Bởi vì đã được mở chế độ miễn đau, cho nên Du Đường không hề cảm thấy bản thân mình bị trọng thương.
Dọc đường về cưỡi ngựa bôn ba, cũng còn đang nói chuyện phiếm với tướng sĩ xung quanh.
Nhưng khi vào đến thành rồi, mới vừa xuống ngựa, đã cảm thấy đầu choáng váng.
Y đỡ trán, quỳ xuống, bên tai chỉ còn dư lại tiếng kinh hồ của Lý Văn.
Ngay sau đó, Du Đường đã mất ý thức, ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, hiệu quả của chế độ miễn đau đã biến mất.
Đầu đau, cánh tay đau, ngực đau, bả vai đau, đùi đau, chỗ nào trên người cũng đau.
Du Đường cười khổ.
Lúc này y mới nhớ tới, khi giao chiến cùng thủ lĩnh quân địch, y ngã xuống ngựa lăn vài vòng là đã kiệt sức rồi. Sau đó đầu đập vào tảng đá, trên người cũng ăn vài đao. Nếu không phải được hệ thống mở miễn đau cho, có lẽ đã không thể xử lý nổi cái tay thủ lĩnh người Khắc Thập tộc kia.
Bên ngoài trời đã tối sầm, Du Đường nghiêng đầu, thì nhìn thấy một đỉnh đầu đen thui đang nằm bò nhoài lên mép giường, trong lòng bỗng thấy chấn động.
"Tướng quân?" Tiểu Tứ thấy có động tĩnh thì tỉnh dậy, giương đôi mắt mê ngủ nhìn Du Đường, sau đó nháy mắt tỉnh táo lại :" Rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi!!"
"......" Du Đường hình như có hơi mất mát.
Y còn tưởng rằng.........người đang gối đầu vào mép giường sẽ là Tiêu Lẫm.
Từ từ!
Sao mình lại nghĩ như vậy?!
Du Đường bỗng nhiên nhận ra tư tưởng của mình hơi kỳ quái, vội vàng đánh bay tạp niệm, mở miệng hỏi:" Tiểu Tứ, ta ngủ bao lâu rồi?"
Tiểu Tứ bưng đến một chén nước, rồi đỡ Du Đường ngồi dậy, thở dài một hơi:" Ngài ngủ ba ngày rồi."
"Lần này ngài bị thương nặng lắm, dọa mọi người sợ chết khiếp."
"Quân y nhìn thấy những vết thương trên người của ngài, bộ dạng ổn trọng ngày thường cũng chẳng thấy đâu nữa, luống cuống hết cả lên!" Tiểu Tứ nghĩ lại còn đang thấy hãi hết cả người:" Ông ta nói ngài mất máu quá nhiều, vết thương trên đầu cũng rất nghiêm trọng, không hiểu vì sao ngài không rên lấy một tiếng, chống chịu đến khi quay trở lại thành."
"......"
Du Đường chột dạ. Xem ra cái chế độ miễn đau này không thể lạm dụng , bằng không mất mạng lúc nào cũng chẳng hay.
"Lý Văn đâu rồi?" Nghĩ đến chuyện bộ dạng mình thành ra thế này, Lý Văn chắc là người hoảng nhất, Du Đường không nhịn được hỏi thăm gã.
"Lý phó tướng đi tuần tra rồi." Tiểu Tứ trả lời: "Ngài bị trọng thương, gã là người tự trách nhất. Lý Văn nói rằng lần này người Khắc Thập tộc là có chuẩn bị trước rồi mới đến, cuộc chiến ở Ô Trạch Cốc chỉ là lời báo hiệu mà thôi, trong khoảng thời gian tiếp theo đây, Bắc cảnh có lẽ sẽ không thái bình nữa, nên muốn tiết kiệm từng giờ từng khắc để tìm hiểu nắm chắc hướng đi của quân địch, không cho phép ngoại tộc lại có cơ hội thừa nước đục thả câu."
"Ừ." Du Đường thấy Lý Văn không làm chuyện xằng bậy, thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Tướng quân, ba ngày rồi ngài chưa ăn gì, chắc là đói bụng rồi?" Tiểu Tứ nhận lại chén nước từ tay y, rồi đứng dậy :" Ta xuống nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn cho ngài."
Thấy Du Đường gật đầu đồng ý, Tiểu Tứ mới đi ra ngoài, kết quả vừa mới mở cửa, đã bị người đang đứng bên ngoài dọa cho suýt nữa thì nhảy dựng.
"Điện......"
Hai chữ xưng hô kẹt lại ở yết hầu, Tiểu Tứ thấy Tiêu Lẫm giơ ngón tay lên môi suỵt một tiếng, thì không lên tiếng thêm nữa.
Du Đường thấy kỳ lạ nên hỏi với ra :" Tiểu Tứ? Có chuyện gì thế?"
"Không, không có việc gì đâu tướng quân." Tiểu Tứ trợn mắt nói dối: "Bên ngoài gió lớn, thổi đập vào cánh cửa."
Nó khép cửa phòng lại, đi ra ngoài hỏi Tiêu Lẫm :" Điện hạ, sao ngài về nhanh vậy?"
Tiểu Tứ biết người tên Mộ Thần kia mang tin tức tướng quân bị trọng thương truyền về kinh thành, nhưng mà khoảng cách giữa hai nơi thật sự quá mức xa xôi, Tiêu Lẫm sao có thể quay về nhanh đến mức như vậy?
Nhưng khi tầm mắt nó dừng ở phát quan trên đầu lệch qua một bên, mái tóc tán loạn, y phục trên người hắn nhăn dúm nhăn dó vào, thì bừng tỉnh đại ngộ.
Trời đất ơi! Không lẽ điện hạ không hề nghỉ ngơi, mà cưỡi ngựa chạy gấp một đường quay lại đây sao!
Cặp đôi thần tiên quyến lữ là đây chứ đâu!
"Ngươi bé cái mồm thôi." Tiêu Lẫm ấm ách nói, mấy ngày liền chạy trên đường lo lắng đến mức không ăn cơm uống nước, môi khô đến nứt nẻ cả ra.
Hắn hỏi :" Tướng quân hiện tại thế nào rồi?"
"Tướng quân tỉnh rồi." Tiểu Tứ nói: "Ta đang định bảo trù nương làm cho y mấy món ăn nhẹ......"
"Đừng làm phiền trù nương." Tiêu Lẫm nói :" Để ta nấu cho."
Sau đó, hắn bảo Tiểu Tứ rời đi:" Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, từ giờ có ta chăm sóc tướng quân là được rồi."
Tiểu Tứ gật đầu, rồi vội vàng đi về phòng ngủ. Nó không muốn phá hỏng không khí lãng mạn giữa điện hạ với tướng quân!
Tiêu Lẫm đứng ở trước cửa nhìn một lát, sau đó sửa sang lại y phục trên người, tháo phát quan bằng bạc trên đầu ra cất đi, rồi lôi cây mộc trâm từ trong ngực áo ra búi tóc lại cài lên chỉnh tề, rồi mới tới nhà bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, nấu cho Du Đường một bát cháo thuốc thanh đạm dễ tiêu.
Nhưng mà những hành vi được hắn tự cho là đã giấu rất kín đều bị hệ thống nhiều chuyện kể hết cho Du Đường nghe.
【 ái chà chà, không biết là hoàng tử điện hạ đây là đã chạy chết mấy con ngựa mới kịp đến bên ngài nhaaaaaaaaaa~~~】
Hệ thống ở trong ý thức của Du Đường không ngừng vạch trần gốc gác của Tiêu Lẫm, còn hỏi y: 【 Nhưng mà, ký chủ ơiiii, ngài nói thật đi, có phải thấy hắn trở về thì vui gần chết luôn đúng hơm? 】
Du Đường trở mình:...... Ta không có.
【ỏ, ây dô ây dô, cái ánh mắt ngài nhìn Tiểu Tứ lúc vừa mới tỉnh lại đã sớm làm ngài lộ hết cả rồi! 】 hệ thống tiếp tục bổ thêm một đao: 【 tỉnh lại nhìn thấy Tiểu Tứ, hỏng phải Tiêu Lẫm, biểu tình trên mặt ngài lúc đó cô đơn lắm nhaaaaa~】
Du Đường:...... Ta không phải, ta không có, ngươi nói bậy.
Mặc dù mồm thì chối đây đẩy, nhưng mà khóe miệng Du Đường sắp ngoác ra đến tận mang tai rồi.
Chính bản thân y cũng không biết đây là cảm giác gì.
Chỉ là tim đập thật nhanh, tê tê trướng trướng, lại thật ấm áp.
Thật là...... Không thể hiểu được.
*
Tiêu Lẫm làm hai phần cháo, đặt lên khay, đi tới trước cửa phòng Du Đường , gõ hai cái.
Du Đường vội vàng đứng dậy, không cẩn thận động đến miệng vết thương, liền hít hà một hơi.
Y nỗ lực điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa, mới đáp lại : "Tiểu Tứ đúng không? Vào đi."
Tiếng cửa phòng kẽo kẹt mở ra, khi thấy rõ người bước vào, Du Đường ra vẻ kinh ngạc: "Điện hạ?! Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta......" Lý do quay về đã chuẩn bị từ trước ngay lúc nhìn thấy Du Đường thì nháy mắt quên sạch.
Ánh mắt của hắn dừng trên băng vải quấn quanh đầu nam nhân cùng băng gạc thấm máu lộ ra ngoài trung y, Tiêu Lẫm mím môi thật chặt, đặt cháo xuống bàn, bước vội vài bước, cúi người ôm trọn cả Du Đường vào trong lồng ngực.
Hắn cắn răng, không hề nói lời nào.
Chỉ trầm mặc ôm lấy Du Đường, lực đạo thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể làm người ta cảm giác được cảm xúc dày đặc.
Khi đọc được lá thư kia, trong nháy mắt Tiêu Lẫm như rớt xuống hầm băng.
Hắn hận bản thân thế mà không phát hiện ra phản đồ, khiến cho Du Đường hãm thân vào hiểm cảnh, suýt chút nữa đã bỏ mạng tại Ô Trạch Cốc!
Hơn nữa, ngày trừ tịch năm ngoái, hắn đã phát lời thề, rằng mỗi một trận chiến sau này đều kề vai sát cánh với Du Đường, bảo hộ nam nhân thật tốt, nhưng hắn chung quy vẫn không làm được, vẫn để cho Du Đường bị thương...........
Tự trách và khủng hoảng lấp đầy trái tim, làm cho hắn không thể miễn cưỡng vui cười trước mặt Du Đường được nữa. Sống mũi cay xè, Tiêu Lẫm nỗ lực khắc chế cảm xúc của bản thân, mở miệng khàn khàn:" Xin lỗi tướng quân, tại ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi."
"Về sau ta tuyệt đối sẽ không để tình huống như thế này lại có thể xảy ra, ta nhất định....."
Đỉnh đầu bị một bàn tay to lớn ôm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa, chặn lời của hắn. Du Đường nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên:" Điện hạ, đừng ôm tất cả trách nhiệm vào người."
"Ngươi là điện hạ, là quân vương tương lai, thứ ngươi cần phải quan tâm là bá tánh và triều cương, mà ta là tướng quân, là chủ tướng của quân trấn giữ Bắc Cửu thành, ra trận giết địch là trách nhiệm và sứ mệnh của ta."
"Lần này ngươi có thể đem lương thảo tới tiếp tế cho bắc cảnh cũng là đã cứu ngàn ngàn vạn vạn người nơi đây, cho nên ngươi căn bản không cần tự trách bản thân vì ta bị thương, ngươi thật sự......đã làm rất tốt."
Du Đường đang nói thì im bặt, cánh môi y đột nhiên bị phong bế. Một lát sau, Tiêu Lẫm mới dời môi đi, dùng cặp mắt đen nhánh nhìn y, sâu không thấy đáy.
Hắn nói: "Tướng quân, ngươi chung quy vẫn không hiểu ta."
"Với ta mà nói, địa vị của ngươi ở trong lòng ta vĩnh viễn nặng hơn bá tánh và triều cương trong miệng của ngươi."
--
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiêu xinh đẹp: Ngươi chính là thế giới của ta.
Editor :
Cơm chó ngập mồm!