: "Nếu đến cuối cùng thật sự không còn biện pháp nào, tôi sẽ nhấn nút tự chọn bản thân mình, tuyệt đối sẽ không để cậu bị cuốn vào chuyện này."

Thanh âm trong câu nói của Du Đường rất nghiêm túc, mang theo nỗi tức giận không dễ phát hiện.

Y không thích Lục Thanh Uyên cứ mãi treo cái từ "Chết" trên miệng.

Hôm trước, hắn kể về cái chết lúc còn là con người của mình, sau đó lại bảo là nói đùa, cũng đủ làm cho y kinh hồn táng đảm. Nhưng nếu những gì Lục Thanh Uyên nói đều là sự thật, thế thì tiểu ác ma khi còn là con người đã phải chịu sự bi thảm đến cực điểm, nhận biết bao nhiêu ủy khuất và thống khổ.

Tuy rằng luôn nói nỗi đau của bản thân không phải là lý do để tổn thương người khác, nhưng đứng ở góc độ Du Đường, giờ khắc này y thiên vị Lục Thanh Uyên.

Y không muốn hắn chết.

Du Đường chỉ là muốn kéo Lục Thanh Uyên từ trong quá khứ thống khổ đó ra ngoài, để hắn không tiếp tục làm những việc sai trái. Chứ không phải là làm thẩm phán, phán xét hắn giết bao nhiêu nhân loại, nói rằng vì mình cao thượng nên có thể hủy diệt ác ma tội ác tày trời.

"......" Lục Thanh Uyên nghe thấy lời y nói thì chậm rãi thu lại ý cười trên khóe môi, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

Hắn quay phắt đi chỗ khác, không thèm nhìn Du Đường nữa.

Mái tóc xoăn mềm che khuất đôi mắt, ngăn cản Du Đường nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Nhưng giờ phút này, Du Đường lại có thể cảm giác được lớp vỏ ốc ngụy trang của đối phương rạn vỡ, rồi chậm rãi nứt ra thành một cái khe nhỏ, để lộ ra máu thịt nóng bỏng đỏ tươi bên dưới lớp ngụy trang hào nhoáng đó.

Y thấy Lục Thanh Uyên đưa tay lên che mắt, rồi dùng mu bàn tay quệt qua quệt lại vài lần.

Sau đó, hắn xoay hẳn người lại, quay lưng về phía y, rồi bước thêm vài bước tiến sát vào góc tường, kéo giãn khoảng cách của hai người, sau đó mới dừng lại.

【 Ôi, ký chủ ơi, hắn khóc rồi. 】 hệ thống mách lẻo: 【 Chủ Thần đại nhân khóc hu hu thật là thương tâm. Mà độ hảo cảm thì cũng tăng đến 80 rồi........】

Du Đường thở dài, cũng không tới dỗ dành Lục Thanh Uyên, mà để cho hắn có thời gian bình ổn cảm xúc.

Rốt cuộc thì tiểu ác ma ngạo kiều trung nhị có lòng tự trọng cao ngút tận trời, việc khóc lóc thút thít hẳn là khiến hắn rất mất thể diện, vì để tránh cho đối phương thẹn quá hóa giận, Du Đường cảm thấy làm bộ không biết gì là tốt nhất.

Lục Thanh Uyên cũng không hổ là Lục Thanh Uyên, tự khóc một lát rồi tự dỗ bản thân, sau đó lại tung ta tung tăng chạy về cạnh Du Đường.

Hắn còn chọt chọt ngón tay vào người y, nói rằng: "Câu hỏi kia thực ra cũng không phải chỉ có một đáp án chính xác, ngươi ngàn vạn lần tuyệt đối đừng làm việc ngu ngốc, nếu ngươi dám tự ý trộm nhấn cái nút tự chọn bản thân để cứu đám người kia, ta sẽ giết sạch bọn chúng!"

Du Đường giật mình sửng sốt rồi tức khắc lại thấy dở khóc dở cười.

Y trêu chọc Lục Thanh Uyên: "Không phải lúc đầu còn to mồm nói rằng muốn chờ tôi khóc lóc cầu xin cậu giúp đỡ sao? Sao bây giờ lại tự đưa đáp án tới cửa cho tôi?"

Nói xong thì Du Đường lại vươn tay véo má Lục Thanh Uyên: "Có thấy đau mặt không nè?"

Lục Thanh Uyên: "......"

Nháy mắt đã hiểu ra được Du Đường đang ám chỉ hắn bị vả mặt quá nhanh, Lục Thanh Uyên hừ một tiếng, rồi kéo bàn tay Du Đường đang véo má hắn ra, hung hăng cạp tay y: "Đau lắm, đau muốn chết luôn, vậy cho nên đau chung đi, cả hai chúng ta ai cũng phải bị đau mới được!"

Du Đường đau đến hít hà, vội vã cứu bàn tay mình ra, nhìn thấy trên tay hiện lên dấu răng rướm máu thì giật giật khóe miệng: "Cậu họ nhà chó đấy à? Sao lại cắn mạnh như vậy?"

"Hừ, đoán đúng rồi đấy." Lục Thanh Uyên cuốn lấy một ngọn tóc mái rồi cười nói: "Ta đúng là họ nhà chó, ta sinh năm 58 nha."

"......" Du Đường không còn lời gì để nói.

Y lấy khăn tay che đi vết chó cắn, không thèm cãi nhau với hắn nữa

Lúc này, tất cả mọi người đã kiểm tra xong bốn bức tường, đều quay sang nhìn y rồi lắc đầu.

Triệu Vũ Tình: "Du tiên sinh, không tìm thấy cơ quan nào cả."

Trần Thụ đề nghị: " Hay là thử đập vỡ cái màn hình kia xem? Có lẽ đằng sau cái màn hình đó là cơ quan, đến lúc đó chúng ta có thể thoát khỏi đây."

Vương Chí Bân phản bác: "Tốt nhất đừng nên làm như vậy, nhỡ đâu không cẩn thận chọc giận kẻ chủ mưu, thế thì chúng ta ai cũng không sống được."

Du Đường nhìn về phía Lục · chủ mưu· Thanh Uyên, mơ hồ nhìn thấy một cái đuôi hồ ly đang vẫy tít mù, nhưng miệng thì vẫn mím chặt, ra vẻ mọi việc không hề liên quan đến mình..

Du Đường biết Lục Thanh Uyên đã đưa ra gợi ý rằng vấn đề này có hai đáp án, là đã cho y mặt mũi rồi.

Cho nên cũng không tiếp tục truy vấn hắn nữa, mà trực tiếp nói với năm người còn lại: "Nếu như căn phòng này không có cơ quan, thì chúng ta bắt buộc phải trả lời vấn đề này."

Nói xong câu đó, bỗng nhiên Du Đường chợt nghĩ ra một việc, y hỏi: "Tôi đột nhiên có một ý tưởng rất lớn mật, các vị có muốn nghe không?"

Lục Thanh Uyên kinh ngạc, vuốt đuôi ngựa tung hô: "Anh hai, nhanh như vậy mà anh đã nghĩ ra biện pháp sao?"

Vương Chí Bân: "Du tiên sinh đừng quanh co lòng vòng nữa, có biện pháp gì hay thì mau nói ra đi."

Du Đường thấy mười mấy con mắt đều đồ dồn về phía mình, thì khoan thai nói: "Ý của tôi là thế này.........."