[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 135: vì vai ác chết lần thứ tư ( 24)




【 a a a a a!! 】 hệ thống ở trong ý thức của Du Đường hú hét: 【 hắn lại trộm hôn ngài! 】

Du Đường thả tay xuống, ho khan một tiếng rồi quay mặt đi, lại đối diện với cặp mắt lấp lánh của Tiểu Tứ. Mặt bỗng dưng nóng rẫy lên :"Tiểu Tứ, ngươi còn đứng ở đây làm gì?"

"Mau đi chuẩn bị nước và lương khô cho điện hạ, chút nữa mang ra cho bọn ta."

Tiểu Tứ :" Rồi, rồi, vâng ạ!"

Ngoài miệng nó vâng vâng dạ dạ, vừa quay mặt đi đã hưng phấn đến bịt cả miệng lại.

Hay lắm! Nó cảm thấy điện hạ và tướng quân quá xứng đôi!

Tuy rằng vừa rồi tướng quân lấy cánh tay che lại, nhưng không khí mập mờ giữa hai người làm nó cảm thấy cực kỳ có vấn đề.

Có vấn đề!

Hai người bọn họ rõ ràng là rất có vấn đề!

Tiêu Lẫm gom sắc mặt của Du Đường vào trong mắt, không nhịn được cười :" Tướng quân yên tâm, ở góc độ kia, Tiểu Tứ không nhìn thấy gì đâu."

".......... Ừ." Du Đường lười không thèm so đo với hắn :" Đi thôi, chúng ta ra cửa đứng chờ trước một lát."

Tiêu Lẫm bước vội vài bước đuổi theo chân Du Đường, hắn nhìn thấy tay nam nhân buông thõng bên người, âm thầm khoa tay múa chân nửa ngày, sau đó nhẹ nhàng vươn tay, câu lấy ngón út của Du Đường.

"!"

Du Đường âm thầm liếc nhìn hạ nhân chung quanh, muốn rút tay về, lại nghe thấy Tiêu Lẫm nói :" Tướng quân không nhúc nhích, thì bọn họ sẽ không thấy đâu."

Giọng hắn có chút ủy khuất :" Chẳng lẽ tướng quân thật sự keo kiệt đến nỗi một cái ngón út cũng không cho ta cầm sao?"

Keo??

Lần đầu tiên bị bảo keo kiệt, khiến cho Du Đường dở khóc dở cười.

Cuối cùng đành chiều theo hắn.

*

Lúc còn ở thế giới cũ, ông bà nội ngoại của Du Đường đều là nông dân, khi còn nhỏ, cha mẹ bận công việc, bèn gửi y về quê cho ông bà trông, học vài năm tiểu học ở đó.

Cho nên y cũng được xem như nửa nông dân đi, đối với mấy cái cuốc cái cày cũng không xa lạ lắm.

Lúc hai người đến ruộng, thì Lý Văn cũng trùng hợp đang ở đó, gã nhìn thấy Tiêu Lẫm thì mặt đầy vẻ khiếp sợ.

"Điện hạ, sao ngài lại ăn mặc như thế mà lội xuống ruộng vậy?" Gã chau mày :" Chẳng lẽ ngài muốn cùng chúng ta trồng trọt thật sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Lẫm gật đầu: "Ta cũng muốn thử xem."

Lý Văn thấy hắn có vẻ không giống như đang nói dối. Trong lòng bỗng nhiên cảm khái.

Chờ đến khi về nhà, nhất định phải kể với tức phụ ở nhà, kể rằng gã và đương kim hoàng tử điện hạ cùng nhau làm ruộng, để cho tiểu tức phụ ở nhà coi trọng gã hơn xưa mới được!

Lúc Tiêu Lẫm mới chạy đến đây, các tướng sĩ đều tò mò thò đầu qua ngắm nghía, nhưng nhìn nửa ngày, phát hiện ra đối phương thật sự một cọng giá cũng không còn, chỉ chuyên tâm lao động cày cuốc, tức khắc lại kính trọng Tiêu Lẫm thêm vài phần.

Thái độ đối với hắn cũng càng lúc càng tốt hơn.

Làm việc cả một buổi sáng, đến giữa trưa, cả một đám hán tử ngồi vây quanh sườn núi, vừa ăn lương khô vừa tán gẫu.

"Thôi Vũ, ngươi với Quyên Tử thế nào rồi?" Tính tình Lý Văn rộng rãi, nhưng cũng có hơi nhiều chuyện, gã đẩy đẩy thiếu niên ngồi cạnh:" Tiểu tức phụ nhà ta hôm trước còn nói với ta, khi nào các ngươi thành thân, nàng sẽ thêu cho hai ngươi gối uyên ương."

"Nàng, khụ, nàng nói...." Tính tình Thôi Vũ vốn đã hay ngượng, lại bị Lý Văn túm được đuôi, mặt đỏ lựng lên :" Nàng nói ta khá tốt, muốn nói với cha mẹ chuyện của chúng ta, phỏng chừng có thể mau định ngày......"

"Ngươi thế mà được lắm nhá!" Các tướng sĩ chung quanh nghe thấy thế đều cười rộ lên, ai ngồi gần Thôi Vũ cùng đều vỗ vai gã vài cái, chúc mừng gã, làm gã cũng thấy vui vẻ.

Lý Văn mở đầu câu chuyện, mọi người bắt đầu sôi nổi kể chuyện gia đình.

Có người còn chưa thành gia, có người thì mới cưới, có người thì tức phụ ở nhà mới vừa sinh hài tử.

Còn nói cái gì mà muốn kết nhi nữ thông gia, khiến cho Du Đường cười không ngừng.

Lý Văn nghe thấy y cười, đảo đảo tròng mắt, đem đề tài hướng về phía Du Đường.

" Tướng quân, ngươi chắc cũng phải suy xét một chút đến chung thân đại sự rồi đấy nhỉ?" Lý Văn ra vẻ như tiếc hận lắm:" Chúng ta đều cùng nhau lớn lên, hài tử của ta và Triệu Lâm đều đã chạy vòng quanh thôn, ngươi nhiều năm như vậy bên gối chẳng có lấy một ai, này không phải là muốn các huynh đệ lo lắng cho ngươi sao?"

Du Đường bị túm đuôi rồi.

Mấy chục đôi mắt nhất trí nhìn về phía Du Đường, nhìn đến mức khiến y rét lạnh cả người.

Y bèn qua loa lấy lệ mà nói:" Chẳng qua là chưa tìm được người thích hợp thôi mà."

Kết quả vừa mới thốt ra lời này, cánh tay đang chống bên cạnh đã bị Tiêu Lẫm nắm lấy , rồi bị hắn hung hăng đánh vào lòng bàn tay một cái.

Du Đường: "......"

Ý chí cầu sinh mãnh liệt của y trỗi dậy rồi, nháy mắt đã hiểu được ý của Tiêu Lẫm, bèn sửa lời :" Kỳ thật, cũng không phải là không có người nào thích hợp."

"Gần đây ta coi trọng một người, đang tính toán chuyện sau này."

"Ai? Ai vậy ai vậy?"

"Tướng quân vậy mà giấu kĩ quá! Có người để ý cũng không cho bọn ta biết!"

Một câu này của y làm mọi ngươi xung quanh hưng phấn hẳn lên. Tất cả đều mở tròn mắt chờ y trả lời.

Du Đường giật giật khóe miệng.

" Chuyện này...... Các ngươi cũng đừng quản."

"Có gì mà phải giấu giếm?" Lý Văn nhiều chuyện chen mồm vào :" Chúng ta đi theo tướng quân nhiều năm như vậy, nhưng không biết cô nương nhà nào lại có thể lọt vào mắt của tướng quân, được tướng quân ưu ái......."

"Không phải là cô nương ." Tiêu Lẫm đột nhiên bổ sung một câu.

Nháy mắt không khí lặng ngắt như tờ. Mọi người ngây ra như phỗng.

Du Đường nhấc tay: "...... Nghe ta giải thích đã."

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Ha ha, điện hạ nhất định là đang nói giỡn thôi."

"Ây da, về sau điện hạ đừng nói những câu khiến người ta hiểu lầm như thế."

"Tướng quân của chúng ta nhiều năm cô đơn rồi......."

Tiêu Lẫm lại chặn lời bọn họ lần nữa, chậm rãi dõng dạc phun ra hai chữ: "Là ta."

Mọi người: "......"

Du Đường: "......"

Du Đường nghiêng đầu nhìn Tiêu Lẫm, y có hơi bực bội trong lòng vì hắn công khai quan hệ hai người trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng mà thấy trong mắt thiếu niên không có chút gì mà vui đùa, thần sắc trên mặt cực kỳ nghiêm túc, lại khiến cho y không biết làm sao.

Tiêu Lẫm không nhìn y, cũng không yêu cầu y hồi đáp, chỉ là nắm lấy tay y đặt phía sau lưng, lòng bàn tay hơi mướt mồ hôi.

Hắn rũ đầu xuống phảng phất như đang chờ đợi cơn giận của Du Đường, hoặc là một lời trực tiếp phủ nhận, không cho hắn mặt mũi.

Tuy là có hơi ngại ngùng thật, nhưng giờ khắc này, y không muốn làm Tiêu Lẫm cảm thấy nan kham.

Sau khi nghĩ thông suốt, y ngẩng đầu lên, nhìn các tướng sĩ đang khiếp sợ vây quanh, thở dài một hơi, mở miệng trả lời nghi vấn trong lòng mọi người.

"Điện hạ nói không sai."

Y nói :" Ta muốn ở bên một người, đó là lục hoàng tử điện hạ."

Những lời này thốt ra khỏi miệng rồi, Du Đường bỗng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Y nhớ lại những lời Tiêu Lẫm từng nói với mình, rồi mỉm cười, tiếp tục câu chuyện:" Các ngươi cũng đừng kinh ngạc, cũng không cần hoài nghi ta có sở thích long dương."

"Hai mươi tám năm qua, ta chưa từng một lần nghĩ đến việc tìm người bên gối, chỉ đơn giản vì không gặp được đúng người mà thôi."

Du Đường vừa nói xong câu này, Tiêu Lẫm đã mở to đôi mắt hoa đào ngạc nhiên nhìn y.

Y cười rồi kéo tay hai người đang giao nắm đằng sau lưng ra giơ lên trước mắt các tướng sĩ.

" Bây giờ ta đã gặp được người ta muốn ở bên rồi, người này chính là điện hạ."

Du Đường nhướng mày, cố ý chuyển đề tài, trêu chọc mọi người.

"Sao đều thất thần ra cả thế, còn không mau chúc mừng ta?"

--