[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 140: vì vai ác chết lần thứ tư ( 29 )




"......"

Du Đường bây giờ mới nhớ tới một chuyện, y và Tiêu Lẫm thẳng thắn thành khẩn gặp nhau thế này là lần đầu tiên. Hơn nữa sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Tiêu Lẫm luôn luôn biểu hiện cực kỳ rộng lượng, còn đặc biệt tôn trọng ý kiến của y.

Nhưng mà đối phương tốt xấu gì cũng là người trẻ tuổi huyết khí cương dương.

Bản thân mình hiện tại thì một miếng vải cũng không có trên người, có khác gì đang câu dẫn hắn đâu...

Hình như có hơi không ổn......

Du Đường bị Tiêu Lẫm ôm siết lấy, lưng dán vào ngực đối phương, cúi đầu có thể thấy được cánh tay trắng như tuyết đang đặt trên eo, đốt ngón tay nắm eo rất chặt, cơ hồ nổi cả gân xanh, bởi vì có đổ mồ hôi, nên vừa nóng vừa ướt át.

Y bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Hai người hiện tại thật sự mặc quá ít vải. Thứ duy nhất đang ngăn cản Tiêu Lẫm chính là cái khố duy nhất kia, một lớp vải mỏng dính.

Ánh mặt trời bị cành lá tươi tốt ngăn lại, chiếu loang lổ vào da thịt hai người.

Làn da màu lúa mạch và làn da trắng nõn quấn quýt lấy nhau.

Quá ái muội rồi!

Du Đường nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tình huống hiện tại cực kỳ không ổn.

"Ý của điện hạ là sao?"

Y chạm vào cánh tay đang đặt trên eo mình của Tiêu Lẫm :" Lúc nãy ta không nghe rõ."

Kết quả..........đúng là chưa đánh đã khai.

Bên gáy bị cánh môi chạm vào. Tiêu Lẫm dùng một bàn tay giữ lấy cằm y, rồi vùi đầu vào hõm cổ của Du Đường.

Hơi thở nóng rực thổi quét qua cần cổ, khiến cả người Du Đường tê rần. Trước mặt y là một thân cây cao lớn, Du Đường chỉ còn cách dùng một tay chống vào cây, bàn tay kia dùng lực kéo tay Tiêu Lẫm ra.

Y càng kéo thì cánh tay Tiêu Lẫm nắm lấy eo y càng chặt, nghiến răng nghiến lợi nói :" Tướng quân, ngươi rốt cuộc có hiểu rằng ta là nam nhân của ngươi không?"

"Ngươi nói ra câu này không thấy buồn cười sao?"

Du Đường: "...... Xin lỗi."

Mặc kệ sai hay không sai, cứ xin lỗi trước cái đã!

"Ta thấy ngươi căn bản không hề cảm thấy mình có gì sai." Tiêu Lẫm cắn tai Du Đường một cái:" Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi hiểu, ta ghen tị, ta không muốn bất kỳ ai ngoài ta có thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ngươi."

"Có lẽ ở trong mắt các ngươi, cùng nhau tắm rửa không có vấn đề gì, nhưng mà ta........." Giọng của Tiêu Lẫm âm trầm, hắn cả giận nói :" Ta không chấp nhận được."

"Ta keo kiệt, ta ghen tị, thậm chí ta còn hận không thể nhốt ngươi lại, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy!"

Tiểu tử này giỏi lắm, mở miệng một lần chính là nhất tiễn song điêu.

Du Đường cũng không thèm nhịn nữa, y phản bác :" Vậy lúc nãy điện hạ không phải cũng muốn cùng xuống tắm rửa với bọn họ hay sao? Ta đây còn chưa thèm quản ngươi, vì sao ngươi lại đòi quản ta?"

Đến khi nói hết câu, Du Đường mới ý thức được những lời mình nói nghe tựa hồ như là đang........Oán giận?

Quả nhiên, Tiêu Lẫm trầm mặc một chút rồi mỉm cười ý tứ.

"À, hóa ra là tướng quân ghen à." Nhận ra được điều này khiến lửa giận của hắn bay biến, Tiêu Lẫm nhẹ giọng nói :" Ngươi cũng biết mà, chỉ cần ngươi nói một câu không cho ta đi, thì ta sẽ không đi. Ngươi không cho ta làm gì, thì ta sẽ không làm cái đó."

"Nhưng ngươi lại không nói gì, ta làm sao có thể biết được tâm ý của ngươi?"

Ta không ghen, ngươi mới ghen, cả nhà ngươi đều ghen.

Du Đường thầm mắng mỏ ở trong lòng, nhưng bên ngoài y không dám nói thêm câu nào.

Y cảm thấy mấu chốt để bớt ngại ngùng, là không tiếp tục phản bác lại Tiêu Lẫm nữa.

"Ừm.......Ta biết rồi." Y đáp lại :" Điện hạ buông ta ra đi đã để ta mặc y phục vào."

"Bằng không lỡ như bị các tướng sĩ nhìn thấy bộ dạng của chúng ta thì không hay."

Hai người đứng ở chỗ sâu trong mấy tán cây, các tướng sĩ thì đang vui vẻ té nước ở trong lòng sông, kỳ thật chẳng ai chú ý đến hai người họ.

Tiêu Lẫm nheo mắt lại, tuy ngoài miệng thì đồng ý, cánh tay cũng thả lỏng ra, nhưng lúc Du Đường định mặc quần áo thì nháy mắt đó, hắn vươn tay nắm lấy cằm nam nhân, xoay mặt lại, ấn nụ hôn lên.

Bàn tay còn lại thì lót phía sau lưng Du Đường, để thân cây thô ráp không cọ vào làn da của nam nhân. Thiếu niên tuấn mĩ nhắm nghiền mắt lại, hôn sâu. Thân thể nóng rẫy của hai người dán thật sát vào nhau. Đến khi mở mắt, Tiêu Lẫm đã buông môi y ra, giương đôi mắt hoa đào đen nhánh nhìn y chăm chú

"Tướng quân, ngươi nói xem, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Du Đường: "......"

Bàn tay đang đặt trên bả vai Tiêu Lẫm đang muốn rụt về thì lại bị bắt lại, mặt già tức khắc bỏ bừng lên.

Thấy Du Đường đỏ mặt, ánh mắt Tiêu Lẫm lại trở nên tối tăm, hắn cười rộ lên:" Tướng quân còn nhớ rõ nội dung quyển sách kia sao?"

Du Đường: "!!!" Y trợn tròn mắt nhìn Tiêu Lẫm.

Mẹ nó! Lâu như vậy rồi! Mà ngươi vẫn còn nhớ rõ thế cơ à!

"Khụ, không nhớ rõ." Du Đường thẹn đến nỗi hận muốn tìm một khe đất để chui vào.

"Tướng quân nhớ rõ hay không cũng không sao." Tiêu Lẫm cũng không bởi vì vài lời của Du Đường mà buông tha cho y, hắn kề môi lại gần tai Du Đường, thì thầm :" Ta nhớ rõ là đủ rồi."

"Tướng quân chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với ta là được."

......

Nửa canh giờ sau, Du Đường và Tiêu Lẫm tránh các tướng sĩ đang tắm ở bờ sông, mà đi lên thượng nguồn con sông tắm rửa qua loa, lúc mặc lại y phục Du Đường vẫn còn cảm thấy nóng rát hết cả đùi trong.

Nhìn thiếu niên đang xắn ống quần cầm nhánh cây đứng trong lòng sông xiên cá, y lại đỡ trán che mặt, cảm thấy thẹn thùng chưa từng có. Nhắm mắt lại vẫn còn phảng phất bên tai âm thanh khàn khàn nặng nề của Tiêu Lẫm.

Cả mặt nóng bừng lên, Du Đường vội vàng chạy đến bờ sông, vốc nước lên rửa mặt vài lần mới cảm thấy tỉnh táo lại một chút.

"Tướng quân, ta bắt được cá rồi này!"

Nghe thấy tiếng la hưng phấn của Tiêu Lẫm, Du Đường mới ngẩng đầu lên, thì thấy thiếu niên đang lội nước đi tới trước mặt y, trên tay là một nhánh cây nhọn đang xiên một con cá rất lớn, đưa đến trước mặt y tranh công.

Y nhìn nụ cười tươi rói đắc ý treo trên môi Tiêu Lẫm, bọt nước nương theo sợi tóc dài đổ xuống, gương mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng đều thật xinh đẹp.

Khiến cho người ta không nỡ nổi giận mà.

Du Đường bất đắc dĩ, nhận lấy nhánh cây:" Điện hạ quá lợi hại luôn."

"Nhưng mà, chúng ta vẫn nên mau đi tìm đám Lý Văn đi, đừng để họ lo lắng."

"Được." Tiêu Lẫm vươn tay kéo Du Đường đang ngồi xổm ở bờ sông dậy rồi hai người đi về phía hạ du. Lúc này mới phát hiện ra các tướng sĩ đều đã tắm rửa xong, đang ở trần ngồi nướng cá bên sông.

Nhìn thấy hai người bọn họ đi từ đằng xa lại, mấy trăm đôi mắt đổ dồn nhìn về một hướng.

Du Đường: "......"

Chột dạ quay mặt đi chỗ khá.

Ra điều thăm hỏi :" Đang ăn rồi đấy à?"

Lý Văn nháy mắt với Triệu Lâm một cái, tên Lý Văn nhiều chuyện kia vội vàng chào hỏi:" Điện hạ, tướng quân, hai người đã trở lại rồi đấy sao, mau lại đây cùng ăn đi."

Lời mời đon đả của gã cũng làm giảm bớt xấu hổ của Du Đường. Y nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi kéo Tiêu Lẫm đi qua ngồi xuống ăn.

Tay nghề nấu nướng của Tiêu Lẫm khá tốt, hắn cầm chủy thủ sang bên kia cùng nhau xử lý cá với các tướng sĩ rồi mang cá đi nướng.

Ở chỗ ngồi chỉ còn lại mỗi ba người chỉ biết há mồm chờ ăn Lý Văn ,Triệu Lâm, Du Đường.

Triệu Lâm tò mò hỏi:" Tướng quân, ngươi và điện hạ đi đâu mà lâu thế?"

Du Đường: "......"

Y trầm mặc nửa giây rồi mới trả lời:" Ta sợ điện hạ không quen tắm rửa chung với một đám hán tử quê mùa các ngươi, cho nên dẫn hắn lên phía thượng du."

"Á à á à! Hiểu rồi!" Lý Văn vỗ đùi cái đét, rồi nhìn Du Đường chằm chằm, chốt hạ một câu:" Hóa ra là ngươi trốn bọn ta, rồi chạy đi tắm uyên ương với điện hạ chứ gì!"

Du Đường:?????