"......"
Không nhắc đến thì thôi, cứ nhắc đến chuyện này là Du Đường lại thấy đau đầu.
Ngày trước Tiêu Lẫm thổ lộ quá bất ngờ, phá vỡ thế cân bằng y luôn muốn duy trì giữa hai người.
Tính toàn kỹ càng ra thì chỉ còn hơn một năm nữa, y phải rời khỏi thế giới này.
Hơn nữa cái chết của y do hệ thống thông báo trước cũng quá sức tàn nhẫn.
Y cảm thấy vẫn là không nên cho Tiêu Lẫm hy vọng ngay từ lúc đầu.
"Không được." Sau khi nghĩ thông suốt, Du Đường quỳ một gối xuống đất, hành lễ với Tiêu Lẫm, cự tuyệt một cách trịnh trọng:" Điện hạ, người là quân, ta là thần."
"Thần cho rằng, quan hệ tốt nhất giữa người và ta chính là quan hệ quân thần, trên bảo dưới nghe, việc công xử theo phép công, chớ nên nhắc lại chuyện lương nhân nữa."
"Bởi vì thân chỉ là một thảo dân bình thường, không kham nổi sự yêu thích của điện hạ, cũng không nhận nổi tình cảm của người, mong rằng điện hạ có thể tha thứ cho sự vô lễ của thần!"
Du Đường nói những lời này rất kiên quyết. Bởi vì y nghĩ rằng, chỉ có chưa từng chiếm được, chưa từng chìm vào tình cảm yêu thương lứa đôi, thì sau khi y rời đi, Tiêu Lẫm mới có thể mau chóng lãng quên đoạn hồi ức này, buông tha cho tình cảm của hắn.
Đây là câu trả lời tốt nhất y có thể nghĩ ra.
Căn phòng đột nhiên im ắng.
Sau khi Du Đường nói ra lời cự tuyệt, thì áp lực trong phòng trở nên nặng nề đáng sợ
Tiêu Lẫm rũ mắt, ngắm nhìn nam nhân đang quỳ gối, chỉ lộ ra một đoạn cổ cho hắn.
Là tư thế trung thành hết mực.
Chỉ có lòng trung thành, không hề chứa bất luận cảm xúc gì khác.
Trước kia, dù là mình làm gì, Du Đường đều chỉ là đang chịu đựng.
Kể cả là cùng chung chăn gối, cùng ôm cùng ấp, cùng dán câu đối xuân, cùng trao nụ hôn đầu, còn ẩn nhẫn giấu giếm nụ hôn vụng trộm của hắn.
Nam nhân này đều không hề tức giận.
Cho nên hắn liền cho rằng có lẽ Du Đường cũng có ý tứ với hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, trong khoảng thời gian này, vẫn luôn là hắn một bên tình nguyện, tự mình đa tình.
Còn đối phương chẳng qua là e ngại thân phận, không dám trách cứ hắn mà thôi.
Tay phải nắm chặt lấy ngực áo, Tiêu Lẫm kinh ngạc vì sự đau đớn phát ra từ trái tim.
Từ trước đến nay bản thân hắn luôn lãnh tâm lãnh tình. Sau khi Kỳ quý phi ra đi, hắn chưa từng có cảm giác đau đớn nơi trái tim.
Nhưng bây giờ lại đau đến quỷ dị.
Đây chẳng lẽ là tình yêu sao?
Thứ tình yêu hắn đã từng khinh bỉ vì cầu không được mà hủy diệt cả đời của mẫu phi hắn.
Hiện tại, hắn lại cũng giống như bà, hãm sâu vào trong đó, không thể tự kìm chế lòng mình.
Điểm duy nhất bất đồng chính là, hắn coi trọng nam nhân này:
—— là vị tướng quân dùng mười mấy năm thanh xuân để canh gác biên quan, lòng mang chí lớn, vì nước vì dân, tựa như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây u ám mùa đông, vừa ấm áp, vừa chói lọi.
Là lương nhân chân chính.
"Tướng quân." Hắn gọi Du Đường một tiếng, thấy nam nhân giương mắt lên nhìn, mới tiếp tục hỏi:" Vậy tướng quân có thể cho ta một cơ hội không?"
"Ta mong rằng chúng ta có thể...."
"Điện hạ!" Du Đường nhẫn tâm chặn lời Tiêu Lẫm :" Mong người giáng tội!"
Chỉ một câu nói, là nói cho Tiêu Lẫm biết, dù cho hắn có nói thêm bao nhiêu, đều không có tác dụng.
Y đã kiên quyết, sẽ không chấp nhận phần tình cảm này.
Thậm chí cả một cơ hội cũng không cho Tiêu Lẫm.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ lì lợm thêm chốc lát. Nhưng Tiêu Lẫm lại nhìn thấu được Du Đường.
Nam nhân này đặt quá nhiều thứ trong lòng, và cũng có quá nhiều việc muốn làm.
Nhưng lại không thể có nửa phần suy nghĩ dành cho tình yêu.
Không chỉ là đối với hắn, mà là đối với tất cả những người trên thế gian này.
"Minh quân." Tiêu Lẫm nhắm mắt lại, nói ra từ này, hỏi Du Đường :" Sở vọng của tướng quân có phải là muốn Tiêu Quốc cường thịnh, bá tánh yên vui, biên cương không còn chiến tranh đúng không?"
Du Đường hơi sửng sốt , y không hiểu vì sao Tiêu Lẫm lại đột nhiên nhắc về việc này.
Nhưng vẫn trả lời :" Đúng vậy."
"Vậy nếu sau khi ta có thể đăng cơ, làm được tất cả những việc đó, đến lúc đó, tướng quân có thể cho ta một cơ hội được không?"
"......" Du Đường ngơ ngẩn.
Đối mặt với một Tiêu Lẫm mang theo ánh mắt ẩn nhẫn và mong chờ, lời cự tuyệt đột nhiên nghẹn lại ở trong cổ họng, đến cuối cùng y lại chỉ có thể thở dài , sau đó trả lời hắn một câu.
"Được."
*
Sau khi trận chiến kết thúc, Bắc Ngũ thành trở nên tiêu điều hoang vu. Một chút bóng dáng của tết nhất cũng chẳng thấy đâu.
Hơn nữa, đã hai tháng nay, quân lương và ngân lượng dùng để bồi thường cho các tướng sĩ chết trận mà bên phía triều đình đã đáp ứng thì chẳng thấy mặt mũi đâu, lại thêm một trận chiến ác liệt nữa khiến cho toàn bộ Bắc Cửu thành đại thương nguyên khí, muốn hồi phục lại cũng phải mất hơn nửa năm.
Vết thương ở chân của Tiêu Lẫm xem như đã khỏi hẳn, trừ việc đi đường thoạt nhìn có hơi kỳ quái, thì cũng không ảnh hưởng đến việc hắn phát huy thực lực.
Trận chiến Bắc Ngũ thành vừa rồi khiến hắn thành danh. Thời gian sau đó, hắn cũng luôn theo Du Đường cùng đi thao luyện với các tướng sĩ ở thao trường.
Lý Văn và Triệu Lâm là phó tướng dưới trướng của Du Đường, được y cực kỳ tin tưởng, Tiêu Lẫm liền đi theo bọn họ, học tập cách bày binh bố trận, mưu lược đối địch khi ở trên chiến trường.
Thường xuyên qua lại thì sẽ thân thiết với nhau.
Tiêu Lẫm sẽ thừa dịp Du Đường không có ở đó, hỏi bọn họ một số sở thích của y, còn hay nghe họ kể về tuổi thơ của Du Đường
Bọn Lý Văn Triệu Lâm cũng ngang tuổi với Du Đường, đều là bạn thân từ bé đến lớn, về chuyện của y, kỷ niệm của bọn họ có cả đống, Tiêu Lẫm muốn nghe bao nhiêu, họ kể cho hắn nghe bấy nhiêu.
" Tướng quân khi còn nhỏ rất bướng bỉnh, Du lão tướng quân cũng đối phó không nổi, mắng y, y còn tìm cách trả thù." Triệu Lâm kể:" Có hôm lão tướng quân nghe nói rằng y không chịu nghe lời tiên sinh dạy học, liền lấy thước đánh y một phát thật đau, thế là y thừa dịp lão tướng quân ngủ trưa, lấy bút vẽ chữ vương bát lên mặt lão tướng quân."
"Kết quả, buổi chiều hôm đó, lão tướng quân đi Ô Trạch Cốc để diệt sơn phỉ, sau khi tỉnh dậy vội vàng rời đi."
Lý Văn ngồi cạnh cười không ngừng :" Ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lão tướng quân bị người ta trêu, mặt đỏ bừng, bộ dạng quẫn bách chưa từng thấy, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy lão tướng quân uy nghiêm lộ ra biểu tình như vậy...."
Triệu Lâm:" Đúng đúng đúng, lúc sau hai bọn ta trèo lên đầu tường của tướng quân phủ, thì thấy tướng quân đang chịu phạt, trên đỉnh đầu đặt một xô nước, hai tay cũng xách theo hai xô nước, phía dưới mông đặt một cây gậy to, chỉ cần ngã ra một cái là xác định mông nở hoa, thảm không nỡ nhìn."
Lý Văn:" Y lúc đó nhìn thấy chúng ta, rồi còn gào lên kêu cứu mạng ha ha ha ha ha, làm gì có ai dám cứu y, đúng là tự làm tự chịu!!"
Gã cười lăn lộn trên đất, lại nhìn sang Tiêu Lẫm và Triệu Lâm, và cả các tướng sĩ vây quanh, tự dưng thấy sắc mặt của những người này hình như không đúng lắm.
Tất cả đều quay đầu đi, liều mạng ho khan.
Không dám nhìn ra phía sau gã.
Lý Văn nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn ra sau, thì thấy Du Đường đang cười tủm tỉm nhìn gã.
Lý Văn: "......" Nhất thời không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.
Du Đường tuy không phải nguyên chủ, nhưng cũng có những ký ức đó, thế mà ba người này vừa rồi còn mang chuyện xấu lúc bé của y ra lột sạch sẽ đặt trước mặt của các tướng sĩ, lúc nãy đứng từ xa y cũng còn có thể nghe thấy tiếng cười của mấy người đấy.
Nếu không tỏ vẻ một chút, thì uy nghiêm vất vả tạo dựng biết ném đi đâu.
Y nâng cao âm lượng hô một tiếng :"Triệu phó tướng, Lý phó tướng!"
Hai người họ không dám chậm trễ, vội vàng trả lời: "VÂNG!"
" Hít đất một trăm lần, sau đó chạy hai mươi vòng quanh thao trường!"
Y cười :" Đều là chủ tướng, không làm gương tốt sao được đúng không?"
Y hỏi những binh lính đang đứng xung quanh: "Các ngươi nói đúng không?"
Tuy đều là anh em chí cốt cả, nhưng không ai dám chọc Du Đường, đành trực tiếp đồng lòng hô to :" Đúng vậy!"
Triệu Lâm và Lý Văn cười ra nước mắt lĩnh mệnh đi hít đất.
Mà Tiêu Lẫm lại đứng nhìn bọn họ, rồi quay sang nhìn Du Đường, sau đó dùng ngón tay chọc chọc cánh tay nam nhân, hỏi nhỏ:" Tướng quân, ta không cần lĩnh phạt sao?"
"......" Du Đường cạn lời:" Ngươi là lục hoàng tử điện hạ, không giống với bọn họ, ta làm sao dám phạt ngươi?"
"Nhưng việc này là do ta hỏi bọn họ, hơn nữa ta cũng nghe, ta cũng cười, nếu chỉ mình ta không chịu phạt, thì có phần không công bằng đâu."
"......" Du Đường nghe ngữ khí của hắn, trực giác nói cho y biết rằng hắn lại định đào hố.
Y bèn cố ý dò hỏi :" Vậy ý điện hạ là?"
" Ta cũng cùng bị phạt chung với họ đi." Tiêu Lẫm cười :" Nhưng mà để cho tướng quân không khó xử, hai ta có thể làm như vầy...."
Hai phút sau, Du Đường nằm trên một tấm đệm do các tướng sĩ khiêng tới, bị một thiếu niên mặc một thân hắc y áp lên, đối diện với cặp mắt hoa đào nhuộm đầy ý cười.
Nghe thấy Tiêu Lẫm nói:" Tướng quân à, ngươi nằm thoải mái không, ta bắt đầu hít đất nhé."
Du Đường:?????
--