Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần

Chương 57: Công chúa dương cầm: Quân thiếu, chào anh 27




Thân Dục Chi nhìn đệ đệ sắc mặt nặng nề rời đi, nhấp nhấp môi, trong lòng kỳ thực có chút khó chịu.

Hắn từ nhỏ nhìn hai người lớn lên, vào bộ đội rồi cũng là từ miệng người ngoài nghe được đệ đệ mình có bao nhiêu ưu tú, có bao nhiêu yêu thích với cô gái được xưng là "công chúa dương cầm" kia.

Chỉ là không nghĩ tới, chỉ sau một đâm, quan hệ giữa ba người lại đại biến.

Chình hắn chọc ra phiền toái, tự mình phải giải quyết.

Hắn lại trầm mặc nhìn cô, "Sau khi trở về, em dọn đến nhà tôi đi."

Sở Phù ngẩng đầu lên, tiến đến trước mặt hắn, trào phúng, "Sau đó cùng em trai sớm ngày có nhau?"

"Không." Thân Dục Chi nghiêm túc, "Là hy vọng chúng ta biến giả thành thật."

"Làm giả hoá thật? Chậc." Sở Phù cười nhạo: "Thật sự giả không được, cũng thật không được."

"Không sao, dù sao quan hệ giữa hai chúng ta cũng đã xảy ra." Nam nhân vẻ mặt đứng đắn nói.

"Tôi thấy thiên phú nói hươu nói vượn của anh cũng thật tốt đấy."

"Đa tạ khích lệ, tin tôi, bản lĩnh tôi cũng rất thật."

Sở Phù quay đầu đi, quyết định không để ý đến nam nhân không biết xấu hổ này, thật muốn cho những người luôn xem Thân Dục Chi là nam thần thấy dáng vẻ vô lại này của hắn.

Nhưng Thân Dục Chi nói cũng có một chút đúng, Sở Phù cần đến nhà hắn, quân khu đại viện cư dân có khu phòng thủ nghiêm gặt, hiện tại không biết thân phận của Sở Phù đã bại lộ hay chưa, cần ở một nơi an toàn, phòng ngừa những hung đồ sắp chết phản công. ở M quốc thi đấu không có chuyện gì xảy ra, nhưng vì chạm mặt Vệ Thanh, những người đó tạm thời vẫn là đào vong bảo mệnh quan trọng.

Đắc tội M quốc không phải là chuyện nhỏ, cộng thêm nếu trở về nhà, những người tới trả thù cái gì mà không làm được, càng khả năng liên lụy đến Lý bá người luôn thiệt tình đối đãi cô.

Vì thế, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mụ mụ nhà mình, một tay kéo hành lý, một tay lôi nữ hài trắng nõn vào gia môn.

"Tiểu dục, thiền thiền?" Thân mụ mụ trợn tròn mắt, nhìn đại nhi tử lãnh tình đến khiến bà lo lắng có thể hay không cả đời không tìm được tức phụ nhà mình nắm tay con gái nuôi vào gia môn.

Này, là thế nào?

Bà vốn đang nghĩ lần này đại nhi tử trở về phải hảo hảo giáo dục hắn, nói không thể đối đãi nữ hài tử như vậy, không thể cưỡng bách, phải ôn nhu, không nghĩ chưa được một tháng mà đại nhi tử liền đem tiểu cô nương lúc trước không tình nguyện mang vào được?

Thân Dục Chi nhìn ánh mắt nhiệt liệt mụ mụ nhà mình, có chút chịu không nổi, vội vàng mở miệng: "Mẹ, thiền thiền từ hôm nay trở đi ở nhà ta."

"À à, được." Thân mụ mụ vẻ mặt ngốc lăng tránh ra, để hai người đi vào, sau đó nhìn đại nhi tử mang tiểu cô nương chạy lên lầu, lắp bắp hỏi: "Cái kia, tiểu dục, phòng cho khách nhà ta còn chưa thu thập a!"

"Thiền thiền ở phòng con."

Thân mụ mụ: Đại nhi tử nói đến đương nhiên như thế, ta giống như không thể nào phản bác.

Nghĩ lại, nhanh như vậy liền ở cùng phòng...... Thiền thiền còn nhỏ! Không được, nhất định phải ngăn cản!

Bà nhanh chóng lên lầu, hùng hổ đẩy cửa phòng, sau đó vẻ mặt dại ra: "Các ngươi đang làm gì?!"