"......"
Hai người đứng đối diện với nhau, Du Đường vô thức siết chặt chiếc ấm đang cầm trong tay.
Sau một lúc lâu, y nói:" Điện hạ có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Y vươn tay muốn đỡ lấy cánh tay của Tiêu Lẫm :" Để ta đỡ ngươi quay về." Nhưng lại bị Tiêu Lẫm tránh né. Cánh tay hụt hẫng ở giữa không trung khiến Du Đường sửng sốt.
"Không cần đâu, tướng quân." Tiêu Lẫm đi vòng qua y, rồi trả lời: "Ta tự đi được."
"...... Được" Du Đường buông tay xuống, nhưng trong lòng dường như có gì đó hơi trống rỗng. Y vội đuổi theo bước chân của Tiêu Lẫm :" Để ta giúp điện hạ dọn đồ."
"Bảo Tiểu Tứ dọn giúp ta đi." Tiêu Lẫm kéo giãn khoảng cách với y:" Không dám phiền tướng quân."
"......" Du Đường khựng lại nửa bước, sau đó mím chặt môi, rồi mới nói:" Được, ta biết rồi."
*
Sau khi ăn cơm chiều xong, Tiểu Tứ giúp Tiêu Lẫm ôm chăn đệm và quần áo dùng để thay sau khi tắm rửa đến sương phòng thiên viện. Du Đường đứng ở một bên nhìn Tiêu Lẫm tự tay dọn sách bút ở trên bàn. Trong ngực bỗng nhiên thấy khó chịu
Tiêu Lẫm đã nghĩ thông suốt rồi, chẳng phải là y nên vui vẻ mới đúng sao?
Đối phương dọn ra rồi, không quấn lấy y nữa, chuyện này không phải chuyện tốt sao?
Nhưng vì sao trong lòng lại cảm thấy không thoải mái đến như thế?
"Tướng quân vốn thể hàn sợ lạnh." Tiêu Lẫm mang đồ vật đã thu dọn sạch sẽ đặt vào rương, sau đó ôm rương đi đến tủ đặt ở góc tường :" Buổi tối nhớ đắp chăn đàng hoàng, đừng để bản thân bị lạnh."
Nói đến đây, hắn mở ngăn kéo, lấy ra số thuốc trước kia từng bị mình hất đi.
Hắn gói số thuốc vào khăn lụa, đặt vào mặt rương.
"Lúc trước ta nói với ngươi ta không có bệnh, là ta nói dối." Tiêu Lẫm đóng lại nắp rương, ngẩng đầu nhìn Du Đường mỉm cười :" Ngay đó sở dĩ ta nổi giận đến như thế, chẳng qua chỉ là không muốn tướng quân biết ta có bệnh, sẽ ghét bỏ ta."
Hắn rũ mắt, thu liễm cảm xúc rồi nhẹ giọng nói: "Trong thân thể của ta kỳ thật có hai người."
" Kẻ mà tướng quân đã gặp ở Ô Trạch Cốc ngày ấy, chính là một ta khác, hắn là người tốt. Nhưng từ sau khi ở chung với ngươi, thì đều là ta, ta là một kẻ rất xấu xa.
"Người tốt kia lòng mang thiên hạ, từ bi bác ái, ngoài báo thù ra, hắn còn muốn thống trị tốt quốc gia, để quốc gia phồn vinh, bá tánh an cư lạc nghiệp."
"Mà kẻ xấu xa là ta đây, lúc trước chỉ muốn lợi dụng tướng quân để báo thù, sau đó huyết tẩy hoàng cung, khiến cho những kẻ từng khinh nhục ta và mẫu phi chết không có chỗ chôn, đến nỗi cái ngôi vị hoàng đế kia ta cũng không quan tâm, ai thích ngồi thì ngồi."
"Bình thuốc ngày đó, là để diệt trừ ta, chỉ để lại người tốt kia, đúng là một vị thuốc hay."
Nói đến đây, Tiêu Lẫm dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp :" Ta nghĩ rằng đối với tính tình của tướng quân, nhất định sẽ càng thích người tốt kia, càng nguyện ý trung thành với một Tiêu Lẫm chân chính."
"Cho nên......"
Hắn xoay người, ôm theo rương đồ, đi vượt qua bên người Du Đường.
"Du tướng quân."
"Ta đem minh quân trả lại cho ngươi, mong rằng ngươi có thể tha thứ cho ta, khi trước đã tính kế lợi dụng ngươi."
Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, mang theo câu nói cuối cùng của Tiêu Lẫm "Tạm biệt" rồi mới nhẹ nhàng đóng lại.
Chỉ chừa lại một mình Du Đường đang đứng dại ra một chỗ, không biết phải làm thế nào.
*
Trước khi đi ngủ, Du Đường như thường lệ ngồi bên mép giường ngâm chân, lại bỗng dưng cảm thấy trong phòng quá mức lạnh lẽo cô quạnh.
Tiêu Lẫm luôn thích dựa vào y rất gần, có đôi khi sẽ nhúng chân đạp vung vẩy nước trong thùng. Đến khi y nổi cáu nhắc vài câu, hắn mới thôi không làm nữa. Hiện giờ người đi rồi, đảo lại cảm thấy có hơi cô độc. Du Đường thất thần lâu lắm, lâu tới mức nước trong thùng đã lạnh thấu xương, thì mới hoàn hồn. Sau đó y lau khô chân, rồi chui vào ổ cuộn chăn lại.
Giường chỉ có một người nằm, sao mà lại rộng đến thế. Trước kia bị ép dán sát vào tường mà ngủ, bây giờ thì lại rộng rãi thoải mái quá nên dường như có hơi lạnh. Du Đường thổi tắt đèn, cuộn tròn chăn lại, muốn ngủ.
Nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Chỉ còn cách nằm nói chuyện phiếm với hệ thống :Thống Thống, ngươi nói xem Tiêu Lẫm vì sao lại đột nhiên nói chuyện thẳng thắn với ta như vậy?
Du Đường: Còn nói đến chuyện bản thân có bệnh, muốn uống thuốc, muốn mang nhân cách tốt kia cho ta.
Du Đường: Chẳng lẽ là hắn thật sự......
Nghĩ đến chuyện gì, Du Đường trợn trừng mắt : Thật sự tính toán tiêu diệt nhân cách cực đoan của bản thân à?
【 có khả năng này.】 hệ thống nói: 【 hai nhân cách của hắn dù sao cũng phải có một ngày phải dung hợp, trước kia em cảm thấy có lẽ nhân cách cực đoan mới chính là nhân cách chủ, nhưng hiện tại hắn lại nhượng bộ, phòng chừng có khả năng đến lúc đó........đối mặt với ngài chính là tên nhóc hiểu chuyện khả ái kia.】
Nghe xong lời của hệ thống, Du Đường cảm thấy bản thân rõ ràng là phải vui vẻ.
Dù sao y ở chung với một Tiêu Lẫm khả ái thẹn thùng vẫn luôn dễ dàng hơn, còn luôn mong nhân cách kia quay lại.
Nhưng bây giờ, y lại phát hiện, hình như mình cũng không hy vọng Tiêu Lẫm hiện tại biến mất.
Nhân cách đó luôn trợn mắt nói dối, thích trả đũa, tuy rằng từ khi tiếp cận y đã bắt đầu bày mưu tính kế. Nhưng ngày trừ tịch đó, cũng vẫn là Tiêu Lẫm xấu xa đó, lại không sợ chiến trường, không màng nguy hiểm, che chắn ở trước mặt y, nói ra câu nói kia.
—— nếu ngươi khăng khăng muốn bảo hộ vạn dân, ta sẽ bảo hộ nó cùng với ngươi.
Nghĩ đến đây Du Đường không nhịn được hỏi hệ thống : Thống Thống, ngươi có thể xem giúp ta xem Tiêu Lẫm hiện giờ đang làm gì không?
【 Dạ dạ. 】 hệ thống mở quyền hạn rồi nói với Du Đường:【 hắn bây giờ đã uống thuốc rồi, sau khi uống xong thì tháo cây trâm trên tóc ra, đặt xuống dưới gối, rồi thổi tắt đèn, chắc là định đi ngủ.】
Du Đường: Trên mặt hắn có biểu tình gì không?
【 Ừm, xem như là mặt vô cảm đi, nhưng thoạt nhìn thì có vẻ cô đơn.】
Du Đường:...... Được rồi, ta biết rồi.
Y lại lần nữa nhắm mắt lại, muốn đi ngủ. Nhưng trong đầu vẫn không nhịn được mà hiện ra biểu tình trên mặt của Tiêu Lẫm lúc tối.
Lời nói hờ hững của thiếu niên sau khi chạy xong, còn có cả mấy động tác cự tuyệt kia. Đến bây giờ cũng không cách nào quên được.
Du Đường không biết bản thân bị làm sao, trong lòng bất an vô cớ. Thật vất vả mới chìm được vào giấc ngủ, trong mộng lại toàn hình bóng thất hồn lạc phách của Tiêu Lẫm. Còn cả bóng dáng thiếu niên đĩnh bạt, tay cầm trường kiếm nhuốm máu, che chắn cho y ở trên chiến trường.
Y choàng tỉnh lại, ngồi dậy gãi đầu tóc bù xù, cảm giác khó chịu trong ngực vẫn luôn quanh quẩn không tiêu tan. Y ngẫm nghĩ, nếu Tiêu Lẫm uống thuốc rồi tiêu diệt nhân cách cực đoan kia. Có lẽ y cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.
Nhưng mà kể cả có như vậy đi chăng nữa, cùng là do Tiêu Lẫm tự mình nguyện ý, y chỉ là người dưng, muốn quản cũng không quản được.
A A A A A , muốn chết mất thôi!
Cuối cùng Du Đường vác theo hai cái quầng thâm mắt, khoác nắng sớm đi gõ cửa phòng Tiêu Lẫm. Đứng chờ một lúc thật lâu, mới nghe được âm thanh tiếng đồ vật rơi vỡ, sau đó va vấp loảng xoảng, rồi cửa phòng mới chậm chạp mở ra.
Y nhìn thấy thiếu niên tiều tụy đỡ lấy khung cửa, giật giật khóe môi nói chuyện.
"Xin lỗi, tướng quân, thân thể ta có chút không khỏe khụ khụ......."
Còn chưa nói dứt câu, chân đã mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.
"Điện hạ!"
Du Đường hô lên một tiếng, vội vàng đỡ được hắn, đã phát hiện Tiêu Lẫm nhắm nghiền mắt, trên trán toàn mồ hôi lạnh, nhưng lại nóng đến phỏng tay.
Hiển nhiên là đang sốt cao.
--
editor có điều muốn nói:
Mấy bạn sẽ có cảm giác chương này Du Đường khá vô tình, không nghĩ cho cảm giác của tiểu công. Tẩy trắng cho ổng một chút , chúng ta có góc nhìn thứ 3, nhưng nhân vật trong truyện thì không, thế giới này là thế giới thứ 4 rồi, nhưng thật ra đối với Du Đường thì cũng không khác gì thế giới thứ nhất, còn nữa, ổng chỉ cần ngo ngoe rục rịch tình cảm là sẽ bị ép xuống ngay, vô tình đạo ổng tu cũng không phải do ổng chọn tu, tơ tình cũng không phải do ổng chọn rút.
Kiếp trước , sư tôn cũng có tình cảm với đồ đệ ổng, chứ không phải vô tình thật đâu. Cứ tưởng tự mình đa tình, thật ra là lưỡng tình tương duyệt, nhưng chưa kịp thổ lộ thì chết queo rồi.