Edit: Kim
Súc sinh như ta còn có cánh, ngươi còn không có cánh đâu.
Du Chiêu thấy Bùi Nghê Thường nói như vậy là phí phạm của trời, nói thẳng: “Ta vui là được.
”
“Sao ngươi không hiểu lòng tốt của người khác vậy.
” Bùi Nghê Thường cảm thấy ủy khuất, chưa từng có ai có thái độ này với nàng ta.
Nam Chi thấy thế lại ăn thêm một viên hạt sen, tức giận à, cứ tức giận đi.
Bùi Nghê Thường hít sâu một hơi, tức chết đôi chủ tớ này rồi, nhưng mà nàng vẫn phải nhịn xuống, nếu người Bùi gia mà thấy cảnh này, nhất định sẽ hô lên một tiếng thấy quỷ rồi.
Vậy mà lại có người chế ngự được tiểu bá vương.
Ăn xong hai hạt sen, Nam Chi cảm thấy có chút buồn ngủ, cô ợ lên một cái, cố gắng tiêu hóa linh khí, hơn nữa cũng cố gắng khống chế để mình không ngủ.
Nhưng bước chân của cô lại xiêu xiêu vẹo vẹo, hận không thể lập tức ngã xuống mà ngủ.
Du Chiêu thấy vậy bế Nam Chi lên, “Ngủ một lát đi.
”
Nam Chi nói thầm: “Không thể ngủ được, quá nguy hiểm.
”
Bùi Nghê Thường nghiêng đầu nhìn Du Chiêu dịu dàng dỗ dành một con súc sinh, trong lòng cảm thấy hơi chua, nàng rõ ràng là một người sống sờ sờ, vật mà hắn lại giống như không nhìn thấy nàng.
Có lẽ mỗi một con người đều có một chút tính xấu, Bùi Nghê Thường trước nay luôn là trung tâm của sự chú ý, cho dù chỉ mới là một tiếu cô nương, bây giờ gặp phải một người lạnh nhạt với mình, ngược lại Bùi Nghê Thường lại rất để ý.
Hơn nữa nàng cảm thấy tuy rằng hắn không quá mạnh, thời điểm đánh nhau với bọ cạp có chút chật vật, nhưng nàng lại cảm thấy Du Chiêu mạnh hơn những đệ tử cùng tuổi trong gia tộc nàng……
Nam Chi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Du Chiêu, Du Chiêu ôm Nam Chi bắt đầu thăm dò cái cung điện này.
Lan can bạch ngọc, sàn nhà bạch ngọc, cái cung điện này rất lớn, dưới sa mạc vậy mà lại có một cái cung điện lớn đến vậy.
Bùi Nghê Thường chạy chậm theo sát Du Chiêu, thấy Du Chiêu nhìn qua, lập tức hất cằm nói: “Ở đây ngươi phải bảo vệ ta.
”
Du Chiêu:……
Bùi Nghê Thường còn nói thêm: “Đương nhiên chờ tới khi ra ngoài rồi ta sẽ trả thù lao cho ngươi, Bùi gia trả thù lao cho ngươi.
”
Du Chiêu không nhịn được nói: “Bùi gia, Bùi gia, ngươi chỉ biết có Bùi gia thôi sao, không có Bùi gia ngươi có thể sống được không?”
Lời này mang theo vẻ khinh miệt cùng bất lực, khiến Bùi Nghê Thường cảm thấy thẹn quá hóa giận, nhưng sự tự tin và kiêu hãnh của một gia tộc quyền lực đã khiến nàng ta lập tức vứt bỏ nỗi xấu hổ, nàng ta tức giận nói: “Ta tự hào vì ta là người Bùi gia, ta tự hào về Bùi gia, tại sao ta lại không được nhắc tới Bùi gia.
”
“Ngươi ở gia tộc nào, bản thân là người gia tộc nào cũng không dám nói ra, chẳng lẽ gia tộc của ngươi nhỏ bé yếu đuối đến mức khiến ngươi không dám nói, ngươi yên tâm, ta sẽ không chê cười ngươi.
”
Du Chiêu:……
“Đúng đúng đúng, ta xuất thân từ gia tộc nhỏ bé đấy, chắc ngươi cũng chưa từng nghe qua đâu.
”
Hai đứa nhỏ đi dạo trong cung điện khổng lồ, trong cung điện có rất nhiều loại pháp khí nằm rải rác, nhưng mà đều là pháp khí đã hư hỏng, dưới sự ăn mòn của thời gian, đã không còn linh khí.
Trong mớ pháp khí rơi hỗn độn còn có rất nhiều xương trắng, nếu giẫm lên xương trắng sẽ phát ra một tiếng rắc, xương trắng hóa thành tro tàn, bay tứ tung khi gió thổi qua.
Càng đi vào, pháp khí rơi rụng và xương trắng càng nhiều, trên mặt đất phủ một lớp dày, chỉ nhìn cảnh tượng này cũng có thể tưởng tượng được trận chiến này khốc liệt đến thế nào!
Bùi Nghê Thường có chút sợ hãi, kéo góc áo của Du Chiêu, “Đây là đâu, tại sao bọn họ lại đánh nhau, vì để tranh đoạt đồ hay vì nguyên nhân khác?”
Du Chiêu cảnh giác nhìn cảnh tượng xung quanh, nhìn thấy trên tường treo một thanh kiếm, đó là một thanh kiếm rất đơn giản, được bọc trong vải vụn, rỉ sét loang lổ, được treo trong cung điện khổng lồ, trông rất không tương xứng.
Nhưng mà, đồ vật có thể treo trong cái cung điện này, có thể là món đồ bình thường sao?
Du Chiêu không nhịn được mà muốn đi về phía thanh kiếm, Bùi Nghê Thường lôi kéo Du Chiêu, “Ngươi đang làm gì vậy, ngươi muốn lấy thanh kiếm đó sao?”
Du Chiêu đứng dưới thanh kiếm, ngẩng đầu lên nhìn, cho dù là một thanh kiếm rỉ sét loang lổ, nhưng Du Chiêu lại rất thích, lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn đã cảm nhận được đây là món vũ khí bản mệnh của mình.
“Ôi, vậy mà dưới nước lại có cung điện.
”
“Ở đây đã từng xảy ra một cuộc đại chiến.
”
“Trong này chắc chắn có giấu bí tịch, có bảo bối….
.
”
“Tất cả phải cẩn thận, nhiều xương trắng như vậy, nhất định có nguy hiểm.
”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, trong nháy mắt, đã có rất nhiều người đi vào trong cung điện.
Khi nhìn thấy Du Chiêu và Bùi Nghê Thường, bọn họ đều có chút kinh ngạc, có người hỏi: “Các ngươi tới khi nào?”
Du Chiêu lập tức nói: “Vừa mới tới.
”
“Nghê Thường, may mà muội không sao.
” Đệ tử Bùi gia nhìn thấy Bùi Nghê Thường, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bùi Nghê Thường lập tức vui vẻ hô lên: “Thập tứ ca.
”
Bùi Nghê Thường túm lấy Du Chiêu đi về phía đệ tử Bùi gia, Du Chiêu có chút không vui, hắn quay đầu lại nhìn thanh kiếm treo trên tường.
Bùi Nghê Thường nhiệt tình giới thiệu với người nhà: “Là hắn cứu ta.
”
Mấy đệ tử Bùi gia đánh giá Du Chiêu một phen, sau đó chắp tay nói lời cảm tạ, nói Bùi Nghê Thường đã gây rắc rối cho hắn rồi, đến lúc đó Bùi gia nhất định sẽ hậu tạ.
Tuy rằng bọn họ nói cảm tạ, nhưng lại cho người ta cảm giác trịnh thượng từ trên cao nhìn xuống, Du Chiêu cũng có thể cảm nhận được.
Du Chiêu không nói gì, Bùi Nghê Thường thấy Du Chiêu không nói lời nào, không vui nói với người nhà: “Khi ta gặp nguy hiểm là hắn đã cứu ta, sao có thể nhẹ nhàng cảm tạ như vậy được, mạng của ta không đáng tiền như vậy sao, nhất định phải cảm ơn hắn cho tốt.
”
Mấy cái ca ca:……
Bây giờ đã có thể cảm nhận được cảm giác bất lực ‘nữ tử đều là khuỷu tay hướng ra ngoài’ là như thế nào.
Ánh mắt của mấy vị ca ca nhìn Du Chiêu càng thêm bắt bẻ, Bùi Nghê Thường còn nhỏ, cũng không thể bị người ta lừa được.
Cũng may Bùi Nghê Thường còn nhỏ, nếu không chắc bọn họ đã chảy máu não.
Du Chiêu cảm thấy rất không thoải mái khi bị nhìn bằng ánh mắt bắt bẻ, đặc biệt là bây giờ mọi người đã phát hiện ra thanh kiếm treo trên vách.
Có người bay lên, lấy thanh kiếm treo trên tường xuống, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã có người đột nhiên xông tới, giật lấy thanh kiếm trong tay hắn.
“Để ta nhìn xem đây là loại kiếm gì.
” Một tu sĩ mặc áo xanh lam cởi mảnh vải quấn quanh thanh kiếm ra, lộ ra một thanh kiếm rỉ sét loang lổ.
“Thanh kiếm này là đồ bỏ rồi.
” Tu sĩ áo xanh lam có chút ghét bỏ nói, cẩn thận cảm nhận một hồi, một chút linh khí cũng không có, pháp khí mà không có linh khí là đồ bỏ đi.
“Nếu ngươi không thích thì trả lại cho ta.
” Tu sĩ bị đoạt mất thanh kiếm tức giận nói, duỗi tay đoạt lại thanh kiếm hỏng.
Nhưng tu sĩ áo xanh lam nói: “Nếu đã nằm trong tay ta thì chính là đồ của ta, cho dù hư hỏng thì cũng là đồ của ta.
”
“Ngươi, ngươi khinh người quá đáng.
”
“Trong thiên điện còn có rất nhiều đan dược và bí tịch, mau tới lấy đi!”
“Wow, còn có rất nhiều pháp khí.
”
“Đều là của ta, ngươi cướp của ta làm gì?”
“Cái rắm, ta nhìn thấy trước.
”
Mấy gian phòng bên cạnh bày đầy kệ, những món đồ trên kệ đều là bảo bối, có bí tịch, có đan dược, còn có pháp khí được xếp ngay ngắn.
Hơn nữa mấy món pháp khí này đều có linh khí, có một ít pháp khí có linh khí rất mạnh.
Các tu sĩ tiến vào trong kho báu, giống như chuột chui vào trong lu gạo, điên cuồng cướp đoạt bảo bối, sợ chậm hơn sẽ bị cướp mất.