[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 139: vì vai ác chết lần thứ tư ( 28 )




Cây hoa hòe trong viện của Du Đường tháng bảy nở hoa, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra khắp viện. Tiêu Lẫm và Tiểu Tứ rủ nhau cùng đi hái hoa hòe, sau khi hái xong lại nghe trù nương nói rằng, cánh hoa hòe có thể ủ rượu, cũng có thể làm điểm tâm.

Thế là hắn tự mình xuống bếp học trù nương làm một mâm bánh hoa hòe cho Du Đường.

Du Đường kinh ngạc: "Điện hạ tự tay làm sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Lẫm nhớ tới khi hắn hỏi Tiểu Tứ rằng, thích một người thì nên làm gì cho người ấy, đối phương liền nói cho hắn biết, thích một người thì phải học được cách chăm sóc người ấy, không thể nào ngồi một chỗ nhận sự chiếu cố của người ta mãi được.

Hắn cảm thấy những lời này cực kỳ có đạo lý.

Không thể cứ mãi ngồi chờ Du Đường chiếu cố hắn, hắn cũng phải học cách chiếu cố nam nhân mới được.

Du Đường mím môi, đối diện với ánh mắt chờ mong của Tiêu Lẫm, trong lòng có chút cảm động.

"Đương nhiên là ta muốn nếm thử rồi." Y vươn tay nhận lấy chiếc bánh :" Không thể cô phụ tâm ý của điện hạ được."

Vốn dĩ Du Đường không mấy hy vọng vào chiếc bánh này, nhưng sau khi đưa vào miệng cắn một miếng, đôi mắt y bỗng chốc sáng lên.

"Ngon không?" Mặt Tiêu Lẫm đầy vẻ chờ mong.

"Ngon lắm!" Du Đường khích lệ :" Tay nghề của điện hạ thật tuyệt vời! Đây thật sự là lần đầu tiên ngươi làm bánh hoa hòe sao?"

"Ừm, là lần đầu tiên." Tiêu Lẫm thấy y thích, trong lòng ngập tràn ấm áp: "Nếu như tướng quân thích món ăn ta làm, thì sau này bữa cơm hàng ngày cũng đừng phiền đến trù nương nữa, để ta làm cho ngươi ăn."

"Chuyện này sao mà được?" Du Đường cự tuyệt :" Điện hạ, thân phận ngươi tôn quý..."

Tiêu Lẫm chặn lời y, cường điệu nói:" Ở trước mặt của ngươi, ta chỉ là một người bình thường."

"Chỉ là muốn nấu cơm cho người trong lòng mình ăn, chẳng lẽ cũng không được sao?"

"......" Du Đường không còn lời gì để nói.

Cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau đó y phát hiện ra Tiêu Lẫm đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, chỉ là những nguyên liệu nấu ăn đơn giản, qua tay tiểu tử này, đều mang mùi vị rất ngon lành đặc biệt, mau chóng chiều hư thói quen ăn uống của y.

Dẫn tới việc mỗi ngày y có làm gì cũng ngóng trông đến giờ cơm, trong một thời gian ngắn ngủi đã biến thành Vua háo ăn.

Hơn nữa Tiêu Lẫm không chỉ học nấu ăn ở chỗ trù nương, mà còn đi tìm quân y học phương pháp điều dưỡng thân thể.

Bởi vì chỉ cần Du Đường ngẫu nhiên than eo đau chân mỏi, hắn liền nhớ đến việc Du Đường hằng năm đều ở trên chiến trường, nhất định sẽ có vết thương cũ và bệnh tật ẩn trên người. Lâu lâu hắn sẽ làm chút dược thiện, lại cải tiến khẩu vị cho hợp lý, bưng đến trước mặt Du Đường, dỗ y ăn.

Du Đường được chăm sóc kỹ càng, ăn uống đến là vui vẻ.

Đến giữa tháng bảy, Tiêu Lẫm còn dùng cánh hoa hòe ủ rượu rồi chôn dưới tàng cây, nói rằng chờ đến mùa đông, thì có thể đào vò rượu ra, cùng Du Đường nâng chén đối ẩm.

Du Đường nhìn hắn ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận đặt vỏ rượu vào hố, rồi lại dùng xẻng nhỏ từng chút một đổ đất lên chôn. Y mím môi, không nói chuyện nữa.

*

Tháng bảy mùa hạ, tiết trời oi bức, đối với các tướng sĩ, việc sảng khoái nhất sau khi kết thúc một ngày huấn luyện mệt mỏi, chính là kéo bè kéo cánh ra bờ sông tắm rửa.

"Điện hạ có muốn đi chung không?" Triệu Lâm cầm áo lau mồ hôi trên đầu, đến trước mặt Tiêu Lẫm hỏi :" Ra bờ sông tắm rửa cho mát, còn có thể bắt cá, rồi nướng lên ăn. Rải thêm chút muối, ái chà, ngon lắm đấy."

Tuy rằng Tiêu Lẫm thoạt nhìn trắng nõn sạch sẽ, nhưng cũng không phải không bị ra mồ hôi. Huấn luyện chung với mọi người cả một ngày trời, quần áo trong đều đã ướt đẫm.

Ngày thường đều là về phủ tướng quân mới bắt đầu tắm rửa, bây giờ hắn lại vui vẻ chấp nhận đề nghị của Triệu Lâm, một đám cùng ra sông tắm.

Nghĩ tới chuyện gì đó, Tiêu Lẫm đột nhiên hỏi: "Du tướng quân có hay đi không?"

"Tướng quân vẫn luôn đi chung với chúng ta mà!" Triệu Lâm nói: "Chỉ cần tới mùa hè, cả đội chúng ta đi ra bờ sông, tướng quân chính là người cầm đầu đấy."

"......" Ánh mắt Tiêu Lẫm trở nên u ám, hắn lại hỏi :" Vậy lúc tắm rửa các ngươi có cởi hết quần áo không?"

"Điện hạ đang nói đùa phải không?" Triệu Lâm cười phá lên:" Ai tắm rửa mà không cởi hết quần áo ra chứ?"

"À, nói đến chuyện này!" Gã bổ sung :" Ngày trước tướng quân tắm xong lại còn lén trộm quần áo của bọn ta đi giấu, quá thiếu đạo đức, lúc sau vẫn là Lý Văn mặt dày không biết xấu hổ, xách cái mông trần trụi đuổi theo, đại chiến với tướng quân mấy chục hiệp, mới đoạt lại được quần áo của chúng ta."

"......" Chân mày Tiêu Lẫm lúc này nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Du Đường đang đứng nói chuyện với Lý Văn cách đó không xa.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện người này đã từng cởi sạch đồ mà tắm rửa bơi lội với một đám hán tử, hắn bỗng cảm thấy rất hụt hẫng.

Tuy rằng biết là không có chuyện gì. Nhưng mà không nhịn được ghen ghét với một đám tướng sĩ kia.

Hắn còn chưa được nhìn lần nào.

Mấy người này đã được nhìn hết cả.

Quá khó tiếp thu rồi.

Trời hôm nay nóng kinh khủng, thế mà Du Đường lại thấy sau lưng mình ớn lạnh, y quay đầu thì đối diện với tầm mắt của Tiêu Lẫm. Nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ cong cong mặt mày, nở nụ cười tươi roi rói.

Hắn nói với Triệu Lâm :" Khi đó tướng quân chắc vui lắm nhỉ, ây da, so với bây giờ quả thực cứ như hai người khác nhau."

"Đúng vậy." Triệu Lâm không phát hiện hắn đang ghen, liền thao thao bất tuyệt:" Là bởi chuyện xảy ra năm đó, khiến cho tướng quân trong một đêm đã trở nên trưởng thành như bây giờ. Những năm gần đây y sống thật sự quá không dễ dàng....."

Nói đến đây, gã đánh bạo vỗ vai Tiêu Lẫm :" Cho nên điện hạ à, hai người nhất định phải hạnh phúc! Nếu sau này ngài làm tổn thương tướng quân, bọn ta........."

Gã ho một tiếng lấy thêm can đảm, rồi mới nói tiếp:" Bọn ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngài!"


Tiêu Lẫm vốn dĩ đang bừng bừng lửa ghen, nghe được lời của Triệu Lẫm lại không nhịn được cười phá lên.

Rồi nghiêm túc gật đầu :" Được, cả đời này ta tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ tướng quân."

*

Du Đường dẫn đầu một đoàn người đi ra bờ sông tắm rửa. Nhìn qua lại thấy Tiêu Lẫm cũng ở trong đó, liền đi đến hỏi hắn:" Vì sao điện hạ không quay về phủ tắm rửa?"

"Hồi phủ xa quá, ở chỗ này tắm cũng khá tốt." Tiêu Lẫm nói xong thì bắt đầu cởi quần áo trước mặt Du Đường, đến khi còn duy nhất một chiếc khố, thì Du Đường bắt lấy cánh tay của hắn.

Nhìn thiếu niên trắng nõn đến mức phát sáng, rồi lại nhìn một đám hán tử đen thui đang hô hào ầm ĩ nhảy xuống lòng sông, giống như đặt sủi cảo vào giữa một đống than, trong lòng Du Đường hỗn độn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Y khó chịu khi tưởng tượng đến cảnh Tiêu Lẫm cùng tắm rửa chung với bọn họ.

"Tướng quân định ngăn cản ta sao?" Tiêu Lẫm đảo mắt sang nhìn rồi cười rộ lên:" Chẳng lẽ tướng quân đang ghen sao?"

"Không muốn để cho người khác nhìn thấy thân thể của tướng công của ngươi, chỉ muốn đem ta giấu đi, muốn độc chiếm......"

Miệng bị bịt lại, Tiêu Lẫm cực kỳ hưởng thụ ánh mắt trợn trừng không có lấy một ý cười của Du Đường nhìn hắn.

"Điện hạ chớ nói những lời như thế."

Du Đường buông Tiêu Lẫm ra: "Ngươi thích thì cứ ra đó mà tắm đi, ta mặc kệ ngươi."

Tiêu Lẫm chỉ mặc đúng một cái khố, đạp bàn chân trần trụi lên tảng đá, hỏi y :" Vậy tướng quân thì sao?"

"Có xuống luôn không?"

Thấy Du Đường gật đầu, hắn nheo mắt lại rồi kéo y ra sau thân cây, nói: " Vậy tướng quân mau cởi y phục đi, ta chờ ngươi rồi chúng ta cùng nhau."

"......?" Du Đường giương mắt nhìn mặt Tiêu Lẫm, có cảm giác lời này của hắn cứ quái quái thế nào. Nhưng ngẫm lại, thì hình như cũng không có gì sai.

Y ừ một tiếng rồi bắt đầu tháo đai lưng. Cởi áo ngoài ra, rồi bắt đầu thoát đến trung y, cuối cùng thì cởi phăng luôn cả cái khố cuối cùng.

Tầm mắt của Tiêu Lẫm dừng ở trên thân thể của y, vừa nóng rực, vừa tham lam.

"Dáng người tướng quân thật là đẹp."

"Ừ, vẫn chưa già."

Du Đường vắt y phục lên chạc cây, đưa lưng về phía Tiêu Lẫm.

Bởi vì võ công không tầm thường, lại rèn luyện hàng ngày, cơ bắp của y tuy không phải thuộc dạng vạm vỡ, nhưng lại tràn ngập khỏe khoắn, vai rộng eo hẹp, khe rãnh ở xương sống uốn lượn đi xuống phần xương cụt phập phồng, bộ dạng thoạt nhìn rất gợi cảm.

Du Đường xõa tung mái tóc dài, rồi đi về hướng bờ sông :" Điện hạ, chúng ta đi........"

Lời còn chưa dứt, đã bị người phía sau tóm lấy, kéo ra đằng sau thân cây..

Tiêu Lẫm gắt gao ôm lấy y, hơi thở dồn dập nặng nề.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tướng quân, ngươi thật đúng là......vô, ý , thật, đấy?"

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiêu xinh đẹp: Nghẹn chết ta.