Edit: Kim
Nam Chi quanh quẩn ở cửa một hồi, sau đó vỗ cánh bay đến sau núi vui chơi, lần này không có Du Chiêu, Nam Chi càng tiến vào sâu hơn.
Nhìn bộ dạng của Du Chiêu, cũng không thể khá lên trong chốc lát được.
“Rắc……” Một con hổ nhỏ có sọc ngang đan xen, bộ lông trắng như tuyết giẫm lên lá khô, phát ra âm thanh giòn tan, Nam Chi dùng sức tóm lấy thân cây, đôi cánh rung lên, đứng trên cành cây quan sát.
Gió mang theo rất nhiều mùi hương, bao gồm hơi nước, mùi tanh, mùi tảo thối và mùi của các loại linh thú.
Bây giờ thậm chí Nam Chi còn có thể dựa vào mùi hương mà nhận biết được một loại yêu thú có mạnh hay không, đây có lẽ là bản năng khắc sâu từ trong xương của Phong Dực Thần Hổ, tự nhiên mà cảm nhận được.
Có rất nhiều yêu thú ẩn sâu trong núi rừng bất tận, có rất nhiều loài yêu thú lợi hại.
Thậm chí Nam Chi còn ngửi được một cổ hơi thở cực kỳ nguy hiểm, lông tơ khắp người không tự chủ được mà dựng đứng lên.
Yêu thú kia giống như là không hề che giấu mà giải phóng sự cường đại của mình, cho dù khoảng cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được.
Nam Chi lại nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, trực tiếp từ bỏ ý định tiếp tục thâm nhập sâu thêm, người ta sẽ ăn sạch cô chỉ bằng một miếng.
Nhưng mà, Nam Chi còn tìm được trong rừng một số loại linh quả, có loại linh quả còn có yêu thú canh giữ, Nam Chi hái được lập tức bỏ chạy, yêu thú tức giận đuổi theo phía sau.
Đi tới ngọn núi phía sau Du gia, Nam Chi bắt mấy con thỏ mang về, chờ tới khi Du Chiêu tỉnh dậy, lại kéo mấy con thỏ tới trước mặt Du Chiêu.
Trải qua quá trình rèn luyện của đan dược, dược tính còn chưa được Du Chiêu hấp thụ hết, toàn thân còn đang run rẩy, máu rỉ ra từ lỗ chân lông.
Cả người giống như một huyết nhân.
Bị đông lạnh thành một khối băng, bây giờ còn biến thành huyết nhân, đây là coi người ta thành miếng cao su mà tùy ý nhào nặn sao?
Nam Chi hít vào một hơi, vừa nhìn đã thấy rất đau, cha Du Chiêu có thể đành lòng làm điều này với hắn, Du Chiêu cũng đành lòng làm điều này với chính mình.
Nam Chi cảm thấy nếu mình bị đau nhất định sẽ la hét, thật sự không thể chịu nổi.
Hệ thống: “Người bình thường không chịu nổi đau đớn, cho nên Du Chiêu mới có thể thành công.
”
Nam Chi thở dài: “May mà ta còn có nội đan của hổ mẹ.
”
Hệ thống:…
Nếu lời này để Du Chiêu nghe thấy, nhất định sẽ tức chết.
Hệ thống nhắc nhở nói: “Ngươi cũng đừng đắc ý, tu luyện nghịch thiên sẽ phải trải qua kiếp nạn, mỗi một bước đi đều là tử kiếp, đồng thời còn phải trải qua lôi kiếp.
”
Nam Chi:???
Bị sét đánh?
Nam Chi: Hu hu hu!
Tiểu hổ tỷ tỷ khó khăn biết bao nhiêu, tu luyện còn phải bị sét đánh, còn bị Du Chiêu cưỡi, còn phải đi theo Du Chiêu một ngày bị đánh ba lần.
Muốn về núi, ô ô ô!
Du Chiêu nhìn mấy con thỏ, con nào con nấy béo múp, có con thỏ nếu kéo thẳng thân thể, còn lớn hơn cả tiểu hổ.
Du Chiêu: “Đây là cho ta sao?”
Nam Chi: “Đúng đúng đúng, ta đặc biệt bắt về cho ngươi, ngươi chảy nhiều máy quá, phải bồi bổ cơ thể mới mau hồi phục.
”
Nam Chi thật sự biết cách nói chuyện, nhất là khi lấy lòng người khác, cái miệng nhỏ kia giống như được tẩm một lớp đường hóa học.
Vành mắt Du Chiêu đỏ lên, cơ thể quá đau, mỗi một lần chữa bệnh đối với Du Chiêu mà nói, giống như đem cơ thể nghiền nát, lần nào cũng khiến Du Chiêu sợ hãi.
Nhưng đều nhịn xuống, vì để giảm bớt đau đớn cho hắn, Du Tĩnh cũng chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng mà, tiên cốt sao có thể dễ dàng rèn luyện như vậy được?
Chỉ là mấy con thỏ mà thôi, Du Chiêu là con cháu Du gia, mấy con thỏ bình thường này hắn không thiếu, loại thỏ này, hắn muốn bao nhiêu mà chẳng có.
Nhưng thứ hắn thiếu lại chính là sự quan tâm của bạn bè giống như Nam Chi.
Cha hắn quan tâm giúp đỡ hắn, nhưng cũng không thể thay thế tình cảm bạn bè.
Du Chiêu thật sự rất suy yếu, nói với Nam Chi mấy câu thì mệt mỏi ngủ rồi.
Nam Chi chờ tới lúc trời tối, nửa đêm canh ba, cô suy nghĩ một chút rồi kéo theo một con thỏ đi tìm Du Hạo.
Du Hạo vẫn đang chờ Nam Chi, nhìn thấy trong miệng Nam Chi đang ngậm một con thỏ, hắn hỏi: “Du Chiêu có biết ngươi mang thỏ tới cho ta không?”
Nam Chi nói thẳng: “Đương nhiên không biết nha, ta lấy đi một con, sau đó nói ta đã ăn rồi là được.
”
Nam Chi vội vàng hỏi: “Linh quả đâu, linh quả đâu.
”
Ban ngày Du Hạo nói có linh quả.
Du Hạo từ phía sau lưng lấy ra một mâm linh quả, lại nói tiếp, Du Hạo lãnh phần linh quả từ gia tộc, đa số đều nằm trong bụng Nam Chi.
Nam Chi đẩy con thỏ tới trước mặt Du Hạo, sau đó bổ nhào vào mâm linh quả trước mặt, ăn hết mâm linh quả.
Du Hạo nhìn phần cổ chảy máu đầm đìa của con thỏ, có chút bất đắc dĩ mà nhận lấy, người tu luyện rất ít khi ăn thứ này, quá nhiều tạp chất, nhưng mà Du Hạo cũng không có nói ra, nếu không sẽ đả kích tấm lòng của tiểu hổ.
Du Hạo vuốt Nam Chi hỏi: “Hồ nước lạnh xảy ra chuyện gì, ngươi có biết không?”
Nam Chi không có giấu Du Hạo: “Dùng để chữa bệnh cho Du Chiêu rồi.
”
Tay Du Hạo hơi dừng lại một chút, dừng lại ở đôi cánh nhỏ của Nam Chi, một lúc lâu cũng không cử động, hơi thở trở nên nặng nề.
Nam Chi quay đầu lại nhìn Du Hạo, dưới ánh trăng và ánh sáng của ngọn đèn lồng bên cạnh, vẻ mặt của thiếu niên trở nên mơ hồ, ánh mắt sáng ngời giống như có một ngọn lửa bên trong, đốt cháy cả thảo nguyên.
“Ai……” Du Hạo thở dài một tiếng, giọng điệu có chút thất vọng, “Đại bá à đại bá, rốt cuộc thì đại bá vì Du Chiêu mà vứt bỏ những con cháu khác của Du gia sao?”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, “Du Chiêu có thể khiến Du gia ngày càng tốt hơn.
”
Du Hạo chỉ nói: “Một ngón tay to thì có ích lợi gì.
”
Nam Chi: “Không phải ai cũng là ngón tay.
”
Du Hạo:???!!!
Thật đau lòng!
Du Hạo dùng sức vuốt ve tiểu hổ, mê mang khó hiểu nói: “Rốt cuộc thì đại bá muốn làm gì, muốn đưa Du gia đi về đâu?”
Nói thật ra, biết đại bá vì một mình Du Chiêu mà chặt đứt phương pháp khống chế linh khí của con cháu Du gia, ngọn lửa tức giận và không cam lòng không thể áp xuống được.
Hắn gần như muốn lao ra khỏi cửa, đi đến trước mặt đại bá, chất vấn đại bá.
Đại bá là gia chủ, trong lòng có nghĩ tới Du gia hay không, ông ta là cha của Du Chiêu, nhưng cũng là gia chủ của Du gia, là người cầm lái Du gia.
Cái loại phẫn nộ này khiến Du Hạo cảm thấy vận mệnh con mẹ nó đúng là đồ phá hoại, đầu tiên là Phong Dực Thần Hổ, sau đó là hồ nước lạnh.
Có phải tất cả đều là của Du Chiêu, đều nên là của Du Chiêu, những người khác chỉ là cỏ rác, là loại đồ vật không đáng nhắc tới?
Nam Chi ăn xong linh quả rồi, lau miệng, ợ một cái, nhìn thấy Du Hạo dường như có chút khổ sở, cô vươn bàn chân tròn vo ra, vỗ vỗ cánh tay Du Hạo, “Đừng buồn, vẫn là dùng cho Du gia các ngươi thôi.
”
Du Hạo:……
Không thấy được an ủi chút nào.
Nam Chi cảm thấy mình mới là người nên tức giận, cơ thể của hổ mẹ đã bị biến thành đan dược, biến thành chất thải của tu sĩ, có lẽ các đệ tử Du gia ăn đan dược, có chứa một phần cơ thể của hổ mẹ.
Một số pháp khí cũng được tôi luyện bằng cơ thể hổ mẹ.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Nam Chi cảm thấy tê dại, lại rất đau lòng.
Cô cảm thấy mình có thể nói suy nghĩ giống như con người, chỉ là trông không giống nhau.
Cừu vui vẻ và sói xám cũng đều biết nói chuyện.
Cho nên, Nam Chi ở Du gia lừa ăn lừa uống, không có chút gánh nặng tâm lý nào.