Không khí xung quanh đột ngột im lặng như tờ.
Một lúc sau, hệ thống mới kịp phản ứng, nó che miệng lại, hú hét nhảy tưng tưng ở trong ý thức Du Đường.
Lục Thanh Uyên cũng ngỡ ngàng sửng sốt, hắn chết trân tại chỗ chẳng biết phải làm thế nào.
Mới vừa rồi đây hắn nghiêm túc chăm chú nhìn Du Đường thì phát hiện trong ánh mắt của đối phương tựa hồ như không có cảm tình gì với hắn.
Cho nên hắn mới thấy thấp thỏm, mới không nhịn được ngờ vực.
Nhưng mà đến khi được Du Đường cho một câu trả lời khẳng định chắc chắn, hắn lại cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Cả người bồng bềnh lâng lâng như đạp lên mây, bước chân bay bổng không chạm đất.
Hắn cứ cho rằng tình cảm của hắn đối với thiên sứ này chỉ là dục vọng và trêu đùa, chứ không phải là thật sự yêu thích, nhưng thực tế hóa ra không phải như vậy.
Hắn có lẽ càng, càng ,càng thích Du Đường hơn so với tưởng tượng của bản thân nhiều.
Không ổn rồi.
Quá nguy hiểm.
Loại tình cảm không chịu khống chế này quá nguy hiểm.
Lục Thanh Uyên lại siết chặt người trong lòng thêm một chút, tiếp tục mạnh miệng: "Đúng là đồ đàn ông, rốt cuộc thì cũng phải thừa nhận rằng ngươi thích ta, thích muốn chết luôn chứ gì."
Du Đường: "......"
Không khí lãng mạn bị một câu nói của Lục Thanh Uyên hủy hoại không còn sót lại chút gì, Du Đường cảm thấy cực kỳ tiếc thương cho sự chân thành của mình ban nãy.
Đồ ngạo kiều tự luyến!
"Nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, ta cũng thật sự thích ngươi." Giọng nói của hắn mang theo ý cười, nhưng vẫn toát ra thái độ nghiêm túc: "Hơn nữa tuy rằng ta luôn nói với ngươi rằng người thích ta xếp hàng từ Cây Thiên Đàng đến Hỏa Ngục Trì cũng chưa hết, nhưng ta không thích họ, có cho ta cũng không thèm."
"Ta làm con người mười mấy năm, lại thêm mấy chục năm làm ác ma, thế là đã sống gần trăm năm, ngươi là người đầu tiên ta hạ mình yêu thích."
"Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi sẽ là người cuối cùng của ta." Lục Thanh Uyên cao giọng nói: "Cho nên tiên ông à, ngươi không được cậy sủng mà kiêu, ngươi nhất định phải nỗ lực yêu thích ta thật nhiều, sau đó ta sẽ càng thêm thích ngươi, cuối cùng, chúng ta sẽ dây dưa với nhau cả đời."
"......" Du Đường nghe hắn nói xong thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý với hắn: "Được, được, được, biết rồi."
*
Khi tiến vào phó bản trò chơi thứ hai, Du Đường nhìn thấy rõ tình huống xung quanh thì ngẩn ra.
Y phát hiện bản thân đang ở một không gian bị bịt kín bởi bốn bức tường màu trắng, ngoại trừ Lục Thanh Uyên đứng cạnh mình và năm người chơi khác đang ngơ ngác đứng đằng kia, thì chẳng có gì nữa hết.
"Chỗ này con mẹ nó là chỗ đéo nào?" Một nam sinh cao lớn tức giận văng tục chửi đổng một câu. Trên người cậu ta mặc quần áo đồng phục bóng rổ có in số sau lưng, cậu ta tức giận đạp vào bức tường bên cạnh rồi chửi tiếp: "Đá có quả bóng thôi mà c.m.n đá tận tới cái chỗ quái quỷ nào thế này không biết?"
Trong năm người có một người đàn ông trung niên đứng cạnh một phụ nữ trẻ đẹp, quần áo hai người này xộc xệch không chỉnh tề. Tuy rằng cả hai đều đỏ mặt ngại ngùng xấu hổ, nhưng đều bình tĩnh lại rất nhanh. Sau khi sửa soạn cẩn thận, người phụ nữ trẻ tuổi hỏi người đàn ông trung niên: "Vương tổng, ngài có biết đây là chỗ nào không?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Không biết."
Ông ta móc điện thoại ra nhìn rồi nhíu mày: "Chỗ này sao không có tín hiệu nhỉ?"
Mà ngoài ba người đó, thì còn hai cô gái đang uống trà sữa, trong tay một cô còn đang xách theo một chiếc bánh kem, cả hai đều đang đứng ngơ ngác nhìn chung quanh
Hai cô gái nhìn nam sinh đang mắng chửi, rồi lại quay sang nhìn hai vị nhân sĩ xã hội đạo mạo, cuối cùng thì hai cô lựa chọn đi đến trước mặt của Du Đường và Lục Thanh Uyên rồi cất tiếng hỏi: "Các anh cũng là đang đi trên đường thì đột nhiên xuất hiện ở chỗ này sao?"
Lần này, Lục Thanh Uyên còn chưa kịp nói gì, Du Đường đã dành nói trước: "Ừ, anh mang em trai đi trung tâm thương mại mua quần áo, lúc đang đứng tính tiền thì bỗng dưng xuất hiện ở chỗ này."
Lục Thanh Uyên nhíu mày, ghé sát vào tai Du Đường, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Em trai? Rõ ràng là bạn trai, thế mà nói thành em trai. Tiên ông, chẳng lẽ ngươi........"
Trực giác của Du Đường nói cho y biết miệng của tên này sẽ chẳng phun ra được lời nào hay ho, đang định chuyển đề tài thì lại nghe hắn nói: "Ngươi có đam mê độc đáo vậy sao? Muốn được ta gọi ngươi là..........anh hai~?"
"???"
Tiếng anh hai bị Lục Thanh Uyên cố ý nói thật trầm thấp.
"Đừng gọi bậy!" Y khẽ mắng hắn một cậu rồi đẩy mặt hắn ra.
Khi quay sang thì phát hiện hai cô nữ sinh đang dùng ánh mắt sáng như đèn pha ô tô để nhìn hai người bọn họ.
Y giải thích theo bản năng: ".........À chuyện đó, mấy người đừng hiểu lầm."
"Chúng em hiểu mà, chúng em hiểu mà, chúng em không hiểu lầm đâu." Hai cô bé cười đến mức khóe miệng kéo đến tận mang tai: "Hai người là anh em, cậu ấy là em trai, còn anh là anh hai."
Một cô bé cảm thán: "Oa, hai anh em các anh ai cũng đẹp trai hết trơn, rất xứng đôi, khụ khụ, làm cho người ta hâm mộ quá trời luôn~"
Tuy rằng giữa đường sửa miệng, nhưng khi nghe thấy chứ xứng đôi từ miệng cô bé kia, Du Đường vẫn cảm thấy vui vẻ lâng lâng.
Lục Thanh Uyên gom hết biểu cảm của y vào mắt, bèn quay mặt đi cười tủm tỉm.
[ Xin chào quý vị và các bạn, hoan nghênh mọi người tham gia trò chơi chết chóc của chúng tôi ngày hôm nay. ]
Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên, Du Đường lại quay đầu lại nhìn Lục Thanh Uyên, chỉ thấy hắn cứ đứng đó nhe răng ra cười.
[ Chủ đề của trò chơi hôm nay là "Gỡ bom", hiện giờ, các bạn đang ở trong tầng thứ nhất của một tòa tháp bảy tầng, bom được đặt trên tầng thứ bảy. Các bạn cần phải lên tới tầng cao nhất rồi gỡ bom trong vòng 72 tiếng, thì mới có thể trở lại thế giới thực. Nếu hết thời gian còn chưa gỡ được bom, thì bùm một tiếng, các bạn đều sẽ banh xác pháo. ]
[ Bây giờ, trò chơi sẽ bắt đầu tính thời gian. ]
Phó bản lần này không có lệ quỷ, mà có thứ còn khủng bố hơn cả quỷ, một quả bom treo trên đỉnh đầu.
Du Đường hãi hùng trước cái trò chơi tiêu khiển này của Lục Thanh Uyên.
Y đang định hỏi hắn một số chuyện, thì lại nghe cô bé bên cạnh run rẩy hỏi bạn mình.
" Chuyện này là thế nào? Vũ Tình, chúng ta thật sự sẽ, sẽ chết sao?"
Cô bé bị gọi là Vũ Tình cũng không còn nét tươi cười vui vẻ như lúc nãy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt phiếm hồng của bạn mình thì lại cố gắng bình tĩnh trả lời: "Chưa đến cuối cùng, đừng nói từ chết."
"Tuy rằng không biết cái thứ gọi là trò chơi này có phải nói thật hay không, nhưng tớ nghĩ chỉ cần chúng ta cùng nghĩ cách, thì có thể chạy thoát khỏi chỗ này."
"ĐM!" Nam sinh kia lại bắt đầu điên cuông đạp tường ầm ầm, trán nổi đầy gân xanh: "Mấy cái thứ rác rưởi gì đây! Bom ở chỗ đéo nào! Đứa nào nói chuyện đấy! C.M.N trốn chui trốn nhủi, giỏi thì lăn ra đây cho bố mày xem nào!"
Chỉ có hai vị thân sĩ đạo mạo là còn bình tĩnh, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.
Du Đường nhìn nhóm nữ sinh hoảng loạn, thì lui về sau một bước, giữ chặt lấy Lục Thanh Uyên rồi hỏi hắn: "Lần này vì sao cậu lại lựa chọn năm người này? Chẳng lẽ bọn họ đều có tội sao?"
---------------------
Editor: Anh Quân