Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 450: 450: Sủng Thú 30





Edit: Kim

Du Tĩnh ra khỏi hồ nước lạnh, hắn đứng bên cạnh hồ nhìn một hồi lâu, bất động, Nam Chi cũng nín thở, lén lút nhìn chằm chằm vào Du Tĩnh.

Cũng may Du Tĩnh không chú ý tới ánh mắt của Nam Chi, đứng bên cạnh hồ nước lạnh một lúc thì đi rồi.

Nam Chi sợ Du Tĩnh lại quay lại, rốt cuộc thì người lớn luôn thích chơi trò hồi mã thương này, đặc biệt là ở phương diện đối phó với trẻ con.

Đợi một lúc, xác định Du Tĩnh không quay lại, Nam Chi đi tới bên cạnh hồ nước lạnh, vươn móng vuốt thử chạm vào hồ một chút.

Vừa sờ, đã thấy nóng bỏng!
Trong lòng Nam Chi cảm thấy rất thất vọng!
Đồ trong hồ nước lạnh bị Du Tĩnh cầm đi rồi, về sau không thể ngâm mình được nữa.

Đừng thấy các đệ tử Du gia bị đông lạnh trông như mấy con chó ngốc, nhưng cả đám vẫn chăm chỉ ngâm mình, tuy rằng lạnh, nhưng quả thật có giúp ích cho việc khống chế linh khí.

Ngay cả Nam Chi, gần đây thời tiết nóng nực, một thân da lông của cô vô cùng nóng, cũng thích nhảy thẳng xuống, ngâm mình trong hồ nước lạnh.

Nhiệt độ bên trong bây giờ đủ để nướng chín cô.

Trong lòng Nam Chi thầm thở dài một tiếng, mùa đông còn tốt, nhưng mùa hè, ngươi có biết một thân da lông trên người ta thống khổ bao nhiêu không?
Nam Chi chống chằm đợi bên cạnh hồ nước lạnh một lúc, thi thoảng lại vươn móng vuốt sờ vào hồ, độ ấm trong hồ dần dần giảm xuống, cuối cùng trở thành nhiệt độ bình thường, nhưng cũng không còn lạnh thấu xương nữa.

Nam Chi thầm tiếc thay cho Du Hạo, ngươi không thể ngâm mình trong hồ nước lạnh nữa rồi, hồ nước lạnh sau này đều thuộc về Du Chiêu.

Nam Chi nhanh chóng trở về sân, nhìn thấy Du Chiêu đang ngủ, lại không thấy bóng dáng Du Tĩnh đâu.


Nam Chi nghi hoặc, Du Tĩnh không đưa thứ này cho Du Chiêu sao?
Hệ thống giải thích nói: “Năng lượng và dược tính của hàn tinh rất lớn, không thể trực tiếp ăn được.


Nam Chi không nhịn được hỏi: “Tại sao Du Chiêu lại cần nhiều đồ như vậy?”
Hệ thống: “Có lẽ là vì rèn luyện tiên cốt, căn cốt của Du Chiêu rất đặc biệt.


Nam Chi wow một tiếng, “Tiên cốt sao, mới nghe đã thấy ghê gớm, người khác đều là linh căn, hắn là tiên cốt.


Hệ thống: “Cho nên phải trả giá rất nhiều.


Nam Chi gật đầu, “Khó trách, đây chính là một người đắc đạo gà chó lên trời.


Thi khoa cử cũng là một người đắc đạo gà chó lên trời, tu tiên cũng là một người đắc đạo gà chó lên trời.

Chỉ cần Du Chiêu trở nên cường đại rồi, Du gia mới có thể trở thay da đổi thịt.

Nam Chi nhảy vào ổ mèo lớn của mình, bắt đầu tu luyện, không lo không được, chỉ có thể nỗ lực tu luyện, sớm ngày thoát khỏi Du Chiêu mới tốt.

Bằng không nội đan trong đầu cô cũng sẽ không còn.

Ngày hôm sau, hồ nước lạnh không còn lạnh thấu xương khiến con cháu Du gia cảm thấy nghi hoặc, sôi nổi dò hỏi trưởng bối.

Ngâm hồ nước lạnh rất thống khổ, nhưng không ngâm còn thống khổ hơn.

Nam Chi nhìn về phía Du Tĩnh, sắc mặt Du Tĩnh bình tĩnh, nói sẽ điều tra kỹ, nhưng mà hắn còn nói, vạn vật trong trời đất đều sẽ thay đổi, có lẽ hồ nước lạnh cũng đã thay đổi.

Những người khác trong Du gia đều bán tín bán nghi, một đám tiếc nuối vì đã không còn hồ nước lạnh.

Vẻ mặt Du Chiêu rất tự nhiên, chuyện gì cũng không biết, tựa hồ rất bình tĩnh, cũng giống như mọi người mà nghi hoặc.

Du Hạo nhìn gia chủ, lại nhìn Du Chiêu, có thay đổi cũng là nên từ từ thay đổi, sao mới một buổi tối đã thay đổi?
Du Hạo xoa xoa giữa mày, nhìn Nam Chi đang vẫy đuôi, Nam Chi cảm nhận được ánh mắt của Du Hạo, quay đầu nhìn về phía Du Hạo.

Du Hạo thấy Du Chiêu nhìn qua, hắn rời tầm mắt, Du Chiêu vuốt lông tiểu hổ, lẩm bẩm: “Hạo ca vừa nhìn Hổ Nữu sao?”
“Hạo ca vẫn chưa hết hy vọng với tiểu hổ sao?”
Du Chiêu càng ôm chặt tiểu hổ hơn, Nam Chi bị ôm chặt tới mức cảm thấy không thoải mái, muốn thoát khỏi ngực Du Chiêu, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, trước mặt người khác, Nam Chi cũng không muốn Du Chiêu cảm thấy khó chịu.

Bằng không cha của Du Chiêu sẽ cảm thấy cô không trung thành với Du Chiêu, lập khế ước cảnh cáo, Nam Chi phải làm một con mèo khiêm tốn.

Cuộc sống thật không dễ dàng, miêu miêu rơi lệ.

Có lẽ là vì Nam Chi không tự nguyện lựa chọn Du Chiêu, vì đã từng cự tuyệt, khiến trong lòng Du Chiêu không có cảm giác an toàn.

Trong cốt truyện là một người một sủng thú nương tựa lẫn nhau, nhưng Nam Chi thì sao, cô chạy nhảy, lừa ăn lừa uống khắp nơi, nhìn qua chính là một tiểu súc sinh hoạt bát, không hiểu thế sự.


Lại còn không bị khế ước ràng buộc, còn có một Du Hạo như hổ rình mồi ở bên cạnh, trong lòng Du Chiêu thật sự cảm thấy không an toàn.

Nam Chi đứng ở giữa, không cố định.

Chuyện điều tra hồ nước lạnh cũng không có tác dụng gì, rốt cuộc thì hồ nước lạnh cũng đã biến thành như vậy, đã không còn giống trước kia.

Các đệ tử đều rất suy sụp, bị hồ nước lạnh hành hạ không ít, vừa nghe thấy ‘hồ nước lạnh’ đã rùng mình, nhưng mà bây giờ không còn hồ nước lạnh, trong lòng các đệ tử vậy mà lại cảm thấy khó chịu.

Cũng giống như việc đọc sách, đọc sách vừa khổ vừa mệt, nhưng không thể đọc sách lại rất thống khổ.

Bây giờ trong lòng các đệ tử rất khó chịu, đã vĩnh viễn mất đi thứ làm mình thống khổ.

Du Hạo đi tới, nói với Du Chiêu: “Chiêu đệ, ta có một linh quả, có muốn cùng ăn không?”
Tai mèo của Nam Chi dựng đứng lên, nhìn chằm chằm vào Du Hạo, Du Chiêu không chút suy nghĩ mà cự tuyệt, “Không cần, cảm ơn Hạo ca.


Du Chiêu nghĩ thầm, linh quả gì chứ, nhất định là muốn dụ dỗ tiểu hổ.

Đường huynh đúng là đen tối!
Du Chiêu xoay người đi rồi, Nam Chi quay đầu lại nhìn Du Hạo, Du Hạo mỉm cười với Nam Chi, Nam Chi nói với Du Hạo: “Buổi tối ta tới tìm ngươi.


Du Hạo nhẹ nhàng thở ra, tiểu hổ nghe hiểu.

Ai muốn mời Du Chiêu ăn linh quả chứ, người hắn muốn mời là tiểu hổ, tiểu hổ là một yêu thú ăn thịt, nhưng lại thích ăn trái cây.

Nam Chi tỏ vẻ, không ăn trái cây thì không nhận người.

Du Chiêu trở về sân viện của mình, hắn vuốt lông tiểu hổ nói: “Trong nhà có rất nhiều trái cây, ngươi không cần tham đồ nhà người khác, Hổ Nữu, không nên ăn đồ của người khác, lỡ như bên trong bỏ thêm thứ gì thì sao.


Nam Chi: “Biết rồi biết rồi, ta sẽ không ăn bậy.



Một lúc sau, Du Tĩnh tới, hắn lấy ra một hộp ngọc, mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc trắng như tuyết, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp băng.

Du Tĩnh nói: “Đây là đan dược chữa bệnh lần này.


Du Chiêu đưa tay sờ thử, lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu xương, hắn thu tay về, nói: “Cha, lạnh quá!”
Du Tĩnh chỉ nói: “Được làm từ nội đan của thú tuyết, đúng là hơi lạnh, cố chịu một chút.


“Vâng, cha.

” Du Chiêu cầm viên đan dược nuốt xuống, một giây sau, cả người đã bị đông cứng thành một khối băng.

“Đi đi.

” Du Tĩnh vẫy tay đuổi Nam Chi ra ngoài, Nam Chi nhìn Du Chiêu, còn chưa phản ứng lại đã bước ra ngoài, nhưng nhìn thấy Du Chiêu bị đông cứng giống như một khối băng, cô theo bản năng cảm thấy không thể rời đi như thế này được.

Du Chiêu là bạn của cô, cô phải quan tâm Du Chiêu.

Nam Chi nôn nóng đi vòng quanh tảng băng Du Chiêu, nôn nóng kêu meo meo, trông rất lo lắng cho Du Chiêu.

Không biết trong lòng Du Tĩnh nghĩ thế nào, hắn lại lớn tiếng quát Nam Chi ra ngoài, nhưng ngữ khí đã tốt hơn một chút, “Không sao đâu, đi ra ngoài đi.


Nam Chi lại lưu luyến không rời vòng quanh Du Chiêu hai vòng rồi mới đi ra ngoài, ra ngoài rồi vẫn đi vòng quanh ngoài cửa.