[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 106: Vì vai ác chết lần thứ ba ( 34 )




" Xem ra cậu ta không nói với mày nhỉ!" Nhìn thấy Trình Lạc có vẻ mất bình tĩnh, Trần Trị vặn vẹo đắc ý:" Trong đầu cậu ta vốn đã được tao cấy vào một con chip, chỉ cần tao chạm một ngón tay, cậu ta sẽ chết não ngay lập tức!"

" Mày không phải để ý cậu ta à? Tao thấy thường ngày mày thích cậu ta chết đi được!"

"Bây giờ thì mày phải làm sao đây?" Trần Trị điên cuồng cười to: " Nếu muốn giữ được mạng cậu ta, từ giờ về sau tao nói gì mày phải nghe nấy! Bây giờ, mày tự mang xích vào cho tao...."

Lão còn chưa kịp dứt lời, đã thấy trước mắt hiện lên một bóng mờ, chưa kịp nhấn xuống cái nút trên mặt đồng hồ, đã cảm thấy cánh tay phải tê rần, tầm mắt chuyển qua bên phải, chỉ còn thấy một đống máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương bả vai trắng hếu, lão lúc này mới mở to mắt ra nhìn, thét lên chói tai.

"A a a a——"

Tiếng thét thảm thiết thê lương vang vọng trong phòng tổng khu khống chế, Trần Trị ngã nhào ra đất, không dám đụng vào miệng vết thương, chỉ dám run rẩy khóc lóc:" Cánh tay, cánh tay tôi, cánh tay cánh tay của tôi a a a a!!"

Trình Lạc lúc này lại đứng ở bên cạnh, tháo đồng hồ xuống khỏi tay của Trần Trị, sau đó cẩn thận bỏ vào túi áo của mình. Hắn đảo mắt qua nhìn một kẻ khác trong phòng, đổi lại một ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.

Có người đã sợ đến nỗi đái cả trong quần, mùi khai nhàn nhạt làm Trình Lạc không nhịn được níu mày. Hắn không thèm quan tâm đến Trần Trị đang nằm bẹp trong vũng máu. Mà lấy ra một sợi dây thừng, sau đó đập cho tất cả những kẻ còn lại đến hôn mê rồi trói lại ném ra ngoài bãi đất trống, lại dùng không đến hai mươi phút trói tất cả các nghiên cứu viên đầu hàng, và lính đánh thuê hôn mê ném hết ra bãi đất thành một đống to.

Như vậy, tiện cho Lý Trạch Giai lúc tới có thể thu gom một lượt những kẻ có tội mang đi xử lý, cho bọn họ hình phạt thích đáng.

Một lúc sau, hắn mới lôi ra được Trần Trị đang hấp hối, lão đang ngồi bệt dưới đất, dựa vào bàn làm việc, nở nụ cười vặn vẹo với Trình Lạc.

Nếu không được cầm máu kịp thời, bị đứt cánh tay có thể dẫn tới mất mạng. Lão tựa hồ đã biết bản thân không sống được bao lâu, nhưng lại thong dong như vậy làm Trình Lạc cảm thấy kỳ quái.

" Ông cười cái gì?"

"Tao cười mày ngây thơ." Trần Trị cong môi:" Mày cho rằng tao thật sự dựa vào cái đồng hồ kia để khống chế con chip trong đầu Du Đường à?"

" Đó thật ra chỉ là một dụng cụ dùng để khống chế thoo."

Lão tươi cười càng ngày càng vặn vẹo:" Thứ chân chính khống chế con chip đó, ở một chỗ khác, một khi trái tim tao ngừng đập, thì con chip sẽ tự nổ, đến lúc đó đầu của thằng Du Đường kia sẽ giống như quả dưa hấu bị đập bể vậy, bùm một tiếng---- nổ tung rồi--- đến lúc đó cảnh tượng nhất định sẽ cực kỳ xuất sắc!!"

Lão ác độc nhìn Trình Lạc:" Trần Trị tao xác thật tham sống sợ chết, nhưng bây giờ tao biết bản thân tao không sống nổi, cho nên mày, chúng mày cũng đừng nghĩ có thể yên ổn được với tao!"

"Mày yêu cậu ta lắm mà, đúng không! Để tao cho mày nếm thử mùi vị tự tay hại chết người mình yêu nhất nhé!"

"Ha ha ha ha, Trình Lạc ơi là Trình Lạc, mày thông minh thì làm gì, bây giờ mày chẳng còn cách nào cả? Chỉ cần tao chết, Du Đường sẽ xong đời, là mày hại chết cậu ta, ha ha ha ha mày hại chết cậu ta rồi có biết không!!!"

Lão đàn ông điên cuồng gằn từng chữ như đang nhắc nhở Trình Lạc:" Nhớ, cho, kỹ, là, mày, hại, chết, cậu ta!!!"

Vừa nói xong, thì miệng mũi lão tràn ra máu tươi, đồng tử cũng dần dần mất đi tiêu cự, chắc hẳn là lúc nãy khi Trình Lạc đi ra ngoài lão đã uống thuốc độc để tự sát.

Bây giờ cũng là vừa lúc độc tính phát tác, lấy đi tính mạng của lão.

"Rầm——"

Khi lão ngã xuống đất, cùng lúc đó, một tiếng nổ vang truyền đến phòng tổng khu khống chế.

Trình Lạc theo bản năng mà run lên một chút, đầu óc ngơ ngẩn.

Hắn không kịp suy xét tính chân thật trong lời nói của Trần Trị, vội vàng đứng dậy, lại lảo đảo một chút, hắn cố gắng đứng vững, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đuổi tới phòng của hắn và Du Đường, mở khóa cửa, vừa mở ra đã bị Ngôn Ngôn và Tiểu Vũ nhảy vồ vào ôm chầm lấy.

Bọn nhỏ hưng phấn gọi: " Anh Trình Lạc !!"

Trình Lạc không nói nổi một lời nào, bên tai chỉ còn tiếng nổ ầm ầm, hắn vội vàng nhìn xung quanh, xác định được Du Đường đang ôm đống tư liệu ngồi trên sô pha, trước mắt đột nhiên mờ đi. Hắn há miệng, thở dốc, gọi Du Đường: "Đường Đường......",

Chỉ gọi được đúng một tiếng, sau đó bắt đầu khóc.


Đây là lần đầu tiên từ khi gặp được Du Đường đến nay hắn thật sự khóc.

Nước mắt không khống chế được, cứ chảy dài trên má.

Cảnh này dọa mọi người trong phòng sợ gần chết.

Hai đứa nhỏ hậu tri hậu giác mới thấy người hắn toàn máu, cho rằng hắn bị thương nặng, bọn nhỏ tái mặt, vội vàng buông hắn ra, nôn nóng dò hỏi:" Anh Trình Lạc, anh làm sao thế? Anh bị thương chỗ nào à? Sao trên người anh nhiều máu thế...."

Mấy đứa nhỏ không ôm hắn nữa, Trình Lạc ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy rất mất thể diện.

Hắn dùng tay quệt nước mắt, nhưng mà quệt không sạch được, lại không có cách nào kìm chế.

Tựa như tất cả những lo lắng sợ hãi trong thâm tâm hắn đều bộc phát ra khi nhìn thấy Du Đường yên ổn ngồi trên ghế, biến thành nước mắt trào ra ngoài. Loại cảm giác mừng rỡ như điên khi tưởng chừng mất đi rồi lại tìm thấy khiến hắn ngoài khóc ra thì không còn phản ứng nào khác, cả người đều run rẩy.

Du Đường bảo hai đứa nhỏ đang hoảng hốt đi vào phòng ngủ chờ một lát, sau đó mới đi đến trước mặt Trình Lạc, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng trán Trình Lạc, bất đắc dĩ hỏi:" Sao em lại khóc?"

Ngay sau đó, y bị Trình Lạc nhào vào ôm chầm lấy. Hai người cùng ngã ngồi ra trên mặt đất.

Trình Lạc vùi mặt vào bờ vai của y, nức nở:" Trần, Trần Trị, Lão ta nói với em đầu của anh bị cấy chip, em liền cướp đồng hồ của lão, em nghĩ là hết nguy hiểm rồi.....đang định, đang định trở về hỏi anh, rốt cuộc chuyện là như thế nào, thì lão lại bảo với em thứ khống chế con chip kia thực ra không phải cái đồng hồ, sau đó, lão lại nói nếu lão chết, thì con chip trong đầu anh sẽ nổ, nổ tung.....Lão nói là em, là em hại chết anh......là em, hại, hại chết anh...."

Ngày thường Trình Lạc nói chuyện rào trước đón sau, có thể bẫy được Du Đường trong từng câu từng chữ, bây giờ lại nói năng lộn xộn, câu nọ xọ câu kia, Du Đường nghe mãi mới hiểu.

Y chậm rãi chải vuốt từng câu nói của Trình Lạc, sau đó mới nói.

" Xin lỗi em." Du Đường mím đôi môi trắng bệch, vỗ nhẹ lưng Trình Lạc:" Lúc trước anh sợ em lo lắng, nên mới không nói với em chuyện trong đầu anh bị cấy chip."

"Nhưng mà em cũng đừng tin lời lão nói, lão lừa em đấy." Y cười:" Em thấy không, lão chết rồi, anh vẫn còn sống sờ sờ đấy thôi, có đúng không nè?"

"Được rồi, đừng khóc nữa." Du Đường dịu dàng an ủi hắn:" Bây giờ mọi việc đều đã qua rồi, lát nữa Lý Trạch Giai tới, là chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm, em rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi nơi này, đến lúc đó mang bọn nhỏ ra ngoài, cùng nhau đi đến thành phố S, xây dựng cuộc sống mới, thật tốt quá."

'Vâng, vâng...." Trình Lạc nghẹn ngào:" Em nhất định sẽ tìm cách lấy con chip trong não anh ra, sau đó chúng ta sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau..."

Con ngươi màu nâu của Du Đường ánh lên vẻ đau lòng và khổ sở.

Y cắn chặt răng, gật đầu:" Ừ, anh tin em nhất định có thể làm được."