[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 147: vì vai ác chết lần thứ tư ( 36 )




"......"

Lần này Tiêu Lẫm trầm mặc rất lâu. Lâu đến mức Du Đường cảm thấy hình như hắn tức giận rồi, thì lại nghe thấy thiếu niên sau lưng cười rộ lên.

Cười đến mức run rẩy cả người.

"Tướng quân, sợ là ngươi lại quên những gì ta đã nói rồi." Ngữ khí Tiêu Lẫm tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy cố chấp:" Phương thức duy nhất để ngươi có thể rời khỏi ta đó chẳng phải là chết trận nơi sa trường sao?"

"Ta đây có thể lần nữa mà nhắc lại cho ngươi nhớ. Ta sẽ cùng ngươi ra trận, có chết thì cũng là ta chết trước, đến lúc đó chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, một là ngươi mang theo thi thể ta trở về, hai là chúng ta cùng chết, cùng nằm ở nơi thây sơn biển máu, bàn tay giao nắm, như vậy thì dù cho có đến âm tào địa phủ thì cũng có thể cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, cùng nhau đầu thai chuyển thế, đến kiếp sau cũng có thể dây dưa ở bên nhau."

Hắn hỏi :" Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?""

Kẻ điên......

Trong đầu đột nhiên hiện lên từ này, Du Đường siết chặt tay nắm thành quyền, nói với hệ thống :Thống Thống, hắn đúng là kẻ điên.

【 nếu như hắn đúng là Chủ Thần đại nhân, vậy thì có thể giải thích được rồi. 】 hệ thống không nhịn được nói: 【 Chủ Thần đại nhân đợi sư tôn của ngài ấy mười vạn năm rồi, không điên mới là lạ.】

Du Đường: Ngươi chắc chắn vai ác chính là Chủ Thần sao?

【 Hừm, không chắc lắm, nhưng mà bằng trực giác, em cảm thấy hắn đúng là Chủ Thần đại nhân. 】

Du Đường không hề đáp lời, trong đầu cũng đang lộn xộn thành một đống.

Y xoay người lại, dụi đầu vào ngực Tiêu Lẫm, không hề ngẩng lên nhìn hắn, nhưng lại vươn tay, ôm Tiêu Lẫm một cái. Nhẹ giọng trả lời :" Ừm, ta hiểu rồi."

"Điện hạ đêm nay cũng rất mệt rồi, ngủ sớm chút đi."

Tuy ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng Du Đường lại rất rõ ràng.

Dù đối phương có là Chủ Thần hay không không quan trọng, y không hề nghĩ đến chuyện đứng nhìn Tiêu Lẫm chết.

Bởi vì không biết tại sao, chỉ cần tưởng tượng đến việc hắn chết, thì trái tim của y sẽ cực kỳ đau đớn. Cho nên y nghĩ, dù cho bản thân có phải rời đi, cũng phải để lại cho đối phương một thứ gì đó để tưởng nhớ.

Để Tiêu Lẫm có thể giảm bớt đau khổ.

*

Tiêu Lẫm thật sự mệt khủng khiếp, lăn ra ngủ một giấc say như chết.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm giác trong lòng ngực trống trải, liền vội vàng đứng dậy, nhìn ngó xung quanh. Đến khi thấy nam nhân đang ngồi ở trước bàn, thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Điện hạ ngủ tiếp một chút đi." Trong tay Du Đường còn đang cầm tơ vàng, nói với Tiêu Lẫm :" Bây giờ còn đang sớm lắm, chút nữa có cơm sáng ta sẽ gọi ngươi dậy."

Tiêu Lẫm lại lắc đầu, đứng dậy khoác kiện áo ngoài, rồi xỏ giày đi vài bước đến cạnh Du Đường, ôm lấy y từ sau lưng, dán mặt vào đỉnh đầu của Du Đường, mới cảm thấy an tâm.

"Tướng quân thật là, còn đang bị thương, tại sao không ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi?" Hắn cúi đầu, nhìn thấy Du Đường đang cầm ngọc bội và tơ vàng múa may trong tay: "Đây là........"

"Thực xin lỗi, điện hạ, là tại ta không bảo vệ tốt khối ngọc bội này." Du Đường xin lỗi: "Ngày ấy ở Ô Trạch Cốc, là nó thay ta chặn chủy thủ của tướng lĩnh người Khắc Thập tộc, cho nên để lại một vết nứt."

"Ta định dùng tơ vàng, làm một ít trang trí trên ngọc bội, để che đi vết nứt."

Tiêu Lẫm khiếp sợ, mở to đôi mắt hoa đào. Hắn vội ngồi xuống đối diện với Du Đường, hỏi y :" Ngươi nói rằng nó chắn cho ngươi một đao sao?"

Du Đường gật đầu: " Ừ, nếu không phải điện hạ tặng cho ta khối ngọc bội này, sợ là ta đã bỏ mạng ở Ô Trạch Cốc rồi."

Y nói xong lời này thì ngẩng đầu nhìn Tiêu Lẫm, phát hiện vành mắt thiếu niên đã phiếm hồng, miệng méo xẹo, giống y như sắp khóc.

Nhận thấy được Du Đường đang nhìn mình, hắn liền cầm bàn tay đang nắm lấy ngọc bội của nam nhân, đặt lên trán mình, thì thầm như đang cầu nguyện : "Thật tốt quá, thật tốt quá......"

"Cảm ơn mẫu phi, cảm tạ thần minh......"

Không ngừng nhắc đi nhắc lại những câu cảm ơn thành kính làm cho Du Đường có chút ngẩn ngơ. Đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy Tiêu Lẫm lộ ra vẻ mặt như thế này.

Du Đường siết chặt tay lại, cố ý nói đùa một câu :" Điện hạ, ngươi cảm tạ xong rồi, bây giờ đến lượt ta đây chỉ có thể cảm tạ điện hạ."

Rồi nhẹ giọng nói: "Cảm tạ ân cứu mạng của điện hạ."

Du Đường thực ra không khéo tay lắm, phải nhờ Tiêu Lẫm giúp đỡ thì mới có thể dùng tơ vàng kéo dài, dát mỏng quấn quanh ngọc bội, tiêu phí không ít công phu, nhưng thành phẩm thì lại không tồi.

Sau khi hoàn thành, Tiêu Lẫm còn tự mình cầm ngọc bội nhét vào trong lồng ngực Du Đường, sau đó lại kề trán lên trên vị trí đặt khối ngọc, thầm cầu nguyện trong lòng thêm một lần nữa.

—— ngọc bội có linh, mẫu phi ở trên trời.

—— hy vọng ngươi có thể thay ta bảo vệ tướng quân.

*

Tiêu Lẫm tuy là ở lại Bắc Cửu thành, nhưng thư tín qua lại với bên kinh thành thì lại càng ngày càng nhiều. Du Đường cảm thấy hắn nói mọi việc đều ổn thỏa, có lẽ là đang lừa y cho qua chuyện. Sợ là muốn những việc này kết thúc, thì vẫn còn có chút khó khăn.

Nhưng mỗi lần y bảo Tiêu Lẫm trở lại kinh thành, thì Tiêu Lẫm đều chỉ dùng hai chữ "Không được" để cự tuyệt. Làm Du Đường cũng không có cách nào khuyên nhủ.

Thời tiết vào đông càng ngày càng lạnh, khiến cho vết thương của Du Đường mãi vẫn không khỏi.

Nhưng y không dám nghỉ ngơi, miệng vết thương mới vừa kết vảy, đã ngay lập tức đi an bài phòng thủ trong ngoài thành của Bắc Cửu thành, phân phó bố trí nhiệm vụ cho quân lính.

Bên ngoài thành đào bẫy rập, giấu đao nhọn, chuẩn bị mũi tên binh khí, càng nhiều càng tốt.

Lý Văn từ khi còn là thiếu niên đã làm nhiệm vụ trinh sát, gã chạy kiểm tra vài trăm dặm xung quanh ngoài thành, có bất kỳ cọng cỏ lay gió thổi nào, gã cũng đều sẽ báo về cho đội quân trong thành.

Lần này Du Đường trọng thương, làm gã một khắc cũng không dám chậm trễ, vẫn luôn đi trinh sát đến vài ngày liên tục không quay trở về thành, cả ngày bay nhảy bên ngoài, màn trời chiếu đất.

Lần cuối cùng Du Đường nhìn thấy gã, là vào ngày lập đông năm đó, gã đang cáo biệt tức phụ ở cổng thành.

Tiểu tức phụ của Lý Văn hai người họ là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, mày rậm mắt to, đôi mắt rất sáng, đặc biệt tháo vát đảm đang, nhưng tính tình có hơi dữ dằn, khi còn nhỏ luôn nhào vào đánh nhau với Lý Văn.

Nàng và Lý Văn ở Bắc thành vẫn luôn được xem như một cặp đôi hoan hỉ oan gia nổi danh.

Hai người họ vẫn luôn ầm ĩ từ bé đến lớn, đến khi thành thân sinh con rồi vẫn còn cãi nhau, đến bây giờ là cha mẹ của hai đứa nhỏ rồi, vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ như khi còn nhỏ.

Thật giống như hai đứa trẻ không hề lớn lên.

Tình cảm tốt đẹp đến mức khiến người người hâm mộ

Du Đường thấy nữ nhân cầm chiếc bánh bọc trong giấy dầu, nhét vào trong bọc quần áo của Lý Văn, rồi bắt đầu lải nhải:" Đi ra ngoài làm việc nhất định phải chú ý an toàn, nhiệm vụ của ngươi là đi trinh sát, việc quan trọng nhất chính là truyền tin tức về thành, chứ không phải là liều mạng với quân địch, đã hiểu chưa?"

Lý Văn bị mắng thì quay trái quay phải, lại gãi đầu mấy lần, mới nói :" Biết rồi."

"Còn nữa, tướng quân căn bản không hề trách ngươi, ngươi cũng không cần thiết phải áy náy mãi như vậy." Nữ nhân nhìn trượng phu mình đứng ngây ngốc ra đấy thì thở dài, vươn cánh tay ôm lấy gã :" Ta và bọn nhỏ ở trong thành chờ ngươi trở về, ngươi nhất định..........Nhất định phải bảo trọng, được không?"

Lý Văn lần đầu thấy tiểu tức phụ nhà mình dịu dàng như vậy, nhất thời lại có chút ngượng ngùng.

Gã ôm chặt lấy nữ nhân vào lòng, đáp ứng nàng :" Được, ta nhất định nghe lời nàng, tự chăm sóc bản thân thật tốt, không để nàng phải lo lắng."

"Ừ." Nữ nhân nghe thấy thế thì yên tâm gật đầu.

Hai người lẳng lặng đứng ôm nhau, thẳng đến khi Lý Văn buông nàng ra, nhảy lên lưng ngựa chạy đi, nàng đứng nhìn đến khi bóng dáng trượng phu biến mất ngoài thành, mới xoay người về nhà.

------------

Bảy ngày sau, vào một đêm khuya, cửa lớn của phủ tướng quân bị gõ vang, đồng đội vẫn luôn đi theo Lý Văn là Thôi Vũ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong, quỳ sụp gối xuống trước mặt Du Đường, sau lưng vẫn còn cắm một đoạn mũi tên, trên mặt toàn là máu.

"Tướng quân!" Trong mắt gã toàn là tơ máu, hít một hơi mới nói :" Mau! Mau hạ lệnh ! Thủ.....Thủ thành! Khắc Thập tộc, Mục tộc, La tộc, ba tộc đó liên minh rồi, ba, ba mươi vạn đại quân đã, đã tới gần cổng thành, chỉ còn cách mấy chục dặm nữa thôi!!"

Trong lòng Du Đường kịch chấn, y hỏi theo bản năng:" Lý Văn đâu rồi!! Mấy chục huynh đệ đi theo các ngươi đâu rồi?!"

Lời này của y giống như búa tạ gõ vào người Thôi Vũ, nháy mắt đó, gã khóc òa lên, nghẹn ngào nói:" Lý phó tướng, tất cả mọi người đều........."

"Đủ rồi." Tiêu Lẫm đứng bên cạnh Du Đường, chặn lời của Thôi Vũ, sâu trong đáy mắt là nỗi đau kịch liệt. Nhưng hắn vẫn còn có lý trí, vội vàng nắm lấy bả vai Du Đường, thét lên một câu làm y tỉnh táo:" Tướng quân, hạ lệnh đi, chúng ta phải lập tức nghênh chiến!"

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mọi người có còn nhớ không, bữa hôm nọ tui có nói là Chủ Thần có ba hồn bảy phách? Bảy phách là hỉ, nộ, ai, sợ ái, ái , ác, dục, trong đó A Sinh là "ai" ( bi ai), tiểu công chúa là" nộ" ( cuồng nộ), Lạc Lạc là "dục" ( dục vọng) mà Tiêu xinh đẹp nhà mình thật ra là "ái" (Tình yêu)