Sau khi cằn nhằn một lúc Khuyng Diễm thở sâu một hơi bình ổn lại tam trạng đang rối loạn của mình, nhìn trung tâm thương mại người ra người vào tấp nập không kể siết cô cũng lấy lại được tâ trạng lạnh nhạt thường thấy.
bước vào thang máy bấm tầng cao nhất dành cho khu trà đạo điển hình ở trung quốc, nhìn thang máy hiện lên tường con số mà tâm trạng cô cũng bình ổn hơn.
không biết vì sao ông nội lại biết cô ở đây mà đến tìm nhưng trong lúc rối rắm mà có được người tinh tưởng cô cũng thật vui, nhưng nghĩ đến thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh người "anh trai" Nam Cung Khánh Hạo cưng chiều hết mựt nói không lưu luyến là giả nhưng nghĩ lại...đó là tình cảm giành cho "cô" Nam Cung Khuynh Diễm, em gái thật sự của anh chứ không phải là cô một Bạch Thanh Diễm chiếm cứ thân sát em gái anh ấy.
tâm trạng vừa bình ổn lại vì "sự thật" do cô suy nghĩ ra mà lại càng tồi tệ, nếu có ai lúc này bên cạnh Khuynh Diễm sẽ không khó nhận ra sự bi thương như đông đặc sung quanh cô ấy.
“ting!!” tiếng thang máy mở cửa làm cô hồi thần, nhẹ lắc đầu tự giễu bản thân đa tâm, Khuynh Diễm đi dọc hành lang tìm nơi cần đến.
phòng VIP 593.
cạnh cửa sổ nơi có thể dễ dàng quan sát con đường nhộn nhịp phía dưới và những dãy núi thấp thoáng xa sâm, một người đàn ông khoảng 60 tuổi nhấp nhẹ ly trà trên tay quan sát cửa sổ bên dưới dường như không phát hiện có người đã vào phòng.
ông chính là Bạch Dương Kỳ, thủ lĩnh hắc đạo Nhật. sau khi hay tinh cháu gái cưng của ông bỗng dưng bất tỉnh nhân sự không kỳ hạn chỉ vì dị ứng mỹ phẩm đã làm ông phải kinh ngạc một phen.
nhưng mã số chuyển khoản của nó lại được một tài khoản lạ sử dụng, tuy biết đó là tài khoản phụ nhưng đó là thứ dự phòng chỉ có nó Bạch Thanh Diễm và ông biết à thôi, làm sao có chuyện cháu cưng của ông dang bất tỉnh nhân sự mà lại chạy qua tận chung quốc để lập tài khoản khác được kia chứ. (tác giả: vâng! chắc hẳn đây là nguyên nhân ông tin chứ gì? ==)
mãi mê đắm chìm trong suy nghĩ, ông như phát hiện có một tầm mắt đang nhìn thẳng mình nên ngước nhìn.
thấy ông quay người lại nhìn Khuynh Diễm cũng cúi người chào rồi ngồi đối diện ông.
“chào cô!” ông từ tốn nhấp nhẹ ngụm trà rồi cười một cách hòa ái như người thân trong nhà nhưng không che dấu được khí chất cẩn thận vốn có ở người lãnh đạo.
“chào ông!” cô cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ nhàng, Khuynh Diễm biết ông là người cẩn thận nên sẽ không dễ dàng tin những gì cô nói.
P/s: oa *cào tường* viết tới đây đầu ta trỗng rỗng rồi @.@ ta lại hứa, khi có ý tưởng lại bù nha T.T~