[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 138: vì vai ác chết lần thứ tư ( 27 )




Sau khi hoàn hồn lại, Du Đường duỗi tay ra, muốn đậy bìa sách lại, kết quả vừa mới chạm tay vào trang sách, đã bị Tiêu Lẫm đứng bên cạnh đè tay lại.

Tay Du Đường ở dưới, tay Tiêu Lẫm ở trên, đè lên mấy chữ Long dương xuân cung đồ.

Du Đường: "......"

Tiêu Lẫm hỏi: "Đã là thứ Lý phó tướng mang đến, chẳng lẽ tướng quân không định xem qua một chút sao?"

Tay Tiêu Lẫm nóng bao nhiêu, tâm Du Đường lại lạnh đi bấy nhiêu. Y bĩu môi nói :" Điện hạ, thứ này không phải thứ đứng đắn, đừng nên xem vẫn hơn. Có lẽ Lý Văn đưa nhầm đồ cho ta, để ngày mai ta mang ra trả lại gã."

Tuy ngoài miệng thì dịu dàng hòa nhã, nhưng trong lòng Du Đường thì đang nghiến răng nghiến lợi.

Ngày mai!!

Ngày mai y nhất định phải đánh tên Lý Văn kia một trận no đòn!!

Thật đúng là "Hảo" huynh đệ! (ý là huynh đệ" tốt" )

Ngày nào cũng tận tâm tận lực vì đời sống về đêm của y!

"Tướng quân còn chưa xem, làm sao biết được thứ này không phải thứ đứng đắn." Tiêu Lẫm gom biểu cảm của y thu vào mắt, trong lòng đã cười đến điên luôn rồi.

Hiện giờ cái ngai vàng kia đẹp hay không thì không biết, nhưng mà tướng quân ngốc của hắn thì lại thật là đáng yêu muốn chết.

Tiêu Lẫm thầm cảm tạ Lý Văn mấy mươi lần, sau đó tựa đầu vào bả vai Du Đường, cầm tay y mở ra một trang sách :" Chúng ta mang số sách này đi tham luận một phen, đừng lãng phí tâm ý của Lý phó tướng."

"......"

Du Đường biết ngay tên hoàng tử gian xảo này sẽ không dễ dàng buông tha cho y mà. Y muốn rút tay về, lại bị nắm chặt hơn, nhưng không dám nổi giận, cuối cùng cũng chỉ bị cưỡng ép lật sách xem tiếp.

Tuy nói là Long Dương xuân cung đồ, nhưng mà tay nghề của họa sư cũng không được khéo lắm. Chỉ là mang việc giường chiếu của hai nam nhân thuyết minh rõ ràng, vẽ 108 chiêu thức vừa chi tiết lại vừa cẩn thận. Hình tượng nhân vật tuy rằng bình thường, không có gì đáng nói, nhưng mà Lý Văn và Triệu Lâm là lần đầu tiên sờ đến những thứ này, nên mới có thể xấu hổ đến như vậy.

Dù sao Du Đường cũng là người ở thế giới hiện đại, sống 28 năm ròng rồi, đương nhiên là cũng từng được đồng học rủ xem các thể loại AV, GV có đủ, nên trong lòng cũng không có quá nhiều dao động. Hơn nữa, về phương diện tình dục y cũng không hề ham thích.

Nhưng mà căn nguyên sự khốn đốn của y là nằm ở chỗ Tiêu Lẫm. Y sợ tiểu tử này bị kích động.

Kết quả, y phát hiện ra bản thân mình lo lắng dư thừa. Tiêu Lẫm chỉ cầm tay y lật từng trang, từng trang, cứ lâu lâu lại chớp mi một cái, lâu lâu lại chau mày một lần. Thời gian cứ trôi qua từng chút một, không khí giữa hai người hài hòa cứ như là đang xem sách thơ bình thường chứ chẳng giống như đang xem xuân cung đồ.

Quá quỷ dị! Du Đường lại càng lo lắng khẩn trương hơn.

Thẳng đến khi xem hết 108 cái tư thế kỳ ba. Tiêu Lẫm mới giãn mày, nói câu nói đầu tiên từ nãy đến giờ.

"Khó coi quá."

Hắn nghiêm trang nói: "Họạ sư vẽ không tốt, tư thế kỳ quái, có những động tác sẽ xúc phạm tới người nằm dưới, không thể dễ dàng mang ra thực hiện được."

Hắn nâng mắt nhìn Du Đường: " Kể cả ta có thật sự muốn hoan hảo cùng tướng quân, cũng nhất định sẽ tôn trọng ý của ngươi, không để ngươi chịu một chút ủy khuất nào."

Du Đường bị ánh mắt chuyên chú của hắn làm cho bối rối, mặt cũng có hơi nóng lên. Y rút tay về, nhét sách vào bao, buộc bao lại thật chặt, rồi đứng dậy định đi vào phòng, lại bị Tiêu Lẫm cầm cổ tay kéo lại.

Thiếu niên vẫn ngồi nguyên trên ghế, ngẩng mặt lên nhìn y, trong đôi mắt hoa đào không có lấy nửa phần vui đùa:" Hơn nữa, nếu tướng quân muốn làm người ôm lấy ta, ta cũng cam nguyện đem bản thân mình giao cho tướng quân."

Hắn mỉm cười dịu dàng :" Nhưng mà, đến khi đó, mong rằng tướng quân sẽ ôn nhu với ta một chút, đừng làm ta bị thương."

【 a a a a!!!! Ký chủ, như thế này mà ngài còn có thể nhịn???? 】 hệ thống còn gấp hơn cả Du Đường, nó la ầm lên: 【 Đè hắn, đè hắn! Ký chủ, xông lên! 】

Du Đường vẫn còn đang đứng dại ra.

Nhìn Tiêu Lẫm kia cười rộ lên, nụ cười làm điên đảo chúng sinh, khiến cho tim của y đập nhanh hơn bình thường vài phần.

Tiêu Lẫm hắn...... Sao có thể nói ra những lời như thế?

Dù có thế nào hắn cũng đường đường là hoàng tử điện hạ tôn quý, về sau sẽ còn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, Du Đường ở chung với hắn tuy chưa lâu, nhưng cũng có thể thấy được xương cốt ngạo khí của thiếu niên.

Người như vậy, mà lại cam tâm ủy thân cho y ư?

"Điện hạ, đừng nói những lời như thế." Du Đường rũ mắt, nói lời từ chối.

"Ta cảm thấy chúng ta cứ như thế này cũng rất tốt, không cần phải một hai phân rõ ra ai trên ai dưới........"

"Tướng quân vẫn luôn như vậy ,tránh nặng tìm nhẹ." Tiêu Lẫm tươi cười , không tiếp tục bức bách Du Đường nữa.

Chừng đó thời gian cũng đủ để hắn nhìn ra. Tình cảm của Du Đường không nặng bằng tình cảm của hắn đối với y. Có lẽ là có thích, nhưng còn chưa đặt hắn ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.

Nhưng không sao, hiện tại như vậy cũng đủ để thỏa mãn Tiêu Lẫm.

Hắn nghĩ, thời gian hai người ở bên nhau vẫn còn rất dài, hắn vẫn có thể chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng.

*

Đêm hôm đó, khi đang nằm trên giường, Du Đường đang định ngủ, đã nghe âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên trong ý thức.

【 ký chủ ơi là ký chủ, cơ hội tốt như vậy, sao ngài lại không biết đường mà nắm chắc trong tay?】

Du Đường nào biết nó đang trách móc mình đâu, cho nên mới nói : Ta chưa bao giờ thân cận đến vậy với bất cứ ai, cũng không cách nào tưởng tượng ra cảnh mình và Tiêu Lẫm làm những chuyện kia, cho nên ta thấy giai đoạn hiện tại như vậy là ổn rồi, cứ đi bước nào tính bước đó đi đã.

Hệ thống trầm mặc nửa giây, sau đó quyết định nói thẳng 【 chậc chậc chậc, hỏi đến là lảng đi chuyện khác, ký chủ, có mà ngài không được thì có. 】

Du Đường:???

Du Đường: Ngươi thì biết cái gì! Không phải ta không được! Là ta lương thiện từ bi!

Hệ thống cười nhạo vô tình : 【 Ha! 】

Du Đường:......

Ngày hôm sau, Du Đường xách cổ Lý Văn và Triệu Lâm tới, hung hăng phạt bọn họ một trận.

Dùng cọc gỗ đặt dưới mông, bắt đứng tấn ở trên đó, làm hai hán tử cao to vạm vỡ kêu oai oái không ngừng, một thời gian dài sau đó cũng không dám quản đến việc của y và Tiêu Lẫm nữa.

Tiểu tức phụ của Lý Văn gửi quà đến, là một cặp gối đầu màu đỏ thêu uyên ương, trao tận tay Tiêu Lẫm. Tiêu Lẫm thích cặp gối lắm, vui vẻ cảm tạ Lý Văn, rồi ôm gối đầu cẩn thận đặt lên giường của hắn và Du Đường, vì để đồng bộ với cặp gối, hắn còn dụng tâm đổi cả chăn thành màu đỏ.

Từ khi đổi chăn đổi gối, thời gian dài sau đó, Du Đường luôn cho rằng có lẽ mình đang ngủ ở phòng tân hôn.

*

Bắc cảnh gần đây thực thái bình. Sau khi trận chiến trước tết qua đi, thì không xuất hiện một lần tiến công nào của ngoại tộc vào thành nữa. Bắc Cửu thành dần dần sống lại, bá tánh cũng được trải qua một đoạn thời gian an bình.

Nhưng Du Đường biết rằng, cảnh thái bình này có được là do ngoại tộc cố tình.

Muốn bọn họ thả lỏng cảnh giác. Phiến đại lục này có bốn quốc gia, Tiêu Quốc là quốc gia lớn nhất, luôn áp chế ba quốc gia kia.

Nhưng từ khi Tiêu Thịnh Đế kế vị cho đến nay, Tiêu Quốc dần dần suy bại, cho nên Bắc cảnh mới rơi vào chiến loạn mấy năm liên tiếp, bá tánh không ngày nào được yên ổn.

Theo cốt truyện của tiểu thuyết, đến mùa đông năm nay, quân đội của Bắc Cửu thành phải đối mặt với liên minh do cả ba quốc gia kia kết hợp lại, trận chiến đẫm máu này cũng gõ vang lên hồi chuông cảnh báo đến cho Tiêu Quốc.

Trận chiến này khiến Du Đường hy sinh oanh liệt, nhưng lại biến thành thành tựu lớn nhất trong đời Tiêu Lẫm.

Mấy đời trung lương thần tướng Du gia thanh danh vang dội, lại vì Bắc Cửu thành luân hãm, chủ tướng Du Đường chết thảm, xem như là cọng rơm cuối cùng làm suy sụp toàn bộ bá tánh của Tiêu Quốc.

Mà lúc này Tiêu Lẫm cầm tín vật của Du Đường bước lên sân khấu, phối hợp với việc sửa lại án oan sai năm đó của tả tướng, trong nháy mắt đã nắm lấy quyền chủ đạo.

Biến việc mưu phản, bức vua thoái vị thành hành động hợp tình hợp lý.

"Tướng quân? Đang suy nghĩ gì thế?" Du Đường đang trầm tư thì bị tiếng gọi của Tiêu Lẫm làm cho hơi giật mình. Y nâng mắt lên nhìn thì thấy thiếu niên đang bưng một đĩa điểm tâm tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

"Ta đang học làm bánh hoa hòe với trù nương."

Hắn cầm một miếng bánh lên, rồi đưa cho Du Đường:" Tướng quân nếm thử một chút đi?"