[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 134: vì vai ác chết lần thứ tư ( 23 )






Du Đường bị tiếng rống của hệ thống làm giật nảy cả mình.

Sau đó y cười xòa : Thống Thống, ngươi đang nói đùa đấy à?

Du Đường: Ta chỉ là một người bình thường ở một thế giới bình thường, đời này việc ngu ngốc nhất từng làm đó là nhảy từ ban công nhà mình sang ban công nhà hàng xóm, sau đó bị mẹ ta bắt được, ba ta đánh ta một trận no đòn, hai ngày sau cũng chưa xuống được giường.

Nhắc đến cha mẹ, trong lòng Du Đường cũng sinh ra chút tưởng nhớ.

Y vội vàng đè ép nỗi nhớ cha mẹ xuống, trả lời hệ thống : Cho nên, Thống Thống à, ta chỉ muốn làm cho xong nhiệm vụ, sau đó sống lại trở về nhà, cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với Chủ Thần của các ngươi. Lại nói, ta và hắn một kẻ là người, một lại là vị thần tôn quý trên cao kia, căn bản không có khả năng có quan hệ gì.

【 Nhưng mà......】 hệ thống mếu máo, nói: 【 đêm qua ngài còn tự xưng là sư tôn, Chủ Thần đại nhân cũng đang đi tìm sư tôn của ngài ấy, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?? 】

Hệ thống nghĩ đến khi còn ở thế giới thứ ba, Trình Lạc ôm một đống truyện tranh đam mỹ, lại còn nói cảm thấy bản thân giống với thầy trò sư đồ trong cuốn truyện tranh kia, muốn cùng Du Đường chơi trò nhập vai.

Còn nữa, vai ác ở tất cả các thế giới đã từng đi qua đều giống hệt nhau, tính cách cũng có phần tương tự.

Cũng trùng hợp với thời gian Chủ Thần đại nhân biến mất......Đây chẳng lẽ cũng chỉ là trùng hợp thôi sao?

Du Đường: Ta hiểu ý của ngươi.

Du Đường: Ngươi cho rằng ta là sư tôn của Chủ Thần đại nhân nhà ngươi, cho rằng vai ác chính là Chủ Thần đại nhân của ngươi đúng không?

【 đúng vậy. 】

Du Đường bất đắc dĩ: Vậy ngươi có biết Chủ Thần đại nhân của ngươi tên là gì không?

【 À, cái này chúng em không ai biết cả. 】 hệ thống nói: 【 em cũng chỉ là được nghe đồng nghiệp kể lại chuyện của Chủ Thần đại nhân và sư tôn của ngài ấy thôi. Nhưng mà kể cả chúng em có biết tên của ngài ấy, thì cũng không thể gọi thẳng kỳ danh được, trừ phi không muốn sống nữa.】

Du Đường: Vậy hắn trông như thế nào, ngươi đã gặp qua chưa?

【...... Cũng chưa thấy qua. 】

Du Đường: Vậy sư tôn hắn tên là gì, trông như thế nào, ngươi biết không?

【 À! Cũng không biết luôn! 】

Hỏi câu nào hệ thống cũng không trả lời được, đầu to cả ra.

【 hu hu hu, tư liệu có thể dùng để kiểm chứng quá ít, em chỉ là một nhân viên mới bé nhỏ, không được tiếp xúc với cấp cao nhiều, cho nên quá khó khăn.】 nó ủy khuất nói: 【 nhưng mà ký chủ à, trực giác của em nói cho em biết, ngài và Chủ Thần đại nhân thật sự có quan hệ đó.....】

Du Đường nghe xong những lời của hệ thống thì trầm mặc trong một chốc lát rồi trở mình, Tiêu Lẫm đang nằm bên cạnh liền tỉnh lại.

Hắn mơ màng nhìn y, lí nhí hỏi :" Tướng quân? Sao còn chưa ngủ?"

Nghĩ đến chuyện gì đó, Tiêu Lẫm liền lo lắng hỏi:" Lại gặp ác mộng sao?"

Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước Du Đường choàng tỉnh dậy mồ hôi đầy đầu, cho nên sợ y lại gặp ác mộng.

"Không có." Du Đường lắc đầu, chậm rãi nói :" Điện hạ đừng lo lắng cho ta, mau ngủ đi."

"Ừm." Tiêu Lẫm ỷ lại mà ôm lấy cánh tay Du Đường, nhích lại gần y, nhắm mắt lại :" Tướng quân, nếu ngươi có tâm sự, nhất định phải nói với ta. Nếu ta không giúp được gì cho ngươi, thì cũng có thế cùng ngươi phân ưu."

Hắn nhẹ giọng nói:" Mẫu phi đi rồi, trên thế gian này ta không còn người thân nữa."

"Bây giờ ta và tướng quân đã ở bên nhau, tướng quân không chỉ là người ta yêu thương, mà còn là người nhà duy nhất của ta."

"Cho nên, tướng quân, ngươi cũng đừng gọi ta là điện hạ nữa, khi ở trước mặt ngươi, ta cũng chỉ là một người bình thường, người thương của ngươi mà thôi."

Nghe thấy những lời này. Yết hầu của Du Đường đột nhiên trở nên khô khốc.

Như có thứ gì nghẹn lại trong cổ họng, đau đớn khó chịu.

Y trầm mặc nửa ngày mới thốt ra được một câu:" Ừm, ta hiểu rồi."

Tiêu Lẫm lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, Du Đường lúc này mới trả lời hệ thống : Thống Thống, từ những lời ngươi kể, có thể nhìn ra được Chủ Thần của các ngươi hẳn là một người cực kỳ cường đại.

Du Đường: Với năng lực của hắn, căn bản không cần thiết phải dùng cách này để tra tấn bản thân, và phải dùng đến phương thức nhiệm vụ để tìm kiếm người yêu của hắn.

Du Đường lạnh giọng nói: Hơn nữa nếu lùi một vạn bước, xem như ta là vị sư tôn mà hắn đang tìm kiếm kia. Nếu ta mà nhìn thấy hắn, việc đầu tiên ta làm chính là mắng hắn một trận, sau đó khiến cho hắn chết mười lần tám lần giống như ta, cuối cùng xách cổ ra đánh thêm một trận no đòn.

【...... Phụt. 】 hệ thống không nhịn được cười ha hả: 【 ha ha ha, ký chủ, ngài thật lợi hại!】

Nghe xong những lời Du Đường nói, đột nhiên hệ thống cảm thấy Du Đường có là ai cũng không quan trọng. Nó thật sự rất thích vị ký chủ này!

Nếu những chuyện xảy ra hết thảy đều là bẫy rập của Chủ Thần, thì nó tuyệt đối đứng về phe của Du Đường.

Nó hô to : 【 ký chủ, em đồng ý với ngài! Nhất định phải đánh hắn một trận!】

【 tạo nên nhiệm vụ làm tổn thương vai ác như vậy! Phải đánh! Thật quá đáng! 】

Du Đường đột nhiên nghĩ đến cái gì, tái cả mặt hỏi : Thống Thống, cuộc nói chuyện của hai ta có khi nào sẽ bị Chủ Thần nhà các ngươi nghe được không?


Du Đường: Nhỡ đâu hắn biết ta mắng hắn, có khi nào tức giận rồi sẽ không cho ta sống lại nữa?

【!!! 】 hệ thống kinh ngạc rồi bắt đầu hạ thấp giọng thì thầm :【 chắc là không có đâu? Hai chúng ta giao lưu trong ý thức mà, nhưng mà vẫn nên cẩn thận một chút, xùy xùy xùy ---- không nói chuyện nữa, ngủ, ngủ thôi.】

Du Đường cũng thì thầm: Ừm, ngủ ngon.

*

Đông qua xuân tới, bá tánh Bắc Cửu thành cũng bắt đầu nghênh đón vụ gieo trồng mỗi năm một lần vào mùa xuân.

Người ta luôn nói rằng tuyết lành báo hiệu một năm mùa vụ bội thu, sau khi Tiêu Lẫm tới bắc cảnh, ông trời đổ mấy lần tuyết lớn, nhưng thật ra là đang giúp cho vụ xuân gieo trồng một mở đầu tốt đẹp.

Quân lính trông giữ Bắc Cửu thành phần lớn đều là người phương bắc, nhà của họ ở trong thành hoặc thôn xóm gần đó. Tới vụ xuân đều phải quay về nhà để tiến hành canh tác trồng trọt. Giúp đỡ người nhà xong, còn phải theo quân đội tiếp tục đi khai hoang, cố gắng dự trữ quân lương cho mùa đông.

Mười mấy năm nhân sinh của Tiêu Lẫm đều trải qua ở trong thâm cung, tuy rằng đọc sách cũng hiểu biết một chút ít về trồng trọt, còn có cả tri thức về nông nghiệp. Nhưng khi nhìn thấy cả một đống tướng sĩ binh lính cởi giáp , ở trần khiêng cuốc bổ xuống đất, thì cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy mới lạ.

Nhịn được đâu đó tầm hai ngày, Tiêu Lẫm đã bảo Triệu Lâm mang cho hắn cái cuốc, còn học các nam nhân khác dùng dây buộc bao buộc gọn mái tóc dài lên, đi đến trước mặt Du Đường, nói với y :" Tướng quân, ta cũng muốn xuống làm chung với mọi người."

Du Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng của hắn thì cười ha hả. Dù sao hai người cũng ở chung lâu rồi, y nhìn tiểu tử này từ lúc ban đầu đeo mặt nạ, diễn kịch với y, đến bây giờ càng ngày lại càng khôi phục bộ dạng chân thật của chính mình.

Càng ngày càng lộ bản tính trẻ con đơn thuần.

Khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mới vừa mười chín tuổi, rời xa nơi hoàng cung người lừa ta gạt, tới nơi bắc cảnh dân phong thuần phác, mỗi ngày đều ở chung với một đám hán tử tính cách hào sảng, đối với Tiêu Lẫm mà nói, hẳn là có thể chân chính mà bộc lộ bản thân.

"Được, vậy ta cũng làm." Du Đường đứng dậy :" Cùng đi chung đi."

Sau khi Du Đường thay quần áo xong đi ra, đã thấy Tiêu Lẫm đứng ở trong viện, đang đùa nghịch cái cuốc, cứ nâng lên, rồi lại hạ xuống.

Tiểu Tứ đứng một bên chỉ huy: "Đúng vậy, đúng rồi, điện hạ, chính là như thế, muốn khống chế lực tay cho tốt, thì không cần nâng quá cao."

Thiếu niên tuấn mỹ ăn mặc đơn sơ, vừa gật đầu nghe lời, vừa nghiêm túc xới tung đất ở chỗ trồng cây hòe trong viện, gương mặt trắng đến mức phát sáng, đứng cạnh Tiểu Tứ da đen thui hình thành nên cảnh tượng đối lập đến mức buồn cười.

"Tướng quân!" Tiểu Tứ gọi tên của Du Đường. Động tác của Tiêu Lẫm lập tức dừng lại, dựng cái cuốc sang một bên, mặt đỏ ửng, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

Du Đường đi qua thì nhìn thấy chiếc dây thừng buộc trên tóc hắn hơi lỏng, liền vươn hai tay ra buộc lại cho hắn, ở phía sau đầu còn kết thêm một cái nơ.

Sau khi làm xong mới phát hiện, y và Tiêu Lẫm đứng có hơi sát nhau quá.

"Tướng quân đừng nhúc nhích."

Hai tay Du Đường còn đang khựng lại ở hai bên sườn mặt Tiêu Lẫm, nghe thấy lời này thì hơi cứng đờ người.

Rồi sau đó, vầng trán đột nhiên được một bờ môi mềm mại chạm vào.

Lại vội vàng lướt qua.

Y giương mắt, thì thấy Tiêu Lẫm nhìn y cười cong cong mi mắt.

"Đa tạ tướng quân giúp ta búi tóc."

"Đây là đáp lễ của ta."