[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 107: Vì vai ác chết lần thứ ba ( 35 )




Năm phút sau, Du Đường mới dỗ được Trình Lạc bình tĩnh lại. Hắn đi tắm rửa qua, thay đổi quần áo sạch sẽ, mang Du Đường, Ngôn Ngôn, Tiểu Vũ và tất cả những đứa trẻ ở trong căn cứ theo cùng.

Bọn nhỏ đi vây quanh Du Đường và Trình Lạc, trong mắt ngập tràn kích động và hưng phấn.

Du Đường nhìn Trình Lạc bế đứa bé nhỏ nhất trên tay, nhét kẹo vào tay nó, nở nụ cười sạch sẽ thanh triệt. Khiến cho lòng của y cũng trở nên mềm mại.

"Chú ơi......" Một cô bé túm lấy góc áo Du Đường, nhỏ giọng hỏi:" Lỗ tai chú sao lại chảy máu thế?"

Du Đường kinh ngạc hoảng hốt, vội vàng dùng khăn tay che lại, ngồi xổm xuống, nói với cô bé:" Chú không sao đâu, cháu ngàn vạn lần không được nói cho anh Trình Lạc biết nhé~~"

"Vâng, vâng, được ạ." Nhưng cô bé kia vẫn có chút lo lắng, nên nói thêm một câu:" Chú ơi, chú nhất định phải giữ gìn sức khỏe nha."

Du Đường xoa đầu cô bé, không nói gì.

*

Lý Trạch Giai tới sớm hơn thời gian dự định một chút.

Du Đường nhìn Trình Lạc tận tay giao bằng chứng cho ông, sau đó lại quan sát Lý Trạch Giai, thấy ông không hề biểu lộ sự đối địch với Trình Lạc, y mới nhẹ nhàng thở ra.

Tâm tình vừa được thả lỏng, Du Đường đã cảm thấy choáng váng đầu óc. Y đỡ lấy cây cột ở hành lang mới có thể đứng vững, giả vờ như mình không có việc gì, nói với Trình Lạc:

"Lạc Lạc, em mang mấy đứa nhỏ ra xe trước đi, anh đi WC một lát đã."

Trình Lạc bị bọn nhỏ vây quanh, nghe thấy lời của Du Đường cũng không hề hoài nghi, chỉ gật đầu đồng ý. Du Đường xoay người rời đi, nhưng không đi đến WC, mà đi ra bên ngoài căn cứ, tìm được xe của Trương Triết.

Y cũng không nói cho Trình Lạc, khi hắn đang xử lý chuyện ở căn cứ, y đã đi tìm Trương Triết, mượn chìa khóa xe của anh ta. Trương Triết dù sao cũng đã thản nhiên tiếp nhận việc mình sẽ vào tù, nên vô tư đưa chìa khóa xe cho Du Đường, còn hỏi y:" Cậu làm như vậy thật sự cảm thấy tốt cho Trình Lạc à?"

Ý của anh ta là việc Du Đường muốn lặng lẽ rời khỏi Trình Lạc. Du Đường nói cho Trương Triết biết chuyện về con chip, anh ta mới thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt của anh ta lúc này chỉ còn thương hại và đồng tình:" Xin lỗi, tôi không biết cậu vẫn luôn bị khống chế...."

"Nhưng mà tôi...." Anh ta dừng một chút, mới tiếp tục nói:" Tôi cảm thấy nếu tôi là Trình Lạc, tôi tình nguyện tận mắt nhìn thấy cậu chết bên cạnh tôi, cũng tuyệt đối không muốn cậu lén lút trốn đến nơi không ai biết mà chết một mình....."

Lúc ấy Du Đường cũng do dự. Trong lúc chờ đợi Trình Lạc quay lại, y vẫn luôn suy nghĩ không biết có nên trốn đi không. Tận đến khi trong đầu truyền đến một cơn đau đớn, lúc đó y đang tìm tư liệu thì ngã ra mặt đất, vội vàng nhờ hệ thống mở chế độ miễn đau mới có thể vượt qua được.

Hệ thống nói cho hắn, chuyện Trần Trị nói với Trình Lạc là sự thật, chẳng qua là do độc tố của con chip thẩm thấu ra ngoài, làm lỗi một bộ phận tự hủy của nó, nên mới mất đi chức năng nổ tung.

Nhưng Trần Trị tử vong, lại khiến độc tố phát tán càng lúc càng nhanh. Nói cách khác, Du Đường hiện tại có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Không ai biết y còn có thể chịu đựng bao lâu. Khi nhìn thấy nước mắt của Trình Lạc, Du Đường mới thật sự luống cuống. Y nghĩ nếu bản thân mình chết trước mặt Trình Lạc như thế, hắn nhất định sẽ nghĩ rằng những gì Trần Trị nói đều là sự thật.

Cả đời này Trình Lạc đều sẽ nghĩ hắn đã hại chết mình.


Quãng đời còn lại đều sẽ sống trong áy náy và thống khổ.

Cho nên y hạ quyết tâm. Nhất định phải rời khỏi Trình Lạc. Chết ở chỗ nào cũng được, tuyệt đối không được chết trước mặt Trình Lạc.

Du Đường lên xe, mở khóa, đeo đai an toàn, khởi động xe. Cuối cùng hướng về phía ngược lại hướng của bọn Trình Lạc, bắt đầu lái xe đi.

*

Chỉ là y chạy chưa được mười phút, đã nghe được tiếng của hệ thống la làng ở trong đầu.

【 Ối trời ơi!!! Ký chủ ơi!!! Trình Lạc đang đuổi theo kìa!!! 】

Du Đường:?????

【 má ơi má ơi!! Hắn, tốc độ ma quỷ gì đấy???】

Du Đường còn chưa kịp trả lời hệ thống, đã có một bóng đen hiện ra trước mắt, ngay sau đó, chiếc xe hơi bị Trình Lạc dùng tay không nắm lấy đầu xe nâng lên......

Không cần dẫm cả phanh.

Chiếc ô tô lơ lửng giữa không trung, không khí ngưng trọng lại, ô tô chết máy, sau đó xoay một vòng, chậm rãi hạ xuống đất.

Tay Trình Lạc chống trên đầu xe, đôi mắt vẫn còn ửng hồng, trong mắt là ngập tràn hoảng loạn và sợ hãi.

"Đường Đường." Hắn nhìn xuyên qua cửa kính xe hơi, hỏi Du Đường:" Tại sao anh lại muốn chạy?"

Du Đường: "......"