[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 146: vì vai ác chết lần thứ tư ( 35 )




Hai người ngồi tựa sát vào nhau. Tuy rằng Tiêu Lẫm đã sửa sang lại y phục, nhưng thời tiết đã cuối thu, lại cưỡi ngựa bôn ba mấy ngày trên đường, trên người khó tránh khỏi việc mang theo hàn khí và vị rỉ sắt, đáy mắt thâm quầng, môi khô nứt nẻ, làm Du Đường có chút khó chịu. Trong lòng sinh ra đau lòng và áy náy.

Lần đầu tiên y không lảng sang chuyện khác khi Tiêu Lẫm nói chuyện tình cảm, mà là hơi cuộn tròn tay nắm chặt lại. Sau đó y trả lời: "Điện hạ, ta xác thật không hiểu."

"Nhưng mà ta......" Cảm giác vừa chua xót vừa đau đớn dâng lên nơi trái tim khiến Du Đường hít thở không thông.

"Ta rất cảm động khi nghe ngươi nói những điều như vậy."

"Ta không biết tại sao ta lại thế......." Ánh mắt Du Đường mờ mịt :"Nhưng mà nhìn thấy ngươi bỏ hết những việc đang làm ra sau đầu, chạy suốt đêm tới tìm ta, ta thật sự.........."

Tuy luôn làm bộ làm tịch trước mặt hệ thống, nhưng khi nghe Tiêu Lẫm nói ra những lời vừa rồi, thì Du Đường quyết định thẳng thắn với tình cảm của chính mình.

Y giương mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Lẫm chăm chú.

"Ta thật sự rất vui vẻ."

【Ỏ! Thổ lộ rồi sao! 】 hệ thống ở trong ý thức của Du Đườn kích động reo lên một tiếng rồi vội vàng che miệng lại. Trong thâm tâm đã cảm động gần chết : Oa oa oa, ký chủ nhà nó rốt cuộc! Rốt cuộc cũng động tâm rồi!

Nghe thấy tiếng hò reo nho nhỏ của hệ thống, Du Đường sửng sốt một chút, rồi cả khuôn mặt chuyển sang màu hồng.

"Khụ, cái đó, điện hạ, ta, ta nói thế thôi, ngươi nghe rồi bỏ ngoài tai đi." Du Đường xấu hổ gãi đầu, nói năng lộn xộn :"Trên đường đi vất vả, chắc ngươi cũng đói bụng, cháo để đâu rồi, ăn chung đi."

".........Ừ." Ngoài dự đoán của y, Tiêu Lẫm cũng không có phản ứng gì lạ. Hắn đứng dậy, đưa lưng về phía Du Đường, ngón tay sờ sờ mũi, mỏi mệt trong mắt bay biến sạch sẽ, chỉ còn nét vui mừng như điên.

Hưng phấn đến mức thân thể run lên nhè nhẹ. Hắn nghĩ, nếu Du Đường hiện tại không bị thương, hắn thật sự muốn đè người lên giường mà làm ngay lập tức. Nhưng lý trí rốt cuộc cũng chiến thắng được dục vọng, giúp hắn khống chế được ý niệm sinh động điên cuồng trong lòng.

Tướng quân ngốc của hắn, cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Tiêu Lẫm vừa cảm thấy kích động lại vừa vui mừng. Bước chân khắc chế để không nhảy nhót, vững vàng bê cháo lại gần.

Thần sắc Du Đường đã khôi phục lại như bình thường, y duỗi tay nhận lấy bát cháo : "Cảm ơn điện hạ."

Tiêu Lẫm lại không đưa cho y, mà dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cháo, cười nói :"Để ta đút cho tướng quân ăn!"

"......" Du Đường nhìn thiếu niên trước mắt , cảm thấy xung quanh Tiêu Lẫm hình như nở một đống hoa nhỏ sáng rỡ, y dụi mắt mấy lần, mới phát hiện ra đây là ảo giác của chính mình.

"À, không cần phiền điện hạ đâu, cứ để ta tự ăn." Y bảo Tiêu Lẫm cầm một bát cháo khác lên:" Điện hạ cũng ăn chung với ta đi, cháo nguội rồi ăn không ngon đâu."

Tiêu Lẫm mím môi, cũng không cố chấp đòi đút cho Du Đường ăn nữa. Hắn tự cầm lấy một bát cháo, nhìn Du Đường một cái, lại cúi xuống ăn một muỗng, lại liếc nhìn một cái, lại ăn một muỗng, lại liếc nhìn một cái......

Du Đường bị hắn nhìn đến mức sởn tóc gáy.

Y phun tào với hệ thống :Thống Thống, ánh mắt của hắn làm ta hoảng nha.

【 ha ha ha ha, phỏng chừng ngài ở trong lòng hắn đã bị hắn mang ra yêu yêu thương thương mấy trăm lần rồi?】 hệ thống nói: 【 ngài phải cảm thấy may mắn vì bản thân đang bị thương đi, bằng không bây giờ thứ hắn ta ăn không phải là cháo đâu.】

Du Đường:??? Thống Thống, ngươi có thể đừng ăn nói tục tĩu như thế được không?

Hệ thống vô tội: 【 Hí hí~~ Ký chủ yêu quý của em, em chẳng qua chỉ thật thà thôi. 】

Du Đường bị dáng vẻ kệch cỡm của nó làm cho sởn da gà, liền không thèm để ý đến nó nữa.

Sau khi ăn cháo xong, cảm thấy dạ dày ấm áp lên nhiều. Y thúc giục Tiêu Lẫm đi rửa mặt thay đồ, hắn liền quay sang nháy mắt:" Tướng quân, ngươi gấp không chờ nổi muốn chung chăn chung gối với ta sao?"

"......" Du Đường bị lời này làm cho á khẩu, bèn đơn giản nằm xuống giường, trở mình quay lưng vào trong không thèm quan tâm đến hắn nữa. Nhưng mà lại len lén nhích người sát vào trong giường, đối mặt với tường, để Tiêu Lẫm có chỗ nằm ngủ. Sau đó, ngọn nến được thổi tắt, đệm chăn hơi lún xuống, sau lưng Du Đường nhiều thêm một người.

Giọng Tiêu Lẫm vẫn còn hơi khàn khàn, hắn hỏi :" Tướng quân, ta có thể ôm ngươi không?"

"......" Du Đường cảm thấy tiểu tử này đang cố ý. Rõ ràng thường ngày đều muốn ôm lúc nào thì ôm lúc đó, bây giờ lại bày đặt ra vẻ hỏi ý kiến của y, bắt y trả lời.

Cũng không biết làm thế để làm gì.

Du Đường ừ một tiếng lấy lệ, thấy bên hông mình ấm áp, rồi bị người phía sau nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực.

Y cứng đờ người, đột nhiên cảm thấy có hơi không ổn.

Bởi vì y phát hiện cảm giác trống rỗng trong tim khi phải rời xa hắn một tháng, thế mà được cái ôm này của đối phương lấp đầy.


Thật giống như, có Tiêu Lẫm ở bên, y mới có thể trở nên hoàn chỉnh.

Thật sự, quá kỳ quái.

Vì giảm bớt cảm xúc đong đầy của bản thân, Du Đường hỏi Tiêu Lẫm: "Điện hạ, hiện giờ ngươi trở về, bên kinh thành mọi chuyện xử lý có ổn thỏa không?"

"Vốn là xử lý sắp xong rồi, chỉ còn một tí nữa thôi." Tiêu Lẫm ôm lấy Du Đường, cảm thấy trái tim mình trở nên yên ổn nhịp nhàng, thì nhẹ giọng nói:" Phản đồ là ai thì ta cũng đoán được rồi, còn lại thì giao chuyện ở bên kinh thành cho người khác xử lý là được."

Hắn nói :" Lần này ta quay lại, sẽ không rời đi nữa."

"Hiện giờ bắc cảnh không yên ổn, ta không thể để lại một mình tướng quân ở nơi này mạo hiểm."

Tim Du Đường chợt thắt lại.

Xem ra, cốt truyện bắt đầu vận chuyển rồi.

Tiêu Lẫm và y sẽ cùng ở bên nhau ở bắc cảnh này, mà quân địch thì không biết khi nào sẽ đánh đến đây. Thậm chí cả một cái dấu hiệu cũng không có.

Nhưng tình huống như hiện tại, Tiêu Lẫm nhất định sẽ không để y một mình lên chiến trường. Y phải nghĩ ra một biện pháp, phải cứu được Tiêu Lẫm.

Y muốn Tiêu Lẫm sống sót.

Dù không có y ở bên, cũng phải sống thật tốt.

"Điện hạ." Du Đường nói: "Ta đưa binh phù cho ngươi."

"Tướng sĩ Bắc Cửu thành đều nhận binh phù không nhận người, chỉ cần cầm binh phù trong tay, bọn họ sẽ mặc cho ngươi sai phái."

Tiêu Lẫm sửng sốt, nắm thật chặt tay của Du Đường.

"Tướng quân cầm đi." Nhớ tới bản thân lúc trước, Tiêu Lẫm không nhịn được cười đùa :" Trước kia ta vẫn luôn không nói cho tướng quân biết."

"Kỳ thật mục đích của ta ngay từ đầu chỉ là biến ngươi thành một quân cờ có thể lợi dụng. Cuối cùng lừa lấy binh phù từ trong tay ngươi, thống lĩnh quân trấn giữ Bắc Cửu thành, khởi binh mưu phản. Nhưng mà từ khi gặp được ngươi, ở bên ngươi thời gian dài như vậy, tâm ý của ta sớm đã thay đổi......"

"Ta từng bị thù hận nhấn chìm, một lòng nghĩ đến việc báo thù, muốn nợ máu trả bằng máu, hiện giờ ta đã hiểu được, một người sống trên đời, không phải chỉ toàn hận thù, ta nguyện ý tiếp thu ý tưởng của tướng quân, làm một minh quân, gánh vác trách nhiệm của bản thân."

"Chỉ mong được người chung tình, bạc đầu không rời xa, chỉ cần tướng quân có thể mãi ở bên ta, dù cuộc sống có khổ cực hay mệt mỏi, ta đều cảm thấy thỏa mãn, đều cảm thấy những việc ta làm là đáng giá."

Hắn nhẹ giọng nói: " Những thứ như binh phù kia, hay quyền lực tối cao, với ta mà nói, đều không bằng tướng quân dù chỉ là chút mảy may."

Du Đường nghe thấy thế thì cực kỳ chấn động, trong lòng lại càng thêm khổ sở. Y trâm mặc một lát, mới nói :" Nhưng mà điện hạ, người phải biết rằng, tình yêu không phải là toàn bộ nhân sinh."

" Cho nên, ta hy vọng rằng, ngày sau dù cho không có ta ở bên, điện hạ cũng có thể làm được những lời mình nói, sống thật tốt, suy nghĩ về việc làm sao để trở thành một minh quân."