Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 6: Thịt thăn chua ngọt




- Duy chỉ có nữ tử với tiểu nhân là khó nuôi!

Triệu Nhan vừa thái thịt vừa thấp giọng nói thầm. Ở đây là nhà bếp của vương phủ, hiện tại đã là nửa đêm rồi, hắn thật không có cách nào chịu đựng được sự tra tấn của rau xanh đậu hủ, cho nên đợi sau khi người hậu hạ hắn là Tiểu Đậu Nha ngủ say, liền lén lút từ phòng ngủ chạy tới phòng bếp, tự chuẩn bị làm cho mình chút đồ ăn ngon, đối với thanh niên độc thân thế kỉ 21 như hắn mà nói, nấu cơm chính là một kỹ năng sinh tồn cơ bản.

Quảng Dương Quận vương phủ của Triệu Nhan rất lớn, có điều nói tóm lại vẫn là phân thành bên trong và bên ngoài tòa nhà, trong đó phần lớn nô dịch và thợ làm đều ở bên ngoài, sống ở bên trong thì là người hầu tâm phúc của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, chỉ là sau khi Tào Dĩnh quản lý nội vụ vương phủ, người bên cạnh Triệu Nhan đều bị đuổi ra khỏi đó. Trong nội trạch đều là nha hoàn, bà vú do Tào Dĩnh mang theo khi xuất giá.

Trong nội trạch có nhà bếp riêng, hơn nữa phân thành hai gian lớn nhỏ. Trong đó phòng bếp nhỏ chuyên phụ trách đồ ăn thức uống của Triệu Nhan với Tào Dĩnh, hắn đi vào phòng bếp nhỏ trước, nhưng đem phòng bếp nhỏ lật hết một lượt cũng không thể tìm thấy một chút đồ ăn mặn nào, xem ra Tào Dĩnh thật sự tiến hành việc ăn chay đến cùng rồi. Cuối cùng hắn lại tới phòng bếp cách vách nơi nấu nướng cho hạ nhân, lúc này mới tìm thấy một miếng thịt heo, hơn nữa còn là miếng thịt thăn ngon nhất, có lẽ là bà quản gia nào đó mua về định tự mình ăn, dù sao thịt heo ở triều Tống cũng thuộc loại rẻ mạt, chỉ có người nghèo mới ăn, người có thân phận một chút đều khinh thường ăn thịt heo.

Triệu Nhan mới không thèm để ý sang hèn, đối với một người ăn rau xanh đậu hủ gần một tháng mà nói, đừng nói là thịt heo, có lúc hắn nhìn cánh tay của chính mình cũng chảy nước miếng, hơn nữa người triều Tống không thích ăn thịt heo, thứ nhất là vì cảm thấy loài động vật này mỗi ngày lăn lộn trong bùn lầy, hình dáng cũng rất xấu, loài vật vừa xấu vừa bẩn này tự nhiên sẽ bị nhân sĩ tầng lớp cao bài xích. Thứ hai, người dân ở thời kỳ này cũng không biết cách nấu nướng thịt heo sao cho ngon, thậm chí đến cả rau xào cũng chưa phổ biến, đương nhiên chẳng có cách nào nấu ra món ngon, mãi đến mười mấy năm sau Tô Đông Pha đem thịt Đông Pha phát triển rộng rãi, thịt heo mới chính thức được người dân tiếp nhận.

Triệu Nhan đem miếng thịt thăn rửa sạch, sau đó lại tìm một lượt bên trong hai nhà bếp, bởi vì hắn lo rằng gia vị thời Bắc Tống so với thế hệ sau sẽ không giống. Kết quả đúng như hắn dự đoán, có lẽ ở đây hoàn toàn không thể tìm thấy gia vị của đời sau. Cũng không biết là trong vương phủ không chuẩn bị hay là những gia vị kia hiện tại chưa có xuất hiện.

Tuy rằng gia vị không đầy đủ, nhưng chủ yếu là muối, đường, giấm, dầu đậu nành, với hành gừng tỏi các loại gia vị vẫn có, hắn sau một thoáng suy nghĩ, quyết định làm một món thịt chua ngọt giải quyết cơn thèm, đây cũng là một trong những món mà hắn thích ăn nhất ở kiếp trước.

Thịt thăn thái mỏng, sau đó đánh đều hai quả trứng gà, thêm bột mì và nước theo tỉ lệ, vốn dĩ công đoạn này còn cần thêm nước tinh bột, nhưng trong nhà bếp căn bản không tìm thấy tinh bột, hiện tại cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Lát thịt sau khi ướp xong, đổ dầu vào chảo chiên với lửa nhỏ, tốt nhất có thể chiên thêm vài lần, như vậy thịt thăn mới có thể ngoài giòn trong mềm, nhưng cũng không thể chiên nhiều quá mức, nếu không thịt sẽ bị già quá. Trong lúc chiên thịt, Triệu Nhan bỏ đường, giấm, muối, hành, gừng… nêm thành sốt chua ngọt, đợi đến khi các lát thịt chiên xong, múc bớt dầu ra ngoài, bên trong nồi còn lưu lại ít dầu, đổ sốt chua ngọt và thịt vào xào cùng nhau, lúc này tốt nhất nên kiểm tra độ nóng của bếp, xào trong thời gian quá ngắn thịt sẽ có vẻ cứng, thời gian xào quá dài thì sẽ mất đi đặc tính ngoài giòn trong mềm, điểm này hắn cũng tốn rất nhiều thời gian mới có thể nắm bắt được.

Triệu Nhan đem món thịt sốt chua ngọt bày ra đĩa, ngửi hương vị chua ngọt khiến người ta thèm thuồng, điều này khiến nước miếng trong miệng hắn đều sắp chảy hết cả ra rồi, tuy rằng xuyên không qua gần một nghìn năm, nhưng tài nghệ của mình hình như không có bị giảm sút.

Có điều ngay khi Triệu Nhan bưng chiếc đĩa, không hề có một chút hình tượng Quận Vương ghé sát chiếc đĩa mãnh liệt hít một hơi, bỗng nhiên cửa phòng bếp hé mở, sau đó chỉ thấy Tào Dĩnh mang theo vài nha hoàn, bà vú tiến vào, người hầu hạ Triệu Nhan là Tiểu Đậu Nha cũng ở trong đó, chỉ có điều nhìn dáng vẻ nàng ánh mắt mông lung, tựa hồ vẫn chưa có tỉnh ngủ.

- Ngươi…sao các người lại tới đây?

Hắn đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng hỏi, nghĩ tới hắn đường đường là một quận vương, lúc ăn vụng lại bị người khác phát hiện, điều này làm hắn hận không thể lập tức tìm một cái hố để chui xuống.

Tào Dĩnh bên ngoài tuy bình tĩnh nhìn Triệu Nhan, nhưng đáy mắt lại mang một tia xem thường với khinh bỉ. Đường đường một quận vương, vì một chút ham muốn ăn uống, lại không quan tâm đến thể diện thân phận xuống bếp, hơn nữa lại còn tự tay nấu nướng, loại chuyện này trong cả thành Đông Kinh, e rằng cũng chỉ có Triệu Nhan làm được, nếu đổi lại bất kỳ con cháu nhà quý tộc, thà rằng chết đói cũng sẽ không chịu tự hạ thấp thân phận của chính mình.

Kỳ thực điều này cũng không thể trách Tào Dĩnh, loại sự tình nam nhân xuống bếp này ở thế hệ sau là hết sức bình thường, nhưng ở thời Đại Tống lại là một việc vô cùng mất mặt, đặc biệt là tầng lớp nhân sĩ với quý tộc, bọn họ có thể chấp nhận một người đàn ông đồng tính hoặc luyến đồng, nhưng không cách nào chấp nhận một Quận Vương tự tay xuống bếp. Tào Dĩnh từ nhỏ cũng tiếp thu giáo dục quý tộc, quan điểm của nàng cũng đại diện cho tuyệt đại đa số quý tộc.

Lúc này một bà quản gia khoảng hơn năm mươi tuổi đi theo sau Tào Dĩnh bước ra, vẻ mặt tươi cười giả tạo nói với Triệu Nhan:

- Quận Vương thiên tuế, phòng bếp là nơi thấp hèn, nào phải là chỗ ngài nên ở? Vì vậy vẫn là xin Quận Vương về phòng nghỉ ngơi, nơi này để lại cho lão phụ thu dọn là được rồi.

Bà lão này vừa nói xong, nhận lấy đĩa đựng thịt xào chua ngọt từ tay hắn, sau đó đứng sang một bên nhường đường. Triệu Nhan tuy rằng tiếc đứt ruột món thịt chính mình vừa mới làm xong, nhưng hắn thật sự không còn mặt mũi nào đứng ở nơi này nữa, càng không còn mặt mũi nào lấy lại đồ ăn trong tay bà lão kia, cộng thêm ánh mắt của Tào Dĩnh cũng khiến hắn vô cùng không thoải mái, chỉ có thể hậm hực rời khỏi nhà bếp.

- Vú nuôi, phòng bếp trước giờ vẫn là vú phụ trách, từ hôm nay trở đi phái thêm mấy người chú ý một chút, đừng để Quận Vương xông vào, ngoài ra việc này ai cũng không được phép truyền ra ngoài, nếu không sẽ theo gia pháp xử trí!

Tào Dĩnh sau khi nhìn Triệu Nhan rời khỏi liền nói với người quản gia vừa mới lên tiếng kia. Hơn nữa lúc nói đến mấy câu cuối, mục quang sáng như đuốc quét một lượt vài nha hoàn với quản gia, cho dù nàng chán ghét Triệu Nhan đến mức nào đi chăng nữa, nhưng nàng hiện tại cũng là Quảng Dương quận vương phi, cùng hắn phu thê một thể, hắn mất mặt nàng cũng không tránh khỏi bị người ta nhạo báng, vì vậy mới truyền khẩu lệnh xuống với hạ nhân như vậy.

- Vương phi yên tâm, lão phụ sau này nhất định chú ý, hơn nữa mọi người đều biết chừng mực, chuyện này cho dù mục nát trong bụng cũng tuyệt đối không dám truyền ra ngoài!

Lão bà bưng chiếc đĩa trước tiên mở miệng nói, bà là vú nuôi của Tào Dĩnh, hiện tại là lão quản gia của nội trạch, chuyên phụ trách đồ ăn thức uống cuộc sống hằng ngày của Triệu Nhan và Tào Dĩnh.

Những nha hoàn vú nuôi này đều là người của Tào phủ, Tào Dĩnh đối với họ cũng rất yên tâm, gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người trở về nghỉ ngơi. Có điều đúng lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện, Tiểu Đậu Nha nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh giờ lại không thấy đâu, điều này khiến nàng có chút nghi hoặc, nghiêng đầu sang chỗ khác vừa vặn nhìn thấy Tiểu Đậu Nha đang rón ra rón rén tiến đến bên người vú nuôi, nhón tay bốc đồ ăn Triệu Nhan vừa làm đưa vào miệng, sau đó lộ ra vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi làm gì thế?

Nhìn thấy bộ dạng này của nha hoàn thân cận bên người, Tào Dĩnh tức giận lớn tiếng trách cứ.

- Tứ tỷ, tỷ mau nếm thử, Quận vương làm món này thật ngon đó!

Tiểu Đậu Nha ở trước mặt người khác vô cùng nhát gan, nhưng duy chỉ đối với Tào Dĩnh lại không e sợ, còn về phần nàng gọi Tào Dĩnh là tứ tỷ, tuyệt không phải vì nàng là muội muội của Tào Dĩnh, mà là tùy tùng trong đại gia tộc triều Tống xưng hô đối với con cháu quý tộc, thông thường đều là “thứ hàng” cộng thêm “ca” hoặc “tỷ”, ví dụ Tào Dĩnh ở nhà là con thứ tư, cho nên hạ nhân thường gọi nàng là tứ tỷ, về phần cách xưng hô “tiểu thư” thì rất không may giống với thế hệ sau, đều là biệt xưng.

- Tiểu Đậu Nha, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hiện tại Tứ tỷ đã là quận vương phi rồi, cho nên bình thường phải gọi là vương phi, không thể xưng hô giống như lúc ở nhà nữa!

Lời Tiểu Đậu Nha vừa dứt liền bị bà vú bên cạnh khiển trách, nàng nhỏ tuổi nhất, bình thường lại có chút lơ mơ, đối với một số chuyện luôn quên trước quên sau, bởi vậy không ít lần bị bà vú giáo huấn.


Thân thế Tiểu Đậu Nha rất thê thảm, từ nhỏ đã vào Tào phủ đi theo Tào Dĩnh, nàng cũng luôn coi cô bé như muội muội ruột, thậm chí đối với Tiểu Đậu Nha còn có chút cưng chiều, cộng thêm Tào Dĩnh trước giờ cũng không muốn chấp nhận cách xưng hô vương phi này, cho nên một tiếng “tứ tỷ” của Tiểu Đậu Nha lập tức khiến nàng cảm thấy hết sức thân thiết, tâm trạng mới vừa rồi còn muốn trách cứ Tiểu Đậu Nha cũng biến đâu mất tăm mất tích.

Tào Dĩnh đi qua đó đánh giá một chút món ăn mà Triệu Nhan làm, chỉ thấy món này có màu đỏ sáng, hình thức cũng không tệ, nhưng lại tản ra một hương vị ngọt ngọt, điều này khiến nàng không khỏi nhướn mày nói:

- Lúc nấu thịt lại bỏ đường, e rằng cũng chỉ có người đầu tiên lần đầu xuống bếp mới không phân biệt rõ muối với đường, Tiểu Đậu Nha nếu ngươi cảm thấy ngon như vậy, vậy phạt ngươi ăn hết toàn bộ!

Phương Bắc trước giờ đều không phải nơi sản xuất ra đường, cho nên ở cổ đại, đường ở phương Bắc luôn là một loại gia vị quý giá, cho dù người mua được đường cũng chỉ dám cho thêm một chút vào trong món cháo nhạt nhẽo, về cơ bản không biết dùng để nấu ăn, cộng thêm hai món ăn nổi danh là thịt Đông Pha với cá hấp chua ngọt vẫn chưa có lưu hành rộng rãi, vì vậy Tào Dĩnh căn bản chưa từng ăn món nào có vị chua ngọt.

Mặt khác đáng nhắc đến chính là, trong lòng người dân Khai Phong ở thời đại này, đường với muối là hai loại gia vị tương phản, cho nên khi nấu ăn đã bỏ muối thì tuyệt đối sẽ không bỏ đường, vì họ cho rằng hai loại hương vị này sẽ triệt tiêu lẫn nhau. (chú thích: Nhà của Lão Ngư với Khai Phong chỉ cách nhau một con sông Hoàng Hà, cái truyền thống trong món ăn bỏ muối không bỏ đường, lúc Lão Ngư còn nhỏ vẫn có, đặc biệt là khi nấu thịt, tuyệt đối không bỏ đường, mãi đến sau này thông tin nhiều hơn, sự hiểu sai này mới dần dần biến mất, Lão Ngư nhớ lần đầu tiên khi ăn món thịt chua ngọt, thập phần không thích ứng muốn nôn ra, nhưng lần thứ hai liền yêu chết được món ăn này. – Tác giả)

Tiểu Đậu Nhan là một nha đầu tham ăn, sức ăn của cô nàng so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, vừa ngửi thấy mùi vị món thịt chua ngọt liền vô cùng yêu thích, giờ lại nghe Tứ tỷ phạt mình ăn món ăn này, lập tức hoan hô một tiếng, đoạt lấy đĩa đựng thức ăn trong tay bà vú liền chạy qua một bên ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ, vừa ăn vừa phát ra tiếng xuýt xoa, y hệt một con mèo nhỏ ăn vụng cá.

Khi nghe thấy thanh âm của Tiểu Đậu Nha, trong lòng Tào Dĩnh cũng thấy kinh ngạc, nàng và Đậu Nha cùng nhau lớn lên, đối với thói quen của tiểu nha đầu này nàng là rõ nhất, chỉ khi ăn thứ gì đó đặc biệt ngon Tiểu Đậu Nha mới phát ra thanh âm xuýt xoa giống như mèo con thế này, chẳng lẽ đồ ăn Triệu Nhan làm thật sự ngon đến vậy sao? - Duy chỉ có nữ tử với tiểu nhân là khó nuôi!

Triệu Nhan vừa thái thịt vừa thấp giọng nói thầm. Ở đây là nhà bếp của vương phủ, hiện tại đã là nửa đêm rồi, hắn thật không có cách nào chịu đựng được sự tra tấn của rau xanh đậu hủ, cho nên đợi sau khi người hậu hạ hắn là Tiểu Đậu Nha ngủ say, liền lén lút từ phòng ngủ chạy tới phòng bếp, tự chuẩn bị làm cho mình chút đồ ăn ngon, đối với thanh niên độc thân thế kỉ 21 như hắn mà nói, nấu cơm chính là một kỹ năng sinh tồn cơ bản.

Quảng Dương Quận vương phủ của Triệu Nhan rất lớn, có điều nói tóm lại vẫn là phân thành bên trong và bên ngoài tòa nhà, trong đó phần lớn nô dịch và thợ làm đều ở bên ngoài, sống ở bên trong thì là người hầu tâm phúc của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, chỉ là sau khi Tào Dĩnh quản lý nội vụ vương phủ, người bên cạnh Triệu Nhan đều bị đuổi ra khỏi đó. Trong nội trạch đều là nha hoàn, bà vú do Tào Dĩnh mang theo khi xuất giá.

Trong nội trạch có nhà bếp riêng, hơn nữa phân thành hai gian lớn nhỏ. Trong đó phòng bếp nhỏ chuyên phụ trách đồ ăn thức uống của Triệu Nhan với Tào Dĩnh, hắn đi vào phòng bếp nhỏ trước, nhưng đem phòng bếp nhỏ lật hết một lượt cũng không thể tìm thấy một chút đồ ăn mặn nào, xem ra Tào Dĩnh thật sự tiến hành việc ăn chay đến cùng rồi. Cuối cùng hắn lại tới phòng bếp cách vách nơi nấu nướng cho hạ nhân, lúc này mới tìm thấy một miếng thịt heo, hơn nữa còn là miếng thịt thăn ngon nhất, có lẽ là bà quản gia nào đó mua về định tự mình ăn, dù sao thịt heo ở triều Tống cũng thuộc loại rẻ mạt, chỉ có người nghèo mới ăn, người có thân phận một chút đều khinh thường ăn thịt heo.

Triệu Nhan mới không thèm để ý sang hèn, đối với một người ăn rau xanh đậu hủ gần một tháng mà nói, đừng nói là thịt heo, có lúc hắn nhìn cánh tay của chính mình cũng chảy nước miếng, hơn nữa người triều Tống không thích ăn thịt heo, thứ nhất là vì cảm thấy loài động vật này mỗi ngày lăn lộn trong bùn lầy, hình dáng cũng rất xấu, loài vật vừa xấu vừa bẩn này tự nhiên sẽ bị nhân sĩ tầng lớp cao bài xích. Thứ hai, người dân ở thời kỳ này cũng không biết cách nấu nướng thịt heo sao cho ngon, thậm chí đến cả rau xào cũng chưa phổ biến, đương nhiên chẳng có cách nào nấu ra món ngon, mãi đến mười mấy năm sau Tô Đông Pha đem thịt Đông Pha phát triển rộng rãi, thịt heo mới chính thức được người dân tiếp nhận.

Triệu Nhan đem miếng thịt thăn rửa sạch, sau đó lại tìm một lượt bên trong hai nhà bếp, bởi vì hắn lo rằng gia vị thời Bắc Tống so với thế hệ sau sẽ không giống. Kết quả đúng như hắn dự đoán, có lẽ ở đây hoàn toàn không thể tìm thấy gia vị của đời sau. Cũng không biết là trong vương phủ không chuẩn bị hay là những gia vị kia hiện tại chưa có xuất hiện.

Tuy rằng gia vị không đầy đủ, nhưng chủ yếu là muối, đường, giấm, dầu đậu nành, với hành gừng tỏi các loại gia vị vẫn có, hắn sau một thoáng suy nghĩ, quyết định làm một món thịt chua ngọt giải quyết cơn thèm, đây cũng là một trong những món mà hắn thích ăn nhất ở kiếp trước.

Thịt thăn thái mỏng, sau đó đánh đều hai quả trứng gà, thêm bột mì và nước theo tỉ lệ, vốn dĩ công đoạn này còn cần thêm nước tinh bột, nhưng trong nhà bếp căn bản không tìm thấy tinh bột, hiện tại cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Lát thịt sau khi ướp xong, đổ dầu vào chảo chiên với lửa nhỏ, tốt nhất có thể chiên thêm vài lần, như vậy thịt thăn mới có thể ngoài giòn trong mềm, nhưng cũng không thể chiên nhiều quá mức, nếu không thịt sẽ bị già quá. Trong lúc chiên thịt, Triệu Nhan bỏ đường, giấm, muối, hành, gừng… nêm thành sốt chua ngọt, đợi đến khi các lát thịt chiên xong, múc bớt dầu ra ngoài, bên trong nồi còn lưu lại ít dầu, đổ sốt chua ngọt và thịt vào xào cùng nhau, lúc này tốt nhất nên kiểm tra độ nóng của bếp, xào trong thời gian quá ngắn thịt sẽ có vẻ cứng, thời gian xào quá dài thì sẽ mất đi đặc tính ngoài giòn trong mềm, điểm này hắn cũng tốn rất nhiều thời gian mới có thể nắm bắt được.

Triệu Nhan đem món thịt sốt chua ngọt bày ra đĩa, ngửi hương vị chua ngọt khiến người ta thèm thuồng, điều này khiến nước miếng trong miệng hắn đều sắp chảy hết cả ra rồi, tuy rằng xuyên không qua gần một nghìn năm, nhưng tài nghệ của mình hình như không có bị giảm sút.

Có điều ngay khi Triệu Nhan bưng chiếc đĩa, không hề có một chút hình tượng Quận Vương ghé sát chiếc đĩa mãnh liệt hít một hơi, bỗng nhiên cửa phòng bếp hé mở, sau đó chỉ thấy Tào Dĩnh mang theo vài nha hoàn, bà vú tiến vào, người hầu hạ Triệu Nhan là Tiểu Đậu Nha cũng ở trong đó, chỉ có điều nhìn dáng vẻ nàng ánh mắt mông lung, tựa hồ vẫn chưa có tỉnh ngủ.

- Ngươi…sao các người lại tới đây?

Hắn đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng hỏi, nghĩ tới hắn đường đường là một quận vương, lúc ăn vụng lại bị người khác phát hiện, điều này làm hắn hận không thể lập tức tìm một cái hố để chui xuống.

Tào Dĩnh bên ngoài tuy bình tĩnh nhìn Triệu Nhan, nhưng đáy mắt lại mang một tia xem thường với khinh bỉ. Đường đường một quận vương, vì một chút ham muốn ăn uống, lại không quan tâm đến thể diện thân phận xuống bếp, hơn nữa lại còn tự tay nấu nướng, loại chuyện này trong cả thành Đông Kinh, e rằng cũng chỉ có Triệu Nhan làm được, nếu đổi lại bất kỳ con cháu nhà quý tộc, thà rằng chết đói cũng sẽ không chịu tự hạ thấp thân phận của chính mình.

Kỳ thực điều này cũng không thể trách Tào Dĩnh, loại sự tình nam nhân xuống bếp này ở thế hệ sau là hết sức bình thường, nhưng ở thời Đại Tống lại là một việc vô cùng mất mặt, đặc biệt là tầng lớp nhân sĩ với quý tộc, bọn họ có thể chấp nhận một người đàn ông đồng tính hoặc luyến đồng, nhưng không cách nào chấp nhận một Quận Vương tự tay xuống bếp. Tào Dĩnh từ nhỏ cũng tiếp thu giáo dục quý tộc, quan điểm của nàng cũng đại diện cho tuyệt đại đa số quý tộc.

Lúc này một bà quản gia khoảng hơn năm mươi tuổi đi theo sau Tào Dĩnh bước ra, vẻ mặt tươi cười giả tạo nói với Triệu Nhan:

- Quận Vương thiên tuế, phòng bếp là nơi thấp hèn, nào phải là chỗ ngài nên ở? Vì vậy vẫn là xin Quận Vương về phòng nghỉ ngơi, nơi này để lại cho lão phụ thu dọn là được rồi.

Bà lão này vừa nói xong, nhận lấy đĩa đựng thịt xào chua ngọt từ tay hắn, sau đó đứng sang một bên nhường đường. Triệu Nhan tuy rằng tiếc đứt ruột món thịt chính mình vừa mới làm xong, nhưng hắn thật sự không còn mặt mũi nào đứng ở nơi này nữa, càng không còn mặt mũi nào lấy lại đồ ăn trong tay bà lão kia, cộng thêm ánh mắt của Tào Dĩnh cũng khiến hắn vô cùng không thoải mái, chỉ có thể hậm hực rời khỏi nhà bếp.

- Vú nuôi, phòng bếp trước giờ vẫn là vú phụ trách, từ hôm nay trở đi phái thêm mấy người chú ý một chút, đừng để Quận Vương xông vào, ngoài ra việc này ai cũng không được phép truyền ra ngoài, nếu không sẽ theo gia pháp xử trí!

Tào Dĩnh sau khi nhìn Triệu Nhan rời khỏi liền nói với người quản gia vừa mới lên tiếng kia. Hơn nữa lúc nói đến mấy câu cuối, mục quang sáng như đuốc quét một lượt vài nha hoàn với quản gia, cho dù nàng chán ghét Triệu Nhan đến mức nào đi chăng nữa, nhưng nàng hiện tại cũng là Quảng Dương quận vương phi, cùng hắn phu thê một thể, hắn mất mặt nàng cũng không tránh khỏi bị người ta nhạo báng, vì vậy mới truyền khẩu lệnh xuống với hạ nhân như vậy.

- Vương phi yên tâm, lão phụ sau này nhất định chú ý, hơn nữa mọi người đều biết chừng mực, chuyện này cho dù mục nát trong bụng cũng tuyệt đối không dám truyền ra ngoài!

Lão bà bưng chiếc đĩa trước tiên mở miệng nói, bà là vú nuôi của Tào Dĩnh, hiện tại là lão quản gia của nội trạch, chuyên phụ trách đồ ăn thức uống cuộc sống hằng ngày của Triệu Nhan và Tào Dĩnh.

Những nha hoàn vú nuôi này đều là người của Tào phủ, Tào Dĩnh đối với họ cũng rất yên tâm, gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người trở về nghỉ ngơi. Có điều đúng lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện, Tiểu Đậu Nha nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh giờ lại không thấy đâu, điều này khiến nàng có chút nghi hoặc, nghiêng đầu sang chỗ khác vừa vặn nhìn thấy Tiểu Đậu Nha đang rón ra rón rén tiến đến bên người vú nuôi, nhón tay bốc đồ ăn Triệu Nhan vừa làm đưa vào miệng, sau đó lộ ra vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi làm gì thế?

Nhìn thấy bộ dạng này của nha hoàn thân cận bên người, Tào Dĩnh tức giận lớn tiếng trách cứ.

- Tứ tỷ, tỷ mau nếm thử, Quận vương làm món này thật ngon đó!

Tiểu Đậu Nha ở trước mặt người khác vô cùng nhát gan, nhưng duy chỉ đối với Tào Dĩnh lại không e sợ, còn về phần nàng gọi Tào Dĩnh là tứ tỷ, tuyệt không phải vì nàng là muội muội của Tào Dĩnh, mà là tùy tùng trong đại gia tộc triều Tống xưng hô đối với con cháu quý tộc, thông thường đều là “thứ hàng” cộng thêm “ca” hoặc “tỷ”, ví dụ Tào Dĩnh ở nhà là con thứ tư, cho nên hạ nhân thường gọi nàng là tứ tỷ, về phần cách xưng hô “tiểu thư” thì rất không may giống với thế hệ sau, đều là biệt xưng.

- Tiểu Đậu Nha, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hiện tại Tứ tỷ đã là quận vương phi rồi, cho nên bình thường phải gọi là vương phi, không thể xưng hô giống như lúc ở nhà nữa!

Lời Tiểu Đậu Nha vừa dứt liền bị bà vú bên cạnh khiển trách, nàng nhỏ tuổi nhất, bình thường lại có chút lơ mơ, đối với một số chuyện luôn quên trước quên sau, bởi vậy không ít lần bị bà vú giáo huấn.

Thân thế Tiểu Đậu Nha rất thê thảm, từ nhỏ đã vào Tào phủ đi theo Tào Dĩnh, nàng cũng luôn coi cô bé như muội muội ruột, thậm chí đối với Tiểu Đậu Nha còn có chút cưng chiều, cộng thêm Tào Dĩnh trước giờ cũng không muốn chấp nhận cách xưng hô vương phi này, cho nên một tiếng “tứ tỷ” của Tiểu Đậu Nha lập tức khiến nàng cảm thấy hết sức thân thiết, tâm trạng mới vừa rồi còn muốn trách cứ Tiểu Đậu Nha cũng biến đâu mất tăm mất tích.

Tào Dĩnh đi qua đó đánh giá một chút món ăn mà Triệu Nhan làm, chỉ thấy món này có màu đỏ sáng, hình thức cũng không tệ, nhưng lại tản ra một hương vị ngọt ngọt, điều này khiến nàng không khỏi nhướn mày nói:

- Lúc nấu thịt lại bỏ đường, e rằng cũng chỉ có người đầu tiên lần đầu xuống bếp mới không phân biệt rõ muối với đường, Tiểu Đậu Nha nếu ngươi cảm thấy ngon như vậy, vậy phạt ngươi ăn hết toàn bộ!

Phương Bắc trước giờ đều không phải nơi sản xuất ra đường, cho nên ở cổ đại, đường ở phương Bắc luôn là một loại gia vị quý giá, cho dù người mua được đường cũng chỉ dám cho thêm một chút vào trong món cháo nhạt nhẽo, về cơ bản không biết dùng để nấu ăn, cộng thêm hai món ăn nổi danh là thịt Đông Pha với cá hấp chua ngọt vẫn chưa có lưu hành rộng rãi, vì vậy Tào Dĩnh căn bản chưa từng ăn món nào có vị chua ngọt.

Mặt khác đáng nhắc đến chính là, trong lòng người dân Khai Phong ở thời đại này, đường với muối là hai loại gia vị tương phản, cho nên khi nấu ăn đã bỏ muối thì tuyệt đối sẽ không bỏ đường, vì họ cho rằng hai loại hương vị này sẽ triệt tiêu lẫn nhau. (chú thích: Nhà của Lão Ngư với Khai Phong chỉ cách nhau một con sông Hoàng Hà, cái truyền thống trong món ăn bỏ muối không bỏ đường, lúc Lão Ngư còn nhỏ vẫn có, đặc biệt là khi nấu thịt, tuyệt đối không bỏ đường, mãi đến sau này thông tin nhiều hơn, sự hiểu sai này mới dần dần biến mất, Lão Ngư nhớ lần đầu tiên khi ăn món thịt chua ngọt, thập phần không thích ứng muốn nôn ra, nhưng lần thứ hai liền yêu chết được món ăn này. – Tác giả)

Tiểu Đậu Nhan là một nha đầu tham ăn, sức ăn của cô nàng so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, vừa ngửi thấy mùi vị món thịt chua ngọt liền vô cùng yêu thích, giờ lại nghe Tứ tỷ phạt mình ăn món ăn này, lập tức hoan hô một tiếng, đoạt lấy đĩa đựng thức ăn trong tay bà vú liền chạy qua một bên ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ, vừa ăn vừa phát ra tiếng xuýt xoa, y hệt một con mèo nhỏ ăn vụng cá.

Khi nghe thấy thanh âm của Tiểu Đậu Nha, trong lòng Tào Dĩnh cũng thấy kinh ngạc, nàng và Đậu Nha cùng nhau lớn lên, đối với thói quen của tiểu nha đầu này nàng là rõ nhất, chỉ khi ăn thứ gì đó đặc biệt ngon Tiểu Đậu Nha mới phát ra thanh âm xuýt xoa giống như mèo con thế này, chẳng lẽ đồ ăn Triệu Nhan làm thật sự ngon đến vậy sao?