[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 141: vì vai ác chết lần thứ tư ( 30 )




【 ha ha ha ha ha, tắm uyên ương !! 】 hệ thống không nín được cười ha hả: 【 ký chủ, Lý Văn nói quá chuẩn! 】

Nội tâm của Du Đường có một vạn con thảo nê mã chạy ngang qua, bị cái từ kinh thiên động địa này làm chấn động hết cả tâm hồn.

Y giật giật khóe miệng, mắng phủ đầu Lý Văn:" Ngày nào cũng nói hươu nói vượn! Đầu óc ngươi không thể nghĩ ra thứ gì đàng hoàng hay sao hả!"

"Ta nào có nói hươu nói vượn đâu!" Cái tên Lý Văn này vốn da dày thịt béo, mặt dày vô liêm sỉ, có bị mắng chửi thì cũng vẫn trơ mặt ra không biết xấu hổ là gì, gã còn kề sát vào Du Đường, nhỏ giọng nói :" Tướng quân, tắm uyên ương thật là vui nha, còn có thể xúc tiến tình cảm, ta phải về rủ tiểu tức phụ nhà ta.........."

Du Đường cầm lấy đống quần áo bẩn bên cạnh nhét vào mồm gã:" Ngươi mau câm miệng đi! Nói ra mấy lời này mà còn không biết xấu hổ sao!"

Triệu Lâm ở bên cạnh nghe thấy, cũng trách cứ Lý Văn: " Cái tên nhiều chuyện này, ngươi cũng thật là, sao có thể nói những lời như thế với tướng quân!"

Nói xong, gã quay sang Du Đường, nghiêm túc nhắc nhở:" Tướng quân, tuy rằng ta không biết lời này của ta có làm ngươi bực mình hay không, nhưng bọn ta nhất trí cho rằng, lúc nào cần chủ động thì ngươi cần phải chủ động mà ôm người vào lòng, đã là nam nhân thì không thể để người trong lòng nghĩ rằng mình không được! Ngươi và điện hạ ở bên nhau, các huynh đệ đều là hậu thuẫn kiên cường của ngươi!"

Du Đường: "......"

Bốp Bốp ——

Hai tiếng, Y đánh cho Triệu Lâm và Lý Văn mỗi người một phát.

Rồi đỏ mặt mắng:" Hai người các ngươi hết thuốc chữa thật rồi!"

Kỹ thuật nướng cá của Tiêu Lẫm quả là tuyệt vời không chê được chỗ nào, Du Đường ăn đầy một mồm, vẫn còn ồn ào đòi ăn đến con thứ tư.

Tiêu Lẫm cầm khăn tay lau miệng cho y, rồi khuyên nhủ:" Tướng quân, thứ này ăn nhiều nóng trong người đấy, ăn ít một chút, ba con là đủ rồi, chờ đến buổi tối ta nấu cơm cho ngươi ăn."

Du Đường chép chép miệng, cố nói vài câu xin thêm cá ăn rồi mới ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng khi y xoay đầu qua, thì nhìn thấy mấy trăm đôi mắt đều đang nhìn hai người bọn họ. Phát hiện ra y nhìn thấy, thì lại vội vàng quay đầu lại ăn cá.

Lý Văn Triệu Lâm hung hăng cắn một miếng cá to rồi liếc nhau, từ ánh mắt nhìn thấy được cảm xúc tương đồng.

Mẹ nó, cá này éo thơm nữa!

Lý Văn lấy khăn chấm chấm khóe mắt:" Lâm Tử à, ta nhớ tiểu tức phụ nhà ta quá."

Triệu Lâm cầm nhánh cây xiên cá trống trơn cắm mạnh vào đất, không thèm ăn nữa, gã nuốt không trôi :" Ai mà không nhớ tức phụ ở nhà đâu."

Du Đường vẫn không biết bản thân và Tiêu Lẫm mới vừa thồn một họng cơm chó to đùng cho cả đám hán tử, trên đường về còn chờ mong đến buổi tối được ăn đồ ngon do Tiêu Lẫm tự tay làm.

*

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã đến tháng chín, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ hơn. Cũng sắp đến thời điểm thu hoạch vụ thu rồi. Nhưng trời phụ lòng người, bão tới rồi.

Gió to mưa to, từng cơn từng cơn. Bầu trời bị bao phủ bởi mây đen xám xịt.

Bá tánh trong thành trơ mắt nhìn đồng ruộng hoa màu bị gió lốc thổi đến ngã trái ngã phải, bị quật ngã, bị nước làm ngập úng.

Chờ đến khi cơn bão qua đi, Du Đường dẫn theo các tướng sĩ xuống ruộng đi kiểm tra hoa màu, thì chỉ còn nhìn thấy một mảnh đất rộng lớn thê thảm tiêu điều.

"Mẹ nó!" Lý Văn cắn răng, chỉ tay lên trời mà mắng :" Ông trời ơi, tại sao người lại đối xử với chúng ta như thế!"

Triệu Lâm vỗ vai Lý Văn vài lần, sắc mặt cũng rất khó coi, gã quay sang hỏi Du Đường:

"Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Quân lương do triều đình đưa tới quá ít, căn bản không hề đủ để phân phát cho các tướng sĩ Bắc Cửu Thành. Bọn họ cũng chỉ có thể trông cậy vào ruộng nương tự cày cấy, dựa vào đó duy trì đội quân khổng lồ vượt qua cái giá rét của mùa đông. Nhưng hà cớ gì năm nay lại xảy ra thiên tai như vậy!

Khi mùa đông tới, nếu ngoại tộc đánh vào thành, thì bọn họ làm sao mà ứng phó, hậu quả thật khó có thể tưởng tượng được.

"Đào khoai tây và khoai lang còn có thể ăn được ra rồi khiêng ra xe đi đã." Du Đường cau mày ra lênh, rồi chờ khi tướng sĩ xung quanh lĩnh mệnh rời đi, y mới nhìn qua Tiêu Lẫm đang buồn bã ngồi xổm trước nương bắp non, đỡ những cây bị gãy đổ lên. Y ngồi xổm bên cạnh hắn, chưa kịp nói gì, đã nghe Tiêu Lẫm nói:

"Tướng quân, trước kia ta chỉ nghe nói rằng khi thiên tai tới, thì hoa màu ngập úng, bá tánh không giao ra được lương thực, mà thậm chí còn phải chịu đói, ta cũng không nghĩ gì."

"Bây giờ chính mắt nhìn thấy, mới biết trong đó rốt cuộc có bao nhiêu vất vả."

"Mùa xuân chúng ta cực khổ gieo trồng, bây giờ chỉ vì một tháng mưa gió bão bùng mà hư hỏng sạch."

"Nếu không có gì để duy trì, sợ là sẽ đi vào tuyệt lộ."

"Các tướng sĩ không được ăn no, làm sao có thể trấn giữ biên cảnh, bảo hộ thiên hạ."

Hắn buông cây bắp gãy đổ trong tay ra, quay sang nhìn Du Đường:" Tướng quân, ta phải quay về kinh thành một chuyến."

Tiêu Lẫm nghiêm túc nói:" Dù cho có như thế nào, ta cũng phải đem quân lương về cho các tướng sĩ, để chúng ta có thể chuẩn bị cho mùa đông."

Hắn có dự cảm không lành, mùa đông năm nay, Bắc Cửu thành nhất định sẽ không thái bình. Mà hắn bây giờ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, là có thể cùng Du Đường khởi binh mưu phản, lật đổ Tiêu Thịnh Đế, ngồi lên ngai vàng. Cho nên, thời gian này, bắt buộc phải đảm bảo bắc cảnh yên ổn, đảm bảo các tướng sĩ và bá tánh được ăn no mặc ấm.


Phải chuẩn bị cho tương lai sau này.

Du Đường sửng sốt, nhíu mày: "Điện hạ một mình quay về kinh sao?"

"Có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không?"

"Ở trong mắt những kẻ ở kinh thành kia ta chỉ là một phế nhân tàn tật." Tiêu Lẫm nói :" Tuy rằng không biết còn có thể giấu được bao lâu, nhưng ít ra trên đường đi sẽ không gặp vấn đề quá lớn."

" Đến nỗi cả lý do trở về.......ta cũng nghĩ rồi." Hắn cười lạnh:" Cũng sắp đến sinh thần của Tiêu Thịnh Đế rồi, ta là nhi tử của lão, có như thế nào cũng phải dâng lên một phần lễ vật sinh thần không phải sao?"

Du Đường rất ít khi nhìn thấy Tiêu Lẫm lộ ra vẻ mặt như thế này. Cực kỳ giống rắn độc, âm lãnh sâm hàn. Y không hề hỏi Tiêu Lẫm chuẩn bị lễ vật gì cho hoàng đế, sau khi trở về chỉ thu dọn đồ đạc để hắn mang theo, rồi phái thêm vài người tin tưởng được đi theo bảo vệ hắn.

Khi tiễn Tiêu Lẫm ra xe ngựa, Du Đường còn dặn dò:" Lần này điện hạ đi, thời gian cả đi cả về cũng phải hơn nửa tháng, trên đường nhất định phải bảo trọng."

Nghĩ đến cục diện chính trị phức tạp ở kinh thành, y lại bổ sung thêm:" Sau khi trở lại kinh thành, phải cẩn thận hành sự, đừng lộ ra gai nhọn, đừng để người khác bắt được nhược điểm."

"Ừ, ta hiểu rồi." Tiêu Lẫm ngồi ở trên xe ngựa, vén mành nhìn Du Đường. Tầm mắt dừng trên mặt nam nhân, trong lòng bỗng thấy hơi tiếc nuối. Hắn duỗi tay ra với Du Đường:" Tướng quân, có muốn lên đây nói chuyện không?"

"Điện hạ còn chuyện gì muốn nói sao?" Du Đường sợ hắn bị chậm trễ, liền nói:" Ta đứng ở đây nói chuyện là được rồi."

"Là chuyện rất quan trọng." Ngón tay Tiêu Lẫm giật giật, thúc giục Du Đường nhảy lên xe :

"Không thể để người khác nghe thấy được."

Y cho rằng có khả năng hắn muốn nói về đại sự tranh quyền đoạt vị, trong lòng bỗng căng thẳng hẳn lên, không dám trì hoãn nữa, mà cầm tay Tiêu Lẫm, đi vào trong xe.

Kết quả khi mành xe vừa mới hạ xuống, y đã bị Tiêu Lẫm bắt lấy cổ tay, đặt lên vách trong của thành xe ngựa, hung hăng hôn xuống.

Du Đường: "......"

Đại khái là do hôn nhiều quá thành quen, bây giờ y đã thích ứng với việc hôn môi của Tiêu Lẫm. Trong lòng tuy bất đắc dĩ rằng bản thân lại bị lừa, nhưng không hề giãy giụa tí nào.

Đến khi Tiêu Lẫm hôn no đủ, y mới thở hổn hển, rồi tươi cười nhìn thiếu niên:" Đây là chuyện quan trọng mà điện hạ nói rằng không thể để người khác nghe được sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Lẫm ôm lấy hắn, ỷ lại cọ cọ vào cổ nam nhân : "Những việc cùng làm với tướng quân, đều là đại sự của ta." Nói xong, hắn lấy từ trong ngực áo ra một miếng ngọc bội, đặt vào tay Du Đường :"Tướng quân, đây là ngọc bội mẫu phi truyền cho ta."

"Cũng là vật ngoài thân quan trọng nhất đối với ta, hiện giờ ta tặng nó cho ngươi, hy vọng mỗi khi ngươi nhìn thấy khối ngọc bội này, đều có thể nghĩ đến ta."

Du Đường kinh hãi: " Thứ quý giá như thế làm sao ta có thể cầm được?"

"Đây là đáp lễ của ta." Tiêu Lẫm khép tay của Du Đường lại, rồi chỉ vào mộc trâm cài trên đầu mình:" Là đáp lễ cho tín vật đính ước tướng quân tặng cho ta."

Hắn cười cong cong mi mắt: "Mong rằng tướng quân có thể nhận lấy nó."

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đường Đường: Sao ta không biết chuyện cây mộc trâm kia là tín vật đính ước?