[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 122: vì vai ác chết lần thứ tư ( 11 )




Sau khi mẫu tộc xảy ra chuyện, ngoài mẫu phi ra, chưa từng có ai nhớ đến sinh thần của Tiêu Lẫm.

Mà sau khi phát sinh sự kiện mười một năm về trước, hắn cũng không tổ chức sinh thần bất cứ lần nào nữa.

Thậm chí, còn cố gắng cưỡng ép bản thân quên đi sinh thần của mình.

Hiện giờ, không ngờ tới, lại bị một người ngoài như Du Đường đề cập đến, còn tặng hắn thứ gọi là quà sinh thần.

" Sao ngươi lại biết được rằng sắp đến sinh thần của ta?" Tiêu Lẫm nắm chặt mộc trâm trong tay, ngón tay khẽ vuốt ve chữ "Lẫm" ở trên.

Hắn đã từng vô cùng căm hận cái tên của mình.

Bởi vì đây là cái tên do lão súc sinh Tiêu Thịnh Đế kia đặt cho hắn.

Lẫm đại biểu cho trời đông giá rét, mà thứ hắn thống hận nhất lại chính là trời đông giá rét và gió tuyết lạnh lẽo.

Nhưng bây giờ Du Đường lại nói, chữ "Lẫm" kia còn một tầng nghĩa khác.....

Minh chính quân thanh, nghiêm nghị chính khí ư ...............

Đều là từ hay, chẳng qua lại không thích hợp với hắn.

Chỉ thích hợp với tên phế vật kia.

Mà lời này của Du Đường có lẽ là nói với tên phế vật đó, không phải là nói với hắn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lẫm cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề.

"Ta nghe người ta nói." Lời của Du Đường kéo Tiêu Lẫm ra khỏi mớ suy nghĩ tiêu cực kia.

Y cũng chỉ là mua cây trâm, muốn tìm một cái cớ để tặng cho Tiêu Lẫm, y hỏi hệ thống, thì mới biết rằng sắp tới sinh thần của hắn.

Vậy thì tốt, vừa đúng lúc tặng quà sinh thần luôn.

Du Đường đứng lên, chà chà ngón tay:" Nhưng mà thứ này thực ra cũng không phải thứ quý giá, hy vọng điện hạ đừng ghét bỏ nó."

"......" Tiêu Lẫm cầm cây trâm đặt vào trong lồng ngực, nhẹ giọng trả lời Du Đường :" Cảm ơn ngươi."

Hắn chú ý tới động tác của Du Đường, bèn kéo tay y qua nhìn.

"Ai da, điện hạ!" Du Đường muốn tránh nhưng không kịp. Chỉ có thể để Tiêu Lẫm nhìn thấy tay y bị đao khắc cắt ra vài vết thương, tuy không sâu, nhưng cũng hơi đau.

"Ngươi tự khắc à?"

"Ừ." Du Đường bị hắn nắm chặt cổ tay, có hơi không được tự nhiên:" Dù sao cũng là muốn tặng quà cho ngươi, cũng muốn bỏ chút tâm tư."

"......" Tiêu Lẫm nắm lấy tay y, trầm mặc một lúc lâu.

Rồi sau đó, ngón tay ấm áp thon dài bỗng dưng dùng sức ấn lên miệng vết thương của Du Đường.

"Đau." Du Đường đau đến hít hà, y quay sang nhìn Tiêu Lẫm, lại phát hiện vành mắt của hắn phiếm hồng, nhưng không phải bởi vì thương tâm, mà đầy phẫn nộ và nóng nảy.

"Du tướng quân." Giọng nói của Tiêu Lẫm rất nặng nề, hắn hỏi:" Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, nếu một ngày kia, ngươi phát hiện ra, ta không phải người như ngươi nghĩ, thì ngươi sẽ đối xử với ta như thế nào?"

Ta không phải tên phế vật kia, ta mới thực sự là Tiêu Lẫm

Một Tiêu Lẫm phải giãy giụa để sống sót ở trong thâm cung, thề muốn đem tất cả những khổ sở phải chịu trả lại hết cho lũ súc sinh từng hành hạ hắn kia.

Một Tiêu Lẫm tối tăm tàn bạo.

Ở trong mắt ta, quốc gia mà ngươi yêu quý, bá tánh mà ngươi hết mực yêu thương, tất cả những thứ ngươi đang trân trọng, đều bé nhỏ không đáng một xu.

Đối với một kẻ như ta, ngươi sẽ còn giống như hiện tại, tiếp tục nhân nhượng, chiếu cố ta chứ?

Đây là những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Tiêu Lẫm, tất cả đều dồn nén vào đôi con ngươi đen đặc.

Mong mỏi Du Đường nhìn thấu mình.

Không khí chung quanh như đọng lại.

Một lát sau, Du Đường mới mở miệng nói.

"Một ngày sống vì điên hạ."

"Cả đời sống vì điện hạ."

Nam nhân anh tuấn vẫn nở nụ cười như cũ thuần túy, ấm áp, giọng nói kiên định.

"Thần nguyện ý vĩnh viễn đi theo điện hạ, bất luận người thay đổi như thế nào."

【 đinh!! độ hảo cảm của Tiêu Lẫm +10! Độ hảo cảm hiện tại là 65 điểm! 】 hệ thống kích động thông báo, ánh mắt nó chăm chú ngắm nhìn cảnh tượng đang diễn ra giữa Tiêu Lẫm và Du Đường. Khi nó nghe thấy những lời của Du Đường, nó cảm thấy, nếu nó là Tiêu Lẫm, nó cũng nhảy vào đớp đống bả chó của y, quá đỉnh cấp luôn, như thế này thì ai chịu nổi!

"Chỉ giỏi...." Tiêu Lẫm cuộn tròn bàn tay còn lại đang nằm trong tay áo, buông tay Du Đường ra, quay mặt đi chỗ khác:" Chỉ giỏi nói lời đường mật dễ nghe!"

Nói xong, hắn tự chuyển động xe lăn, lăn về:" Đi trở về, không đi dạo nữa."

Du Đường sờ mũi, bất đắc dĩ đuổi theo: "Ấy, điện hạ, để ta đẩy xe cho, đừng để bánh xe làm bẩn tay của ngươi."

*

Sau khi hai người quay trở về phòng, đêm cũng đã rất khuya.

Du Đường nhờ người nấu nước nóng bê vào phòng, rồi cùng Tiêu Lẫm ngồi bên mép giường ngâm chân.

Không có gì so được với việc ngâm chân trong nước nóng vào ngày mùa đông lạnh như thế này.

Nguyên chủ không hiểu cách dưỡng sinh, nhưng Du Đường thì hiểu.

Sau khi y xuyên vào đây, thì phát hiện, thân thể của nguyên chủ quá kém.


Từ năm mười lăm tuổi đã lên chiến trường, sau mười ba năm tham gia bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, cũng đã chịu đao thương vô số kể. Tuy rằng thân thể có nội lực và công phu để chống chịu, nhưng chừng đó vết thương cũng đủ để hóa thành bệnh tật quấn lấy cơ thể này, có muốn trị cũng trị không hết nổi.

Đặc biệt những khi mùa đông tới, thì cả người càng cảm thấy khó chịu, dùng thảo dược ngâm chân cũng coi như là một phương pháp giảm thiểu bệnh tật.

Đầu óc của Tiêu Lẫm tuy là đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng vẫn đang loạn lắm.

Hắn nghiêng đầu nhìn nam nhân mặt mày anh tuấn đang ngồi cạnh, không hiểu thế nào, tầm mắt lại dừng lại trên cánh môi nhạt màu kia.

Sau đó hắn lại nhớ tới mấy ngày trước, Du Đường nắm chặt tay hắn kéo lên đỉnh đầu, áp đảo hắn đè ở trên giường, nói với hắn.

—— nếu ta nói ngươi đủ tư cách, chẳng lẽ ngươi sẽ nguyện ý ủy thân cho ta sao?

Nghĩ đến đôi mắt màu nâu kia nhìn hắn, gọi hắn:" Điện hạ."

"Điện hạ?" Trước mắt hiện lên một bàn tay đang quơ qua quơ lại, là tay của Du Đường.

Tiêu Lẫm bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình, lại ý thức được vừa rồi mình đã nghĩ đến những gì, không khỏi nóng cả mặt.

Hắn vội vàng cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Hạ nhân trong phủ mang câu đối xuân tới rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau dán câu đối đi. Trang trí nhà cửa đón tân niên, cũng náo nhiệt lắm."

Tâm tư của Tiêu Lẫm hiện giờ có đặt ở đây đâu, hắn nghe thấy lời này, cũng chỉ hàm hồ mà đồng ý với Du Đường.

Đêm hôm đó, hai người nằm ở trên giường, Tiêu Lẫm lần đầu tiên không bức Du Đường nằm dán vào góc tường như bình thường, mà ngoan ngoãn nằm ở mép giường bên kia ngủ. Tuy hắn nhắm mắt, nhưng hàng lông mi dài như rẻ quạt chứ chốc chốc lại run lên một cái, có vẻ như không ngủ được.

Thẳng đến quá nửa đêm, sau khi nghe được tiếng hít thở đều đều của nam nhân đang nằm bên cạnh, hắn mới mở hai mắt, lặng lẽ nhích đến trước mặt Du Đường.

Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt nam nhân.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Tiêu Lẫm cảm thấy thật mờ mịt.

Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong cung, sớm hiểu được chuyện hoan ái của nam nữ.

Thậm chí, có những đêm khuya, còn ngẫu nhiên nghe được tiếng rên rỉ ái muội trầm thấp truyền ra từ bụi cỏ.

Trước kia, hắn luôn khịt mũi coi thường những việc này, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.

Nhưng không hiểu vì sao, bây giờ nhìn Du Đường, rồi lại nghĩ đến hai tháng hai người ở chung với nhau.

Nghĩ đến đối phương chiếu cố hắn, hứa hẹn với hắn, còn ở trong dòng người đông đúc đan xen trên đường phố, nói với hắn những lời kia.

Hắn cảm thấy..........cảm thấy tim đập thật nhanh.

Bỗng dưng có một loại dục vọng dâng lên từ đáy lòng, hắn muốn chạm vào Du Đường, hắn muốn tới gần y, cận kề y thêm một chút nữa............

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn nâng ngón tay lên, chạm vào mặt mày(*) nam nhân, vuốt ve cái mũi thẳng thắn, sườn mặt xinh đẹp, họa lại hình dáng đôi môi mỏng nhạt màu.

(*)Mặt mày ở đây chỉ chân mày, lông mày.

Phảng phất trong không khí chỉ còn dư lại tiếng tim đập như gõ trống của hắn, Tiêu Lẫm vô thức mà cúi xuống từng chút, từng chút một, thẳng đến khi hai cánh môi tương dán.

Mới đột nhiên mở to đôi mắt, tỉnh táo lại.

Nhưng không biết xui xẻo đến mức nào mà, Du Đường đang mơ mơ màng màng thì mắc tiểu quá nên y mở choàng mắt ra.

Du Đường: "......"

Tiêu Lẫm: "......"

Hệ thống: 【 Đ.m ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! 】

--