[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 111: Vì vai ác chết lần thứ ba ( 39 ) thế giới kết thúc




Trình Lạc cùng bọn nhỏ ngồi vào xe buýt, nhưng trong lồng ngực vẫn ôm Du Đường, người đã không còn hơi thở.

Hắn cảm nhận được cơ thể của người đàn ông từng chút, từng chút một mất đi độ ấm, cuối cùng trở nên lạnh như băng, tim của hắn giống như bị dao cùn cứa vào, đau đớn khôn nguôi.

Nỗi đau vô hình, dù rằng trên cơ thể không hề bị vết thương hay đổ máu, lại đau đớn hơn cả khi xương cốt và máu thịt bị lóc ra, càng khó chịu đựng hơn.

Nhưng mà càng đau đớn, hắn càng ép bản thân phải cười.

Trình Lạc ôm Du Đường ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sườn mặt hắn dán vào đỉnh đầu Du Đường, nỗ lực nở nụ cười.

Hai đứa nhỏ Ngôn Ngôn và Tiểu Vũ ngồi ở hàng ghế trước, chúng nó cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, nên không kìm được hai hàng nước mắt chảy dài

Ngôn Ngôn lấy tay che lại miệng mình, mới có thể ngăn được tiếng nghẹn ngào, cô bé nắm lấy tay Tiểu Vũ, nhỏ giọng hỏi : "Anh hai ơi, chú ấy tốt như vậy, vì, vì sao lại phải chết...."

" Chúng ta đều đã bàn, bàn với nhau phải cùng thoát khỏi đây...."

"Anh Trình Lạc, anh ấy phải làm sao bây giờ...."

Tiểu Vũ dùng ống tay áo lau nước mắt, xong nó lại quay sang lau cho Ngôn Ngôn, nức nở nói:" Anh cũng không biết nữa...."

"Rõ ràng nhiều người xấu như vậy vẫn còn chưa chết, anh không hiểu vì sao mà chú ấy lại phải chết....."

Tiểu Vũ muốn an ủi em mình, nhưng bản thân nó lại không chịu đựng được, cắn răng nói:" Rõ ràng kẻ đáng chết là bọn chúng! Là bọn chúng hại chú, hại anh, hại tất cả chúng ta!"

Nhưng mà trên đời này, vốn không hề có sự công bằng.

Người tốt có thể chết sớm.

Người xấu cũng có thể sống thọ trăm năm.

Một con người thiện lương, dù cho có chịu bao nhiêu thống khổ, cũng sẽ không vì những gì bản thân đã phải chịu đựng, mà đổ lên đầu những người vô tội khác.

Đây là đạo lý Du Đường đã dạy cho Trình Lạc.

Trình Lạc nhớ kỹ.

Cho nên hắn mới có thể đối xử tử tế với những đứa trẻ bơ vơ này, mới có thể tuân thủ đạo lý làm người.

*

Đến lúc xuống xe, Trình Lạc thoạt nhìn đã khôi phục trạng thái bình thường.

Hắn đi tìm Lý Trạch Giai, thông báo cho ông ta về dự tính tương lai của mình..

Trình Lạc đưa ra vài điều kiện cho Lý Trạch Giai, hai người đạt thành hiệp nghị, hỗ trợ lẫn nhau, cùng chung lợi ích, tận lực tránh mọi sự tranh chấp.

Sau đó, hắn mang bọn trẻ đến nương nhờ cô nhi viện Du Đường đã từng ở khi còn bé, rồi đưa ra yêu cầu muốn đóng băng thi thể của Du Đường với Lý Trạch Giai.

Lý Trạch Giai khuyên hắn: "Người đã chết không thể sống lại, tôi kiến nghị cậu hãy nhanh chóng an táng cậu ấy, cho cậu ấy được yên nghỉ."

Trình Lạc trả lời ông ta: " Chuyện này không cần ngài nhắc nhở tôi."

"Tôi rất rõ ràng bản thân mình đang làm cái gì."

"Cho dù đây chỉ là một thi thể không có linh hồn, thì vẫn là anh ấy."

"Chỉ có giữ lại anh ấy, nhìn thấy anh ấy, tôi mới có thể bảo trì sự tỉnh táo của chính bản thân mình, mới có thể biết được bước tiếp theo của mình là gì."

Lý Trạch Giai cảm thấy kinh hãi.

Ông ta lập tức thuận theo ý của Trình Lạc, tiến hành hiệp nghị với một bệnh viện cao cấp, xử lý đóng băng thi thể Du Đường.

Du Đường được đặt trong một khoang lạnh trong suốt, kèm thêm một số dụng cụ chuyên dụng giữ lạnh xác đều được giao cho Trình Lạc.

Vì để bày tỏ lòng cảm tạ, trong vòng mười năm sau đó, Trình Lạc luôn giúp Lý Trạch Giai giải quyết tất cả các nan đề.

Mười năm, cũng đã đủ để Trình Lạc hoàn thành mộng tưởng của hắn và Du Đường, thậm chí còn làm tốt hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Hắn vẫn luôn làm việc vì lợi ích của quốc gia.

Trên người gánh vác không biết bao nhiêu công đức.

Số việc tốt hắn làm khiến người người nghe thấy có thể trố mắt.

Nhưng hoàn toàn không để lộ tên họ và thân phận.

Những người ở bên cạnh hắn cũng chỉ biết hắn là một hiệu trưởng phổ thông của trại trẻ mồ côi ở thành phố S mà thôi.

Tính cách lương thiện, luôn thường trực nụ cười trên môi, đối đãi với những đứa trẻ hết mực ôn nhu dịu dàng.

Hắn thích vẽ tranh, đọc sách, thích chụp ảnh, còn có rất nhiều sở thích khác nhau, một năm hắn sẽ đi du lịch ba đến bốn lần, thường ngày luôn ở trong nhà trẻ , nếu không phải là đang chơi cùng bọn trẻ, thì là cầm máy ảnh chụp ảnh, hoặc là quét dọn sân vườn, tưới hoa, trồng cây, sống an bình vui vẻ.

Chiếc máy ảnh Trình Lạc vẫn hay dùng là loại kiểu dáng cũ được bán từ mười năm trước, hắn cực kỳ yêu quý chiếc máy ảnh này, mỗi ngày đều đem ra cẩn thận lau chùi, bảo trì trơn bóng như mới.

Một hôm nọ, có đứa trẻ đi nhầm vào phòng hắn, thì thấy trên tường phòng được dán đầy ảnh chụp. Mỗi một bức ảnh đều chụp một người đàn ông. Người đó tầm 28 29 tuổi, mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, tuy không hề nhìn về phía máy ảnh, nhưng biểu tình trên khuôn mặt vừa dịu dàng vừa ấm áp.

Những đứa trẻ bơ vơ được thu nhận càng lúc càng nhiều. Còn bọn nhóc được cứu ra từ căn cứ đều đã lớn lên, lại càng thêm hiểu chuyện, bọn họ tự giác gánh vác trách nhiệm của các anh trai, chị gái, chăm sóc thật tốt những đứa em nuôi của mình.

Bọn họ nói với những đứa bé, người trong ảnh tên là Du Đường, là người yêu của Hiệu trưởng. Nếu không có người đó, sẽ không có nơi này, nơi mang lại sự yên bình và ấm áp cho bọn họ. Còn nhắc nhở thêm, ở trước mặt Hiệu trưởng, ngàn vạn lần đừng nhắc đến tên Du Đường. Bởi vì nếu làm thế Hiệu trưởng sẽ cảm thấy đau thương.

Bọn nhỏ đều nghe lời gật đầu đồng ý. Nhưng dù vậy, chúng vẫn là những đứa trẻ, vẫn có bản tính nghịch ngợm của trẻ con.

Một ngày kia, có một đứa bé trai đêm khuya lẻn vào phòng Trình Lạc, thì phát hiện ra hắn không có ở trong phòng. Nó quay qua quay lại, bắt đầu mò mẫm phá phách trong phòng, kết quả không cẩn thận chạm vào cơ quan trên kệ sách, mở ra một mật thất ngầm.

Nó dò dẫm bước theo bậc thang hướng xuống dưới, thì phát hiện hóa ra đây là một phòng chuyên dùng để thí nghiệm. Ở giữa phòng đặt một khoang lạnh rất lớn, xung quanh gắn mấy chục cái ống nhỏ, phần đuôi của những chiếc ống đều được cắm vào những thiết bị máy móc tối tân.

Tuy rằng thằng bé cảm thấy thấm thỏm sợ hãi, nhưng mà bản tính tò mò và sự hưng phấn khi phát hiện ra được bí mật của người khác lại chiến thắng nỗi sợ của nó.

Nó đi đến trước khoang lạnh, nhón chân nhìn vào trong, sau đó thì ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ.

Bởi vì nó thấy được Du Đường, người đàn ông đã chết trong lời đồn đại đang nằm trong khoang làm lạnh, nhưng thứ làm cho nó càng khiếp sợ hơn là, còn có thêm một người nữa đang nằm bên cạnh người đó.

Là Hiệu trưởng của bọn nó, Trình Lạc.

Làn da của Trình Lạc vốn đã rất trắng, ở trong khoang làm lạnh âm mấy mươi độ C, giữa mày đều đã kết một tầng băng tuyết mỏng, sắc môi lại càng trắng bệch hơn. Nhưng hắn cứ như không cảm thấy gì mà nằm ở bên trong, ôm lấy thi thể người đã chết, nhắm mắt lại, nhìn qua thì có vẻ như là đang ngủ......

Đứa bé trai hoảng hốt, lui ra sau nửa bước, rồi ngã ngồi trên mặt đất, bị cảnh tượng quỷ dị vừa rồi dọa cho suýt khóc.

Ngồi hết nửa ngày, nó mới bò dậy nổi, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Sau khi gặp vài cơn ác mộng, nó cứ gặp ai là lại nói cho người đó biết Trình Lạc ngủ chung với xác chết.

Trình Lạc phải đối diện với ánh mắt tò mò nghiên cứu của bọn nhỏ thì thở dài, chỉ còn cách bất đắc dĩ mỉm cười.

Sau này, để không dọa đến những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, hắn mang theo khoang lạnh rời khỏi đó, tới khách sạn nơi hắn và Du Đường nghỉ chân mười năm về trước.

Mười năm rồi, ngoảnh đầu lại, phong cảnh nơi đây vẫn như cũ, người thì lại không còn nữa.

Cũng là căn phòng số 1314 đó, nhưng lại không thể nhất sinh nhất thế cùng nhau.

Hắn vốn đã mua khách sạn lại từ lâu, sửa lại một tầng thành phòng nghiên cứu, đặt khoang lạnh và dụng cụ thí nghiệm ở đó.

Sau đó bắt đầu chính thức "ở chung" với Du Đường.

Những đứa trẻ được thu nhận cũng hay đến thăm hắn, Ngôn Ngôn và Tiểu Vũ không ngừng xin lỗi vì hành vi của đứa bé kia.

Sau khi biết được chuyện từ lời đứa bé, hai người bọn họ ôm nhau khóc không ngừng. Họ cứ tường đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Trình Lạc có lẽ cũng đã vượt qua được nỗi đau, nhưng hiện thực nói cho họ biết.

Mặc dù Trình Lạc luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng những nỗi đau giấu trong tim hắn bọn họ không cách nào biết được.

Bọn họ mong mỏi Trình Lạc quay về, nhưng hắn từ chối.

"Anh không trách đứa bé kia." Trình Lạc nhẹ giọng nói: " Thật ra, từ lâu anh đã muốn nói lời cáo biệt với các em."

"Sự kiện kia chẳng qua chỉ là đã cho anh một cơ hội rời đi thôi."

Những việc hắn đáp ứng Du Đường đều đã làm xong, cho nên bây giờ hắn muốn thực hiện nguyện vọng của bản thân hắn.

Sau đó Ngôn Ngôn và Tiểu Vũ ngồi lại trò chuyện thêm một chút, ăn bữa cơm chiều, cuối cùng hai người chia tay hắn rồi trở về nhà.

Trước khi tạm biệt, Ngôn Ngôn lấy ra một viên kẹo, nhét vào trong tay Trình Lạc. Tâm tư phụ nữ vốn rất mẫn cảm, cô đỏ mắt nhìn Trình Lạc, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi vì những phỏng đoán của chính mình.

Cô nói:" Anh Trình Lạc, anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe."

"Đừng làm những việc ngốc nghếch, được không?"

Ngữ khí của cô giờ đây cực kỳ giống với Du Đường năm xưa, làm cho Trình Lạc hơi thất thần.

Hắn nhận lấy viên kẹo, nhưng không ăn, chỉ gật đầu trả lời lại cho cô một tiếng đồng ý mơ hồ.

Chờ đến khi trở về khách sạn, hắn ngồi như mất hồn trước khoang làm lạnh, thất thần nhìn vào người đang nằm bên trong, một lúc lâu sau, mới bắt đầu mở miệng nói chuyện.

Giọng nói khàn khàn, nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.

"Em.....không chịu đựng nổi nữa rồi."

Trình Lạc vươn tay đặt lên nắp khoang, đôi mắt đỏ như máu.

"Mười năm."

"Anh rời đi mười năm, những chuyện anh muốn em làm, em đều làm được rồi."

"Em còn làm rất nhiều chuyện tốt đẹp, em cho rằng em sẽ giống như anh nói vậy, sẽ cảm nhận được niềm vui sướng và hạnh phúc......"

"Nhưng mà em phát hiện, không có anh ở bên cạnh, những thứ đó đối với em mà nói đều quá mức bé nhỏ......"

"Đường Đường, em thu hồi lại lời hứa với anh."

"Em căn bản không cách nào tiếp tục sống trong một thế giới không có anh..... Dù là sống tiếp để chờ đợi kiếp sau của anh, em cũng làm không được...."

Trình Lạc nói năng càng lúc càng lộn xộn nức nở, hắn gắng gượng không cho nước mắt rơi xuống, tựa đầu vào nắp khoang lạnh, giọng nói tràn đầy bất lực và ủy khuất:" Đường Đường....em thật sự không phải không muốn nghe lời anh, không phải là không muốn sống nữa, nhưng mà em.....em tìm không thấy ý nghĩa để tiếp tục sống......Trái tim em từ lâu đã chết lặng, em không có cảm giác với bất kỳ người nào xung quanh...."

"Đường Đường, anh có hiểu không? Em không cảm thấy bất kỳ thứ gì cả...."

Càng thông minh thì càng tỉnh táo mà biết rằng bản thân mình thực sự muốn thứ gì.

Bắt đầu từ khi yêu Du Đường, Trình Lạc đã biết rằng cả đời này của hắn, nếu không có Du Đường, thì sẽ không có ý nghĩa.

Vui, buồn, mừng, giận của hắn, dục vọng chiếm hữu của hắn, đều là được sinh ra vì Du Đường.

Cho nên, từ khi Du Đường ra đi đến nay đã mười năm, mỗi một ngày hắn đều sống trong sự dày vò khổ sở.

Hắn cưỡng ép bản thân ăn no uống đủ, nhưng hắn không có vị giác.

Cưỡng ép bản thân phải đi ngủ, nhưng khi nằm xuống lại không ngừng đếm số trong đầu cho đến hừng đông.

Hắn phảng phất lại quay về căn phòng giam vô hình năm ấy, cô độc, bị vây hãm trong thế giới an tĩnh đáng sợ đó. Chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim đập trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Nhưng ít ra khi đó, hắn còn có nỗi hận có thể chống đỡ. Mà bây giờ, hắn không có bất cứ mục tiêu nào để tiếp tục cố gắng sống sót.

Dù là mở mắt, hay nhắm mắt, với hắn mà nói, đều chỉ là đang ở trong bóng tối vô tận.

Du Đường, đồ lừa đảo, đồ kẻ cắp, anh đến rồi đi, mang theo cả ánh sáng trong thế giới của hắn.

Ra đi quyết tuyệt tiêu sái .( quyết tuyệt tiêu sái: ý là đi không thèm ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái.)

Mà hắn, chỉ có thể nằm đây giãy giụa trong đầm lầy chỉ toàn đau đớn và tuyệt vọng.

"Cho nên, Đường Đường à, em muốn đi gặp anh...."

Nói đến đây, trong đôi mắt của Trình Lạc mới lấp lánh một chút ánh sáng, hắn dựa mặt vào khoang làm lạnh, như muốn xuyên qua lớp kính trong suốt kia chạm vào Du Đường.

"Em sắp tìm ra cách chế tạo được loại thuốc có thể phá hủy được tế bào của cơ thể em."

"Chỉ cần dùng nó, em sẽ được giải thoát khỏi cơ thể quái vật này, sau đó đi tìm anh....."

Hắn cười rộ lên.

" Đến lúc tới hoàng tuyền, em nhất định sẽ không uống bát canh Mạnh Bà đưa, em muốn mang theo ký ức này đi luân hồi, tìm được anh, quấn lấy anh, khiến cho anh vĩnh viễn không rời bỏ được em...."

*

Đến ngày thuốc được chế tạo thành công, lần đầu tiên Trình Lạc vi phạm lời hứa hẹn với Du Đường, hắn đến cửa hàng Khi Thời Gian Lắng Đọng, mang theo lá thư của Du Đường quay về.

Nhân viên cửa hàng có hỏi vị khách đi cùng hắn lúc trước đâu.

Trình Lạc trả lời:" Anh ấy còn đang ngủ ở nhà."

Thời tiết vào thu mát mẻ thoáng đãng, trời xanh mây trắng. Ánh nắng vàng chiếu qua khung cửa sổ bằng gỗ in lên vai của Trình Lạc, hắn mỉm cười dịu dàng với cô nhân viên cửa hàng, y như đang tán gẫu chuyện thường ngày :" Lát nữa quay về đến nhà, là em có thể ngủ cùng với anh ấy rồi."

Tuy nhân viên cửa hàng cảm thấy câu này rất kỳ quái, nhưng cũng không tìm ra được chỗ nào không đúng. Cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của Trình Lạc đi xa dần.

Rõ ràng bóng dáng thon dài đó thoạt nhìn có vẻ đĩnh bạt nghiêm trang, nhưng lại cho người ta vô thức cảm giác được sự tiêu điều và bất tận cô đơn.

*

Sau khi trở về khách sạn, Trình Lạc cầm ống tiêm đặt trong tay, sau đó mới mở phong thư ra, từ bên trong rơi ra một một tờ giấy đã ố vàng.

Là một bức tranh.

Hồi ức đã chôn giấu từ lâu tự động phát lại trong đầu hắn.

Dáng vẻ ấu trĩ của hắn, đưa cho Du Đường xem bức tranh mình tự vẽ.

Hỏi y: "Đẹp không?'

—— đẹp.

—— em vẽ rất giống anh, quá đẹp luôn.

"Vậy bức tranh này xem như lễ vật tặng cho anh!"

Đường Đường vẫn luôn giữ bức tranh này sao?

Hắn còn tưởng rằng......

Còn tưởng rằng Du Đường đã ném thứ này đi từ lâu rồi.

Trình Lạc che mắt, hàm răng đã run cầm cập, nước mắt đã nhịn từ rất lâu, chảy theo khe hở của ngón tay xuống, dính đầy tay.

Trong tầm mắt mơ hồ của mình, hắn nhìn thấy một bản vẽ chibi của bản thân ở bên cạnh chân dung của Du Đường. Nhìn là biết người vẽ không hề biết vẽ tranh, bản chibi kia không đáng yêu tí nào, không hề giống hắn.

Vì muốn để cho Trình Lạc biết đây là hắn, Du Đường còn cố ý chú thích tên xuống dưới, sau đó còn vẽ thêm một mũi tên.

"Đường Đường ngốc...."

Trình Lạc nghẹn ngào mắng một tiếng, rồi nỗ lực lau nước mắt.

Hắn lấy lá thư ra, thấy rõ chữ của Du Đường được viết ở trên.

Phong thư này tựa như chính con người y vậy, quy tắc, cẩn thận, nắn nót, không có chút cẩu thả nào.

【Xin lỗi em, Lạc Lạc, đến lúc em nhìn thấy phong thư này, có lẽ anh đã vĩnh viễn rời đi.】

Câu đầu tiên là phong cách bình thường nhất khi viết thư, nhưng đến câu thứ hai thì lại khá hài hước. Khi viết những lời này, người đó có lẽ đã cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng khôi hài nhất để viết ra.

【 nhưng em ngàn vạn lần đừng đau lòng! Bởi vì anh có một bí mật, vẫn luôn giấu em!

Kỳ thật anh không chết!

Anh vẫn còn sống!

Chẳng qua những chuyện này nếu muốn giải thích thì sẽ rất dông dài, nên anh chỉ có thể mập mờ mà nói cho em biết, cái chết của anh không phải là kết thúc cuối cùng, với anh mà nói, đây là khi cuộc đời tiếp theo của anh bắt đầu.

Quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời này của anh, là bắt đầu từ khi gặp được em, với anh mà nói, đây thật sự, thật sự là điều may mắn nhất!

Anh cảm thấy thật ra không phải anh cứu rỗi em, mà em mới là người cho anh thấy được mặt tốt đẹp nhất của con người.

Em dẫn dắt anh, em làm anh cảm động.

Lạc Lạc, em rất tốt, em cực kỳ cực kỳ tốt đẹp.

Nhưng con người anh trời sinh có lẽ đã thiếu đi một mảnh tơ tình, anh không cách nào cảm nhận được sự rung động hay xúc cảm, kích động giống như em.

Về điểm này, bản thân anh cũng thực buồn rầu và hổ thẹn.

Nhưng dù cho có như vậy, anh cũng có thể chân thành mà nói với em.

Những việc mà chỉ người yêu mới có thể làm với nhau, anh đã ngẫm nghĩ rất nhiều lần, nếu anh làm với người khác mà không phải em thì sẽ thế nào.

Đáp án là: Anh không làm được..

Anh tuyệt đối không thể làm những việc như vậy với người nào khác ngoài em.

Nếu đây chính là tình yêu.

Lạc Lạc, anh nghĩ rằng, chắc anh đã yêu em.

Anh yêu tính cách ngang ngược của em, cũng yêu tính tình trà xanh nhỏ nhen, thích em khi em làm nũng với anh, yêu cả nụ cười hồ ly giảo hoạt của em.

Trong đoạn nhân sinh này, người duy nhất anh không thể bỏ xuống được là em.

Anh hy vọng em có thể sống thật tốt.

Kể cả không có anh ở bên em, cũng muốn em phải sống tốt.

Được không?】

Chữ trên trang giấy đã bị nhòe đi bởi nước mắt.

Trước khi chết, Du Đường đã dùng hết sức lực cuối cùng để hỏi hắn một câu kia, cũng là dòng cuối cùng trên bức thư này, từng lần từng lần một kích thích Trình Lạc.

Bao hàm tất cả khẩn cầu và ôn nhu.

Gian nan dò hỏi hắn:" Được không?"

"Lạc Lạc, đồng ý với anh, được không?"

"Được.....không...được...?

Trình Lạc trong nháy mắt đó đã hỏng mất, hắn siết lấy bức thư, rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, òa khóc như một đứa trẻ.

Như muốn đem tất cả thống khổ đang phải chịu phát hết ra ngoài.

Hắn khóc đến mức thở hổn hển, cả người đều run rẩy.

'Được....."

Hắn gào lên: "Được....."

"Đường Đường, em đồng ý với anh...."

"Em đồng ý ....."

"Anh có nghe thấy không?'

"Em nói được....."

"Em nói được.....rồi....mà"

"Anh, anh..........." Trình Lạc run rẩy hỏi với không khí: "Nghe thấy không?"

--

Tác giả có chuyện nói:

Đường Đường: Anh nghe thấy rồi.

Editor có điều muốn thổ lộ:

Thế giới thứ 4 sắp đến rồi, thế giới này là thế giới tui thích nhất luôn á.