[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 114: vì vai ác chết lần thứ tư ( 03 )




Mặc dù Tiêu Lẫm đã cực lực kéo dài khoảng cách, nhưng hai người vẫn dựa vào nhau rất gần. Từ góc nhìn của hắn có thể thấy được sườn mặt anh tuấn và nụ cười chân thật của nam nhân kia.

Tiêu Lẫm có hơi giật mình. Dù sao cũng đã quen nhìn cảnh ngươi lừa ta gạt khi còn ở trong cung.

Người thẳng thắn như Du Đường vẫn là lần đầu tiên hắn được gặp. Thế nên cũng khó trách bản thân tối hôm qua buông lỏng cảnh giác, ngất xỉu trước mặt người này.

Thậm chí còn ngủ một giấc đến tận bây giờ.

"Kể cả ngươi không hề quan tâm đến phe phái trong triều đình, thì cũng phải biết được." Tiêu Lẫm không trả lời câu hỏi của Du Đường, mà lại hỏi ngược: " Ta vốn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của phụ hoàng, lão diệt mẫu tộc của ta, chém giết mấy trăm nhân mạng trong phủ, bức tử mẫu phi của ta, hiện giờ chuyện xảy ra ở Ô Trạch Cốc cũng là mưu tính bao lâu của lão ta."

"Tối hôm qua, nếu ngươi không tới tìm ta, mặc kệ ta chết ở Ô Trạch Cốc này, đó chính là thuận theo ý của phụ hoàng, có lẽ còn có thể nhận chút phong thưởng." Có lẽ là do sốt cao chưa lui khiến đầu óc hỗn loạn, hoặc là bị những lời nói của Du Đường làm lay động cảm xúc, người thường ngày ở trong cung vẫn rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, Tiêu Lẫm, lúc này lại không nhịn được nữa nói một tràng:" Nhưng ngươi lại chạy ngàn dặm tới cứu ta, hiện giờ lại nói cái gì mà muốn trở thành người của ta, vì ta mà tận lực."

"Ngươi cũng phải biết rằng, nếu như ngươi thực sự làm như vậy, đó chính là đối địch với phụ hoàng, người sẽ thành kẻ địch của toàn bộ Tiêu Quốc, những ngày sau này phải sống trong đao sơn luyện ngục, một bước không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục......."

"Vậy nếu người trở thành hoàng đế của Tiêu Quốc thì sao?" Du Đường chặn lời hắn, không hề để ý đến việc lời mình nói là cực kỳ đại nghịch bất đạo:" Từ khi Tiêu Thịnh Đế đăng cơ cho đến nay, chỉ chăm chăm tu sửa đình đài ngắm cảnh, tìm tiên lâu, dẫn đến chết mấy chục vạn dân phu? Bản thân lão ngày ngày mua vui cầu hoan, không để ý tới triều chính, quốc khố rỗng không, sưu cao thuế nặng, áp bức bá tánh, mười hai thành phía nam bị thiên tai lũ lụt làm hủy hoại lương thực, người chết đói la liệt, dân chạy nạn ở khắp nơi, những sớ tấu cầu cứu lương thảo tới triều đình luôn như đá chìm đáy biển, không được hồi đáp."

"Một tên hôn quân như vậy, ta không nhận, Du gia của chúng ta cũng không nhận."

" Cho nên, điện hạ, đối với ta mà nói, người chính là cơ hội để lật đổ tên hôn quân kia."

"Núi đao biển lửa thì đã sao? Nhân gian luyện ngục thì lại như thế nào?" Giọng nói Du Đường cực kỳ kiên quyết, mang theo khí thế hừng hực, trả lời Tiêu Lẫm:" Nếu có thể phò tá minh quân thượng vị, có thể mang đến cho Tiêu Quốc phồn vinh hưng thịnh, để bá tánh được hưởng an bình trăm năm, thì đều đáng giá cả."

Y nói:" Cả đời Tả tướng công chính liêm minh, nhưng lại nhìn sai đế vương. Kỳ quý phi bản tính vốn thiện lương đơn thuần, làm sao có thể nhìn thấu lòng kẻ ác. Nhân phẩm của mẫu tộc điện hạ, là thứ ta chưa từng nghi ngờ, cho nên nếu điện hạ người muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn, ta sẽ vì người mà hóa thành một thanh gươm sắc bén, vì người vượt mọi chông gai, trợ giúp người bước lên bảo tọa đế vương."

Sương mù trong cốc đã tiêu tán từ lâu, nắng sớm xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, dừng lại trên người Du Đường.

Nam nhân ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt anh tuấn đang nở nụ cười rực rỡ ánh lên nắng vàng, cảnh tượng đẹp đẽ kia đều rơi vào trong mắt Tiêu Lẫm.

Chói lọi mà ấm áp.

Y hỏi:" Điện hạ có thể tin tưởng ta không?"

Giờ khắc này, Tiêu Lẫm có chút hoảng hốt. Trái tim trong lồng ngực đang nhảy thật nhanh. Làm cơn choáng váng vì đang sốt cao càng lúc càng rõ ràng.

Hắn nắm chặt yên ngựa, dùng một bàn tay tàn nhẫn bấu vào đùi, mới có thể tỉnh táo lại một chút. Trong mắt hằn toàn tơ máu, hắn cắn răng, nhìn về phía Du Đường.

"Ta tin ngươi."

【 đinh! độ hảo cảm của Tiêu Lẫm +1, độ hảo cảm hiện tại là 2 điểm! 】

Du Đường: Hả?

Du Đường: Thống Thống, có khi nào ngươi tính sai rồi không? Tại sao tăng ít thế?

Du Đường: Cảnh tượng vừa rồi hùng hồn mãnh liệt, tình cảm trào dâng như thế, mà không được mấy chục điểm hảo cảm hả!

【 Dạ, vâng, không sai đâu ạ, là 1 điểm.......】 hệ thống nói: 【 ngày hôm qua 1 điểm, hôm nay 1 điểm, 1+1=2 , trẻ lên ba cũng không sai được đâu ạ.】

Du Đường:...... Thôi bỏ đi, dù sao hắn cũng là một hoàng tử mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng, đến đâu tính đến đó vậy.

"Được." Y trả lời Tiêu Lẫm:" Từ nay về sau, ta có phải mang tính mạng ra đánh cược cũng nhất định sẽ bảo hộ điện hạ chu toàn!"

Tiêu Lẫm nhắm mắt, nắm chặt yên ngựa, không nói thêm gì.

*

Sau khi sương mù tiêu tán hết, con đường cũng dễ đi hơn nhiều. Du Đường nhanh chóng hội họp với đám người Lý Văn.

Tất cả mọi người đều ra roi thúc ngựa, chạy theo Du Đường về Bắc Nhất thành.

Dọc đường đi Tiêu Lẫm đều cố gắng chống đỡ để không ngất xỉu, vẫn luôn chịu đựng cho đến khi vào được trong thành, sau đó thân thể hắn lung lay, ngã quỵ , rớt xuống khỏi lưng ngựa.

Ngay sau đó,  Du Đường đã  phi thân xuống, không để hoàng tử ngã xuống đất mà kéo cả cơ thể của hắn ôm gọn vào lồng ngực của mình.

Du Đường hạ mắt nhìn xuống đã thấy đùi phải của Tiêu Lẫm đã bị thấm  máu đỏ tươi. Hắn đau đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng lúc trên đường chạy về bị gió thổi tứ tán đi, bây giờ cả người hắn đã nhão nhão dính dính thành một đống.

Y thầm than một tiếng rằng người này nhẫn nhịn thật giỏi, sau đó vội vàng cho người đi gọi quân y tới, lập tức trị thương cho Tiêu Lẫm.

*


Chờ đến khi Tiêu Lẫm tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Cả người hắn đều không có sức lực, eo bụng và đùi phải chỉ cần động đậy một chút là đã đau đớn khủng khiếp.

Hắn rũ mắt nhìn xuống thì thấy có một cái đầu đen như mực đang gục trên chăn. Từ phục sức đến kiểu tóc nhìn có vẻ quen quen, hóa ra là nam nhân tên Du Đường kia. Bên cạnh giường còn có một chậu nước, bên trên chậu còn treo một cái khăn vải.

Y luôn ở đây chăm sóc ta sao?

Trong đầu bỗng dưng hiện lên câu hỏi này, Tiêu Lẫm mím môi, tâm tình khó tránh khỏi cảm thấy phức tạp.

Từng nghe nói võ tướng luôn luôn thẳng thắn, võ tướng của Du gia trấn giữ Bắc Cửu thành lại càng dũng mãnh không sợ chết, lòng son dạ sắt, trung thành, kiên trinh, vì dân vì nước.

Có lẽ hắn đã ở trong hoàng cung quá lâu, tâm tư quá mức âm u, đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nam nhân này, chắc là thật sự muốn giúp đỡ hắn.

【 đinh! độ hảo cảm của Tiêu Lẫm +10, độ hảo cảm hiện tại là 12 điểm! 】

Độ hảo cảm đột nhiên gia tăng khiến Du Đường bừng tỉnh.

Y bỗng dưng ngẩng đầu làm Tiêu Lẫm kinh ngạc, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, Du Đường mới ho một tiếng, xấu hổ gãi đầu :" Điện hạ, người tỉnh rồi sao."

Y đứng dậy đi lấy nước, đưa cho Tiêu Lẫm:" Người uống trước chén nước này đi đã, thần đi phòng bếp nấu cơm cho người ăn."

" Lúc chỉ có ta và ngươi, đừng tự xưng thần, cũng đừng cung kính gọi ta là người."

Tiêu Lẫm chống tay đứng dậy, nhận lấy chén nước, nói lời làm Du Đường sửng sốt.

Một lát sau, Du Đường mỉm cười.

Lục hoàng tử tuy là vai ác, nhưng kỳ thật vẫn rất đáng yêu, nào có bộ dạng của bạo quân đâu?

Y trả lời Tiêu Lẫm:" Ừm, ta biết rồi."

Lúc này tay Tiêu Lẫm đang cầm chén nước, nhìn làn nước đong đưa nhẹ nhàng bên trong.

Trong đầu mơ hồ hiện lên một ít hình ảnh. Nam nhân đè lên cánh môi của hắn, đút cho hắn từng ngụm nước, hắn lại ôm lấy cổ nam nhân, không biết thỏa mãn mà cố gắng đoạt lấy chút nước nữa.

"......" Tiêu Lẫm run cả tay, cầm chén nước uống một hơi cạn sạch, lại quay sang nhìn Du Đường, ánh mắt có phần mất tự nhiên.

Hắn mịt mờ hỏi Du Đường: " Ngày ấy khi ta hôn mê, ngươi đã làm gì với ta?"

------------------

Editor có điều muốn nói:

Thế giới này , hai người làm đám cưới luôn nha, Du Đường cầu hôn Tiêu Lẫm đó!