Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm Liêu

Chương 119: 119: Sư Tôn Đừng Ăn Mà Cục Cưng Còn Nhỏ Lắm 1





Gương mặt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn lạnh lùng, y khẽ phất tay một cái, vớt Kim Đản Đản bị ngâm trong nước ướt sũng lên.

Sau đó Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhấc một cái khăn tay lên, ghét bỏ lau qua người cho nàng một lần.
Y thấy nàng vẫn chưa chịu mở mắt thì khinh thường cất tiếng: “Vật nhỏ, nếu ngươi yếu đến mức không mở mắt ra được, vậy thì bản tôn giúp ngươi một chút vậy!”
Chỉ thấy y phất tay trước mắt Kim Đản Đản một cái, từ đầu ngón tay của y xuất hiện một đường ánh sáng màu trắng.

Kim Đản Đản liền cảm thấy mí mắt của mình không còn nặng như trước nữa.
Lông mi của nàng khẽ động đậy, mở mắt ra.


Đôi con ngươi màu xanh lam của nàng giống như đã thu nạp toàn bộ bầu trời đầy sao.
Nàng nhìn nam nhân áo đỏ tóc bạc đứng trước mặt mình thì cả người đều ngạc nhiên.
Trên người y có một loại khí chất vừa tà ác vừa quyến rũ, đồng thời còn có cả khí chất siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa trần gian của tiên nhân.
Đôi tròng mắt màu đỏ kia cực kỳ giống hồng ngọc, đem lại cảm giác muốn giữ lại, giấu đi.
Khóe môi của Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ nhếch lên: “Tuổi còn nhỏ mà đã là một đứa háo sắc rồi!”
Kim Đản Đản lè lưỡi làm mặt quỷ: “Lêu lêu lêu.”
Tiếp đó, gương mặt của nàng ở trong tay y vô tình bị xoa nắn, sau đó nghe được giọng nói như đang bố thí của y: “Xúc cảm tạm được.

Vậy bản tôn thu ngươi về để thưởng thức lúc nhàm chán vậy!”
“I da i da” Kim Đản Đản quơ quơ nắm tay nhỏ phản đối, nàng rất muốn phun lời thô tục mắng chửi người.

Còn có ai bắt nạt trẻ con như vậy sao?
“Nếu ngươi đã đồng ý thì từ nay về sau ngươi chính là đồ nhi của Nguyệt Hoa Tiên Tôn ta!” Nguyệt Hoa Tiên Tôn nắm lấy dây yếm sau lưng Kim Đản Đản nhấc bổng lên như bay trên không trung, dưới chân y giẫm lên tấm thảm màu đỏ rồi đặt Kim Đản Đản lên trên đó.
Kim Đản Đản nhìn xuống bên dưới, núi non trùng điệp có từng đám mây mù trăng trắng bao quanh, nhưng dòng sông thật lớn.

Đây đúng là bay cao thật cao!
Dọa cho hai chân của nàng nhũn ra, ôm chặt lấy đùi của Nguyệt Hoa Tiên Tôn, sống chết không buông tay.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn cái đầu đáng yêu như nấm hương của nàng, bàn tay nhỏ mập mạp đang ôm lấy y, giống như một món đồ trang sức đang đeo lên chỗ đó.

Y không khỏi nghĩ đến việc lát nữa, khi ôm vật nhỏ này về đến nơi thì những tiểu tiên kia nhất định sẽ muốn rơi cằm đầy cả sàn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Nguyệt Hoa Tiên Tôn lại khó chịu, hơi dùng sức duỗi chân ra, món trang sức trên chân là bé con kia liền rơi xuống, ngã vào thảm.
Mặc dù trên này không có gió thổi đến, mặc dù tấm thảm này rắn chắc khi dẫm lên thì mềm mềm, nhưng mà nó bay thật cao đó, dọa cho cơ thể nhỏ bé của Kim Đản Đản run rẩy, lo sợ mình mất thăng bằng một cái là ngã xuống.
Sau đó nàng sợ hãi đến mức tè ra quần, đỏ mặt khóc hu hu.

Mẹ nó, quá là mất mặt!
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhấc nàng lên, hơi nhíu mày: “Tự dưng ngươi khóc cái gì?”
Kim Đản Đản hừ mũi không nói lời nào.

Nàng hận không có cái lỗ nào để mình chui vào cho xong, vì đột nhiên nàng biến thành bé con miệng còn hôi sữa, nên không nhịn được nước tiểu!
Nguyệt Hoa Tiên Tôn ngửi thấy mùi lạ, nhìn cái yếm ướt nhẹp của bé sơ sinh trong tay thì sắc mặt rất thối, nhét nàng lại tấm thảm, còn chân mình thì dẫm lên kiếm bay đi.
Bây giờ y thật sự muốn vứt cả người lẫn thảm bay đi luôn, nhặt được con thần thú nhỏ đã không biết bay lại còn tùy tiện đi tiểu, y đúng là đủ xui.

Kim Đản Đản rưng rưng hai hàng nước mắt nhìn nam nhân bay phía trước trăm thước.

Y như thế này là muốn ném nàng đi sao? Tốt xấu gì cũng phải ném trên mặt đất chứ!
Một lát sau, phía dưới xuất hiện một nước hồ, Nguyệt Hoa Tiên Tôn ngừng lại, phất tay, cả Kim Đản Đản và tấm thảm đều bị ném vào trong hồ.
Kim Đản Đản rơi vào một lúc, Nguyệt Hoa Tiên Tôn liền điều khiển bọn họ di chuyển trong nước.

Kim Đản Đản uống phải mấy ngụm nước hồ, trong lòng đã mắng chửi cái tên biến thái kia mất trăm nghìn lần.
Đúng lúc nàng tưởng mình sắp chết đuối đến nơi thì nàng và tấm thảm lại bay lên.
Tấm thảm bay trên không vài vòng, Nguyệt Hoa Tiên Tôn cau mày cởi cái yếm trên người Kim Đản Đản ra.