【 ha ha ha ha ha ha!! Tiêu Lẫm tuyệt đối là vai ác tự luyến nhất em từng thấy!! 】 hệ thống ở trong ý thức của Du Đường cười lăn lộn:【 ký chủ, hắn đúng là độc nhất vô nhị đó!】
Du Đường á khẩu, y không còn lời gì để nói.
"Xem ra là ta nói đúng rồi." Tiêu Lẫm chỉ dùng một nước cờ đã phong bế đường lui bên cờ trắng của Du Đường, hắn còn mỉm cười nhìn y:" Tuy rằng ngoài miệng tướng quân có nói không dám có tâm tư với ta, sau lưng sợ là còn đang suy nghĩ làm thế nào để bổn điện hạ ủy thân(*)cho ngươi đúng không?"
(*)Ủy thân ở đây ý của Tiêu Lẫm là nằm dưới.
Du Đường:????
Y vội vàng giải thích: "Điện hạ, ta thật sự không nghĩ như vậy!"
"Ngày hôm đó thật sự ta chỉ muốn đùa một chút thôi!"
"Trong lòng có tâm tư sẵn rồi, thì mới nói ra được những lời như thế chứ đùa gì."
Tiêu Lẫm giương đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào Du Đường đang bối rối.
"Rốt cuộc nếu ngươi không phải là có tật giật mình, thế thì tại sao lại sợ ngủ chung giường với ta?"
"Ta......"
Tiểu tử này giỏi lắm! Hóa ra là đào hố ở chỗ này chờ y nhảy vào!
Du Đường bị Tiêu Lẫm xoay như dế khiến đầu óc ong ong.
Sau đó mơ màng hồ đồ thế nào mà đem chiếc giường mới đi tặng cho người khác, ngoan ngoãn leo vào bên trong giường để ngủ.
Sau đó nữa...... Y trơ mắt nhìn Tiêu Lẫm được một tấc lại tiến một thước, từ dựa gần y, đến vai kề vai với y, cuối cùng biến y thành cái gối ôm, quàng tay chân qua ôm chặt, đã thế lại còn cọ qua cọ lại.
Du Đường: "......"
Du Đường còn có thể có cách nào?
Đuổi cũng đuổi không được, nói thì không nói lại, chỉ có thể chịu đựng.
Dù sao ngày mùa đông lạnh lẽo, ôm như thế cũng ấm áp, để cho hắn ôm tính ra y cũng không có gì thiệt thòi.
*
Tên thái giám do hoàng đế phái tới ở Bắc Cửu thành hơn một tháng thì không chịu nổi hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây nữa. Gã thấy Tiêu Lẫm cả ngày suy sụp, không rời khỏi xe lăn nửa bước, tin tưởng rằng hắn thật sự đã thành kẻ tàn phế, liền mang theo tùy tùng cắp đít chạy khỏi biên cảnh, quay về kinh thành phía nam.
Sau khi gã đi, Tiêu Lẫm mới bắt đầu liên hệ với thuộc hạ của hắn.
Lúc ám vệ tới, hắn không hề né tránh Du Đường. Mà trực tiếp giao thư mật cho ám vệ trước mặt Du Đường:" Ngươi mang thư này giao cho Vương học sĩ Hàn Lâm Viện, ông ta sẽ hiểu được phải làm như thế nào."
Vương Tắc Thị vốn là học trò của Tả tướng khi còn nhỏ, trong lòng vốn đã bất mãn với Tiêu Thịnh Đế, ông ta vẫn luôn tận sức sửa lại án oan cho Tả tướng, cũng là một trong số ít những người Tiêu Lẫm có thể tin tưởng được ở kinh thành."
"Vâng, thưa điện hạ." Ám vệ đeo mặt nạ che khuất nửa gương mặt, cất thư vào trong người, tầm mắt lại dừng trên người Du Đường, sau đó quay đi, lại lấy ra một bình thuốc trong ngực áo đặt lên bàn:" Khi thuộc hạ tới đây có gặp được Lục thần y, thần y có bảo thuộc hạ mang thuốc giao cho ngài."
Tầm mắt của Du Đường dừng trên bình thuốc kia, còn đang tự hỏi là thuốc gì, thì đã thấy Tiêu Lẫm tái mặt.
"Ta đã nói bao nhiêu lần! Ta không có bệnh!" Hắn vung tay hất bình sứ rơi xuống, thuốc bên trong đổ ra lăn đầy trên mặt đất:" Cút ngay! Ngươi cút ngay cho ta! Về sau đừng có đưa thứ này đến đây nữa!"
Ám vệ tựa hồ như đã quen với bộ dạng của hắn, còn thở dài một hơi rồi cố gắng khuyên nhủ :"Điện hạ, Bắc Cửu thành không thể so được với kinh thành, nơi này rất lạnh lẽo, còn thường xuyên đổ tuyết, bệnh của ngài....."
Tiêu Lẫm nổi điên quát:" Cút ngay!!!!"
Ám vệ không còn cách nào đành phải cút thật.
Sau khi ám vệ đi một lúc lâu, Tiêu Lẫm ngã ngồi trên xe lăn, tay chống phát quan trên đầu, nỗ lực bình ổn cảm xúc.
Mặc dù trong lòng Du Đường cảm thấy khó hiểu, nhưng y cũng biết hiện giờ tốt nhất đừng nói chuyện với hắn, vì thế liền ngồi xổm xuống đất nhặt nhạnh mảnh sứ vỡ và thuốc đặt vào trong một túi nhỏ, lặng lẽ bỏ vào ngăn tủ.
Đợi một lát sau, Tiêu Lẫm rốt cuộc mới mở miệng nói chuyện.
"Xin lỗi, để cho tướng quân chê cười rồi." Hắn thoạt nhìn có vẻ đã khôi phục như bình thường:" Ngươi đừng nghe tên ám vệ kia nói bừa, ta không có bệnh, ta không cần phải uống thuốc."
" Ta chỉ tức giận do cái tên Lục thần y kia tự chủ trương làm theo ý mình, đưa cho ta thứ vô dụng này......"
"Ừm, ta hiểu rồi." Du Đường cũng không vạch trần lời nói dối của hắn, y hỏi:" Điện hạ, cũng sắp đến Tết rồi, trên đường phố bây giờ rất náo nhiệt, ngươi có muốn cùng ta ra ngoài đi chơi không?"
Ngón tay Tiêu Lẫm run lên, hắn gật đầu:"........Ừ."
*
Lâu lắm rồi mới có được hai ba tháng yên bình không có chiến tranh, hơn nữa lại sắp đến Tết Âm Lịch truyền thống của Tiêu Quốc, Bắc Cửu thành rốt cuộc cũng có lúc có vẻ phồn hoa.
Hai bên đường đều bày bán hàng Tết, cứ vài bước chân lại có một xe hàng, tiểu thương hô hào mời gọi khách tới lựa hàng mặc cả.
Bá tánh chung quanh nhìn thấy Tiêu Lẫm và Du Đường, thì đều chào hỏi nhiệt tình, đặc biệt là gã bán kẹo hồ lô, biết Tiêu Lẫm thích thứ quà vặt này, cho nên lấy một cây cho hắn.
Tiêu Lẫm nhấp môi, trong ý thức của hắn nghe được giọng nói của tên phế vật kia.
Hắn cầm lấy thanh kẹo hồ lô trong tay, nói lời cảm ơn với gã bán kẹo hồ lô, cắn nhẹ một miếng, chua chua ngọt ngọt ngon quá đi mất, tâm tình tệ hại thế mà cũng tốt hơn vài phần một cách kỳ quái.
Du Đường phát hiện cảm xúc của hắn hình như tốt hơn lúc nãy, thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Y nhìn bên kia đường có một tiệm bán trang sức, có bán trâm cài, có kiểu của nam, cũng có kiểu của nữ, nhưng ở đó phần lớn đều là các cô nương đang đứng chọn lựa, có rất ít nam tử dừng lại xem trâm.
Du Đường vốn cũng chỉ là liếc mắt một cái, đang định đi qua luôn, thì tầm mắt bỗng dưng dừng lại ở một cây mộc trâm đơn giản, y vô thức dừng bước. Cây trâm kia cũng không phải là loại được trau chuốt tỉ mỉ, gập ghềnh, nhưng hoa văn lại rõ ràng, mang sắc thái cổ xưa.
Y bảo Tiêu Lẫm ngồi đây chờ mình một lát, rồi đi đến trước quầy hàng kia, cầm cây trâm lên nhìn thật kỹ.
"Tướng quân?" Người bán hàng nhìn thấy Du Đường tới thì cười cong cả mắt:" Mua trâm tặng người trong lòng sao?"
"Nhưng mà đây là kiểu trâm dành cho nam tử, nếu ngài có ái mộ cô nương nhà nào, thì nên chọn kiểu trâm dành cho nữ tử ạ."
"Ngươi hiểu lầm rồi." Du Đường bất đắc dĩ nói: " Ta muốn mua tặng một bằng hữu."
"Vâng vâng, là bằng hữu." Người bán tụt hứng mất một nửa, nhưng vẫn nhiệt tình như cũ:" Nếu tướng quân thích cây mộc trâm này, thì cứ lấy đi, ta không lấy tiền của ngài....."
"Tiền thì nhất định phải lấy." Du Đường cầm tiền đưa cho người bán hàng, nói với ông ta:" Ta còn muốn nhờ ngươi dạy cho ta cách khắc chữ lên trâm...."
Trời đã về khuya.
Tiêu Lẫm ăn xong cây kẹo hồ lô, rồi chống đầu ngắm con đường treo đầy đèn lồng màu đỏ , đầu hắn đã hơi mê man. Phảng phất quanh tai là tiếng ca réo rắt thảm thiết của nữ nhân, đầy nghẹn ngào, tiếng ca làm ruột gan người ta đứt từng khúc từng khúc........
Mùa đông ở nơi đây thật sự lãnh lẽo quá, Tiêu Lẫm ấn tay lên huyệt Thái Dương, cố gắng chống lại tạp âm nhộn nhạo trong ý thức.
"Điện hạ." Giọng nói của Du Đường đột nhiên truyền tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Lẫm.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, nam nhân nửa quỳ ở trước mặt hắn, cầm một chiếc trâm cài bằng gỗ mộc mạc đưa cho hắn, ánh đèn lồng ấm áp chiếu lên người của y, làm hắn có ảo giác rằng dường như quanh thân người này đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ giữa dòng người đan xen
Nam nhân mỉm cười nhìn hắn:" Tặng cho ngươi."
Thời gian phảng phất như dừng lại ở hình ảnh này.
Tim hắn đập có chút nhanh, hầu kết của Tiêu Lẫm khẽ nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, hắn mới cầm lấy cây mộc trâm trong tay Du Đường, ánh mắt dừng trên mặt bên của cây trâm, nơi đó có khắc một chữ "Lẫm"
Rõ ràng rằng việc khắc chữ vào một cây mộc trâm gập ghềnh là một việc khó khăn, nhưng nét chữ lại vừa ngay ngắn, vừa hợp quy củ, không khó để có thể nhận ra người khắc rất có tâm.
"Chữ "Lẫm" này." Du Đường nói :" Không phải là "Lẫm" của mùa đông rét buốt, túc tiêu hàn tuyết, mà là "Lẫm" trong minh chính quân thanh, nghiêm nghị chính khí."
"Điện hạ." Y nói: " Chúc người sinh thần vui vẻ."
--
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hời ơi, tui mà là tiểu hoàng tử, tui cũng nhảy vô đớp cái đống bả kia của Du Đường!! Ai có thể kháng cự được mị lực của Đường Đường cơ chứ!
Editor có điều muốn nói :
Mấy bạn cứ đọc đi, đừng để dành full làm gì, truyện này chắc cũng 800 900 chương :((, mà mỗi chương tầm 2k chữ, tui vẫn gồng được.