Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 59: Chưởng quản Quân khí giám?




Tuy rằng Triệu Nhan trước đó đã bảo Triệu Thự là phải che tai lại, nhưng Triệu Thự vẫn còn cảm thấy ngực bị chấn động khó chịu, ngay sau đó một luồng nhiệt khí nóng rát thổi tới, xen lẫn cùng không ít bụi đất lại càng khiến cho ông cảm giác không thoải mái, không nhịn nổi ho khan một tiếng. So với ông, Tào Thái hậu tuổi tác tuy khá lớn nhưng sắc mặt vẫn như thường, thậm chí vẻ mặt còn lộ ra một tia vui sướng, bởi vì lựu đạn uy lực càng lớn thì trợ giúp đối với Đại Tống cũng lại càng lớn.

Chỉ một lát sau, bụi đất bị gió thổi đi liền lộ ra nơi lựu đạn nổ khi nãy, chỉ thấy trên mặt đất nền gạch xanh đã bị nổ đến nát vụn, lộ ra bùn đất bên dưới, xung quanh chỗ đen sì đó còn tản ra một mùi hương mãnh liệt của Kali Nitrat.

- Quả nhiên là thật! Quả nhiên là thật…

Nhìn trước sức công phá của lựu đạn, quen thuộc nhất với việc sử dụng vũ khí như Tăng Công Lượng mà vẻ mặt cũng dại ra, thì thào lẩm bẩm, y bỗng nhiên cảm giác lúc trước mình biên soạn Võ Kinh cuối cùng cũng phải sửa một cái, đặc biệt là đối với miêu tả hỏa dược, cùng với tương quan phương pháp tác chiến, đều cần tiến hành sửa chữa.

- Năm đó chỉ cần chút lợi khí này, thì Hảo Thủy Xuyên đâu phải bại trận!

Tặc lưỡi so sánh, Hàn Kỳ cũng là vẻ mặt ảm đạm thấp giọng lẩm bẩm, năm đó Hảo Thủy Xuyên bại trận bởi Tây Hạ, khiến gã cả đời cũng không lau sạch vết nhơ này, bây giờ chứng kiến uy lực của loại vũ khí hỏa dược mới, khiến gã không khỏi nhớ tới trận sỉ nhục năm đó.

Mấy vị tướng công như Âu Dương Tu cũng cùng khiếp sợ nhìn về phía Triệu Nhan, lúc trước nghe nói hắn sáng chế ra lựu đạn, thậm chí còn hoài nghi Cung nỏ viện và Triệu Nhan cùng nhau làm bộ, nhưng hiện tại sự thật xảy ra trước mắt lại khiến y không thể không tin tưởng, chỉ có điều bất kể thế nào y cũng nghĩ không thông ấy chính là, Triệu Nhan đích thị là một cậu ấm quần là áo lượt, làm sao hiểu được y thuật cùng vũ khí, đó căn bản cũng không hợp với lẽ thường đi?

- Ha ha ha ha, Nhan nhi con làm không tệ, có lợi khí như vậy, quân tiên phong của Đại Tống ta càng thêm lợi hại, nếu như bọn tặc Tây (Tây Hạ) còn dám phạm biên, nhất định phải hung hăng dạy dỗ bọn chúng.

Triệu Thự tuy rằng thân thể không tốt lắm, nhưng ở phương diện quân sự thì thái độ lại tương đối cứng rắn, mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy uy lực của loại “lựu đạn” này, điều đầu tiên nghĩ đến chính là đối đầu với thứ này hẳn sẽ khiến cho người Tây Hạ phải nhức đầu.

Nhìn thấy bộ dạng cao hứng của đám người Triệu Thự, Triệu Nhan lại âm thầm khách sáo một chút, một cái lựu đạn sơ khai như vậy lại có thể khiến đám người Đại Tống cao hứng như thế, nếu là ngày sau các loại vũ khí như súng, hỏa pháo, mình cũng làm ra được thì đây chẳng phải làm cho bọn họ nhảy dựng lên, thậm chí vui quá hóa buồn cũng không phải là không thể.

Biết được uy lực của lựu đạn, về sau đám người Hàn Kỳ đối với bẩm báo của Cung nỏ viện cũng không tiếp tục hoài nghi, trong đó chủ quản phương diện quân sự Tăng Công Lượng lại lập tức hướng về Tào Thái hậu và Triệu Thự cáo từ, y muốn đích thân đi gặp một lần thợ thủ công hỏa dược này, sau đó lại cùng quan viên của Cung nỏ viện thương lượng một chút nên làm như thế nào sản xuất một lượng lớn loại vũ khí này? Mặt khác đối với loại hỏa khí kiểu mới này, nên ưu tiên trang bị cho những quân đội nào cũng khiến y phải bận tâm.

Đợi cho Hàn Kỳ cùng đám đại thần này rời khỏi, Tào Thái hậu nhìn Triệu Nhan một cái nói:

- Tam ca nhi, hỏa dược lần này cháu làm không tệ, có điều cũng không được tự mãn. Mà sau này cũng không cho phép được càn quấy nữa.

Tào Thái hậu nói tới đây, lại quay đầu nói với Thọ Khang công chúa đứng bên cạnh:

- Tam tỷ nhi, hôm nay ta mệt rồi, cháu đỡ ta đi nghỉ ngơi thôi.

Thọ Khang công chúa vốn lo lắng Triệu Nhan bị trách phạt, không nghĩ tới lần này không ngờ lại là chuyện tốt, hơn nữa hắn lại có hiểu biết về hỏa dược, lại càng làm cho nàng ngạc nhiên không thôi, đến giờ vẫn còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi nghe được lời Tào Thái hậu, lúc này mới ưng thuận một tiếng, giúp Tào Thái hậu rời đi, chỉ có điều thời điểm nàng đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Triệu Nhan một cái, giống như là lần đầu tiên mới nhận biết tiểu đệ đệ này vậy.

Triệu Thự dẫn theo hai đứa con trai đi cùng Tào Thái hậu, bởi vì thân thể ông không tốt, cho nên phụ tử ba người trở lại trong điện, đợi cho Triệu Thự ngồi xuống, lập tức vội vàng hỏi Triệu Nhan:

- Nhan nhi, hôm nay lựu đạn có phải cũng là con học được từ thế giới trong mộng hay không?

- Cái này…

Hắn do dự một chút, giáo dục đời sau cũng không có dạy người ta làm ra lựu đạn như thế, có điều hắn vẫn đáp:

- Khởi bẩm phụ thân, coi như là nhi thần từ thế giới trong mộng học được đi, kỳ thật trong thế giới kia sử dụng vũ khí chủ yếu là từ hỏa dược, chỉ có điều bọn họ sử dụng hỏa dược rất nhiều chủng loại, nhi thần hiện tại cũng chỉ có thể phối chế có một loại trong đó, loại lựu đạn hôm nay chỉ là một loại đơn giản nhất, mặt khác còn có súng kíp, hỏa pháo.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Triệu Thự và Triệu Húc ánh mắt lại phát sáng lên, đặc biệt Triệu Húc, lại vội vàng truy vấn:

- Tam ca nhi, súng kíp và pháo trước kia nghe đệ từng giới thiệu qua, có điều ta vẫn luôn đối với hai loại vũ khí mới này canh cánh mãi không thôi, hiện tại đệ có thể làm ra lựu đạn, nếu lại thêm chút sức mà nói, hẳn là cũng có thể khiến cho súng kíp và pháo cùng xuất hiện nhỉ?

Đối với những lời Triệu Húc nói, hắn cũng đành cười khổ một tiếng nói:

- Đại ca, súng kíp và pháo sử dụng nguyên lý kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng mấu chốt là kỹ thuật chính xác cùng vật liệu chế tạo yêu cầu rất cao, tỷ như vật liệu chế tạo hai loại vũ khí này tốt nhất là dùng đồng, đương nhiên nếu thay bằng sắt cũng có thể, nhưng đối với phẩm chất của sắt dùng chế tạo lại yêu cầu cực kỳ cao, thêm nữa là công nghệ chế tạo cũng phải đạt đến một trình độ nhất định mới được.

Yếu tố thứ nhất thì không phải là Triệu Nhan mượn cớ từ chối, mà sự thật thì đúng là như vậy, bất kể là súng kíp hay là pháo, vật liệu chế tạo và công nghệ đều yêu cầu cực cao, muốn ngay từ khi bắt đầu đã dùng sắt để chế tạo súng kíp và pháo, hiển nhiên là có chút không thực tế, công nghệ chế tạo căn bản cũng vô phương đạt được. Trong khi đó, dùng đồng để chế tạo hai loại vũ khí đó thì đơn giản hơn một ít, tuy nhiên khuyết điểm lại là quá đắt.

Vừa nghe được Triệu Nhan muốn dùng đồng chế tạo vũ khí, Triệu Thự cùng Triệu Húc đều cười khổ liếc nhìn nhau. Đại Tống vốn chính là lấy đồng đúc ra tiền, đối với người thường mà nói thì kỳ thật đồng chính là tiền, hơn nữa tiền đồng của Đại Tống lại tinh xảo, do đó thường xuyên bị vận chuyển đến các quốc gia xung quanh, làm cho tiền đồng quốc nội cũng không đủ dùng, thậm chí có nhiều nơi còn phải đúc tiền sắt để lưu thông. Từ đó có thể biết được Đại Tống thiếu đồng đến mức nào, vậy mà còn dùng đồng để làm vũ khí nữa thì chỉ e không được vài năm toàn bộ Đại Tống sẽ phá sản.

- Tam ca nhi, dùng đồng chế tạo vũ khí đừng nghĩ đến nữa, tuy nhiên cái kia dùng sắt chế tạo súng kíp và pháo thì thật sự là đệ không có biện pháp sao?

Triệu Húc không cam lòng hỏi, y thật sự rất muốn nhìn thấy viễn cảnh quân đội Đại Tống sử dụng hai loại lợi khí kiểu mới này tiêu diệt bọn tặc Tây Hạ cùng Liêu quân.

Lần này thì không đợi Triệu Nhan mở miệng, Triệu Thự nói:

- Húc nhi, những lời của Nhan nhi ta đã rõ, muốn dùng sắt chế tạo pháo và súng kíp, mấu chốt không ở Nhan nhi mà là ở trình độ thợ thủ công của Đại Tống ta hiện nay không đủ, cho nên chỉ có thể dùng đồng quý để chế tạo vậy. Đợi sau này trình độ thợ thủ công tiến bộ, mới có thể sử dụng thêm sắt rẻ hơn để chế tạo vũ khí.

Triệu Thự vừa nói xong, Triệu Húc lại giống như quả bóng cao su bị xì, kỳ thật vừa rồi y cũng đã tỏ, chỉ có điều bản thân y cảm thấy thật sự không cam lòng, cho nên mới muốn Triệu Nhan suy nghĩ thêm một chút biện pháp, đáng tiếc trên đời này không có nhiều chuyện có thể xử lý vẹn cả đôi đường. Triệu Nhan cũng chỉ có thể cho bọn họ hai phương pháp như vậy, nhưng lại xuất hiện thiếu hụt rất lớn.

So sánh lại thì Triệu Húc vẫn còn có chút quá lười, lại thiếu kiên nhẫn, chỉ thấy Triệu Thự lúc này nói tiếp:

- Nhan nhi, dùng lượng lớn đồng chế tạo vũ khí thì hiển nhiên không thể, tuy nhiên con xem thế này được không, vi phụ có thể tận lực phân cho con một ít đồng, sau đó con hướng dẫn thợ thủ công cách chế tạo thử pháo và súng kíp, đợi cho đến khi đã tích lũy được kỹ thuật đủ rồi sẽ thay bằng sắt. Đến lúc đó thì có thể sản xuất với quy mô lớn để trang bị quân đội rồi.

Triệu Nhan nghe thấy lời nói của Triệu Thự cũng sững sờ, hắn không nghĩ tới đối phương lại hạ quyết tâm lớn như vậy, quyết định chế tạo súng kíp và pháo, cho dù là dùng đồng chế tạo thử nhằm tích lũy kinh nghiệm thì hằng năm lượng tiêu phí đồng khẳng định cũng không phải con số nhỏ, tuy nhiên rất nhanh hắn lắc đầu đáp:

- Phụ thân, biện pháp này đích xác khả thi, nhưng người phải biết rằng để tích lũy kỹ thuật cho thợ thủ công cũng cần rất nhiều thời gian ban đầu, mặt khác dù có chế ra pháo và súng kíp, cũng sẽ chỉ là một ít sơ khai nhất, đánh không xa mà lực sát thương cũng không mạnh, căn bản không thể đạt tới hiệu quả như mong muốn, cũng rất khó khiến Đại Tống về mặt quân sự giành được ưu thế áp đảo.

Nghe thấy lời giải thích của Triệu Nhan, Triệu Thự không ngăn khỏi thở dài một tiếng, ông cũng biết chính mình đã quá mức sốt ruột rồi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như bánh từ trên trời tự rơi xuống, muốn tăng cường quân lực của Đại Tống thì hết thảy cũng còn phải dựa vào cố gắng của chính bản thân mình, “dục tốc bất đạt”. Bên cạnh Triệu Húc cũng thất vọng lắc đầu.


Nhìn thấy vẻ mặt không giấu nổi thất vọng của Triệu Thự cùng Triệu Húc, hắn cũng cảm thấy không đành lòng, bèn mở miệng nói:

- Phụ thân, pháo và súng kíp vốn đầu tư ban đầu quá lớn, Đại Tống ta hiện tại mọi nơi đều rất cần tiền cho nên chuyện này có thể tạm gác lại, tuy nhiên nhi thần thật ra biết được không ít tiểu xảo “tạp thất tạp bát”, nói không chừng có thể tiến hành cải tiến vũ khí hiện tại của Đại Tống, gia tăng một chút uy lực, cứ như vậy trong thời gian ngắn có thể giảm bớt chi phí. Hơn nữa sử dụng vũ khí vốn có thì binh lính cũng có thể thích ứng nhanh hơn đối với vũ khí sau khi cải tiến, không cần bắt bọn họ phải học sử dụng một loại vũ khí xa lạ. Có thể nói đây là tình huống thích hợp nhất của Đại Tống ta hiện nay rồi.

Nghe được hắn nói như vậy, Triệu Thự và Triệu Húc trên vẻ mặt lại lộ ra vài tia hy vọng, Triệu Nhan nếu có thể hiểu được chế tạo vũ khí từ hỏa dược, nói không chừng cũng sẽ hiểu được các vũ khí khác, dù sao thế giới trong mộng kia thì mọi phương diện đều còn “trâu” hơn Đại Tống nhiều, chỉ cần Triệu Nhan có thể cải tiến một số loại vũ khí thường dùng thôi thì khẳng định cũng có thể tăng cường thực lực quân Tống một cách đáng kể.

Nghĩ đến đây, Triệu Thự lập tức đập bàn quát:

- Tốt! Nhan nhi đã có loại bản lĩnh này thì cũng đừng có lãng phí, Đại Tống ta chế tạo vũ khí chia ra gồm có Cung nỏ viện và Nam bắc xưởng, ta thấy hay là đem chúng nó xáp nhập làm một, tạo thành cái gọi là “Quân Khí Giám” của bản triều, sau đó do Nhan nhi chưởng quản, như vậy cũng có thể giúp cho con có thể cải tiến binh khí của Đại Tống ta tốt hơn.

Triệu Nhan không nghĩ tới chính mình thật lòng chỉ an ủi Triệu Thự một câu, không ngờ lại làm cho đối phương đưa ra một quyết định lớn như vậy, hơn nữa còn khiến Quân Khí Giám xuất hiện sau khi Triệu Húc làm Hoàng đế mới xuất hiện thì lại xuất hiện ở hiện tại, càng thêm xui xẻo chính là, những ngày thanh nhàn của hắn cũng rất nhanh chóng chấm dứt, ngày sau hắn phải chui vào một phòng giam lớn như vậy, chỉ sợ thời gian ngủ cũng không có, thật không phù hợp với ước nguyện của hắn ban đầu.

Nghĩ đến đây hắn vừa mới định cự tuyệt, nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của Triệu Húc và Triệu Thự, điều này làm cho hắn cũng không biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng đành phải nói:

- Phụ thân, chuyện làm chưởng quản Quân Khí Giám với nhi thần quá mức trọng đại, có thể để nhi thần suy xét thêm một thời gian ngắn rồi cho người câu trả lời hay không?

Khi bọn họ vừa mới che cái lỗ tai, chợt nghe nơi xa kia lựu đạn phát ra “Ầm” một tiếng vang thật lớn, gạch xanh mặt đất và bùn đất bị uy lực vụ nổ nhấc tung lên trời, rơi xuống xung quanh như là một dòng mưa trút, trong lúc nhất thời làm cho người ta nhìn không được tình hình điểm phát nổ. Tuy rằng Triệu Nhan trước đó đã bảo Triệu Thự là phải che tai lại, nhưng Triệu Thự vẫn còn cảm thấy ngực bị chấn động khó chịu, ngay sau đó một luồng nhiệt khí nóng rát thổi tới, xen lẫn cùng không ít bụi đất lại càng khiến cho ông cảm giác không thoải mái, không nhịn nổi ho khan một tiếng. So với ông, Tào Thái hậu tuổi tác tuy khá lớn nhưng sắc mặt vẫn như thường, thậm chí vẻ mặt còn lộ ra một tia vui sướng, bởi vì lựu đạn uy lực càng lớn thì trợ giúp đối với Đại Tống cũng lại càng lớn.

Chỉ một lát sau, bụi đất bị gió thổi đi liền lộ ra nơi lựu đạn nổ khi nãy, chỉ thấy trên mặt đất nền gạch xanh đã bị nổ đến nát vụn, lộ ra bùn đất bên dưới, xung quanh chỗ đen sì đó còn tản ra một mùi hương mãnh liệt của Kali Nitrat.

- Quả nhiên là thật! Quả nhiên là thật…

Nhìn trước sức công phá của lựu đạn, quen thuộc nhất với việc sử dụng vũ khí như Tăng Công Lượng mà vẻ mặt cũng dại ra, thì thào lẩm bẩm, y bỗng nhiên cảm giác lúc trước mình biên soạn Võ Kinh cuối cùng cũng phải sửa một cái, đặc biệt là đối với miêu tả hỏa dược, cùng với tương quan phương pháp tác chiến, đều cần tiến hành sửa chữa.

- Năm đó chỉ cần chút lợi khí này, thì Hảo Thủy Xuyên đâu phải bại trận!

Tặc lưỡi so sánh, Hàn Kỳ cũng là vẻ mặt ảm đạm thấp giọng lẩm bẩm, năm đó Hảo Thủy Xuyên bại trận bởi Tây Hạ, khiến gã cả đời cũng không lau sạch vết nhơ này, bây giờ chứng kiến uy lực của loại vũ khí hỏa dược mới, khiến gã không khỏi nhớ tới trận sỉ nhục năm đó.

Mấy vị tướng công như Âu Dương Tu cũng cùng khiếp sợ nhìn về phía Triệu Nhan, lúc trước nghe nói hắn sáng chế ra lựu đạn, thậm chí còn hoài nghi Cung nỏ viện và Triệu Nhan cùng nhau làm bộ, nhưng hiện tại sự thật xảy ra trước mắt lại khiến y không thể không tin tưởng, chỉ có điều bất kể thế nào y cũng nghĩ không thông ấy chính là, Triệu Nhan đích thị là một cậu ấm quần là áo lượt, làm sao hiểu được y thuật cùng vũ khí, đó căn bản cũng không hợp với lẽ thường đi?

- Ha ha ha ha, Nhan nhi con làm không tệ, có lợi khí như vậy, quân tiên phong của Đại Tống ta càng thêm lợi hại, nếu như bọn tặc Tây (Tây Hạ) còn dám phạm biên, nhất định phải hung hăng dạy dỗ bọn chúng.

Triệu Thự tuy rằng thân thể không tốt lắm, nhưng ở phương diện quân sự thì thái độ lại tương đối cứng rắn, mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy uy lực của loại “lựu đạn” này, điều đầu tiên nghĩ đến chính là đối đầu với thứ này hẳn sẽ khiến cho người Tây Hạ phải nhức đầu.

Nhìn thấy bộ dạng cao hứng của đám người Triệu Thự, Triệu Nhan lại âm thầm khách sáo một chút, một cái lựu đạn sơ khai như vậy lại có thể khiến đám người Đại Tống cao hứng như thế, nếu là ngày sau các loại vũ khí như súng, hỏa pháo, mình cũng làm ra được thì đây chẳng phải làm cho bọn họ nhảy dựng lên, thậm chí vui quá hóa buồn cũng không phải là không thể.

Biết được uy lực của lựu đạn, về sau đám người Hàn Kỳ đối với bẩm báo của Cung nỏ viện cũng không tiếp tục hoài nghi, trong đó chủ quản phương diện quân sự Tăng Công Lượng lại lập tức hướng về Tào Thái hậu và Triệu Thự cáo từ, y muốn đích thân đi gặp một lần thợ thủ công hỏa dược này, sau đó lại cùng quan viên của Cung nỏ viện thương lượng một chút nên làm như thế nào sản xuất một lượng lớn loại vũ khí này? Mặt khác đối với loại hỏa khí kiểu mới này, nên ưu tiên trang bị cho những quân đội nào cũng khiến y phải bận tâm.

Đợi cho Hàn Kỳ cùng đám đại thần này rời khỏi, Tào Thái hậu nhìn Triệu Nhan một cái nói:

- Tam ca nhi, hỏa dược lần này cháu làm không tệ, có điều cũng không được tự mãn. Mà sau này cũng không cho phép được càn quấy nữa.

Tào Thái hậu nói tới đây, lại quay đầu nói với Thọ Khang công chúa đứng bên cạnh:

- Tam tỷ nhi, hôm nay ta mệt rồi, cháu đỡ ta đi nghỉ ngơi thôi.

Thọ Khang công chúa vốn lo lắng Triệu Nhan bị trách phạt, không nghĩ tới lần này không ngờ lại là chuyện tốt, hơn nữa hắn lại có hiểu biết về hỏa dược, lại càng làm cho nàng ngạc nhiên không thôi, đến giờ vẫn còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi nghe được lời Tào Thái hậu, lúc này mới ưng thuận một tiếng, giúp Tào Thái hậu rời đi, chỉ có điều thời điểm nàng đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Triệu Nhan một cái, giống như là lần đầu tiên mới nhận biết tiểu đệ đệ này vậy.

Triệu Thự dẫn theo hai đứa con trai đi cùng Tào Thái hậu, bởi vì thân thể ông không tốt, cho nên phụ tử ba người trở lại trong điện, đợi cho Triệu Thự ngồi xuống, lập tức vội vàng hỏi Triệu Nhan:

- Nhan nhi, hôm nay lựu đạn có phải cũng là con học được từ thế giới trong mộng hay không?

- Cái này…

Hắn do dự một chút, giáo dục đời sau cũng không có dạy người ta làm ra lựu đạn như thế, có điều hắn vẫn đáp:

- Khởi bẩm phụ thân, coi như là nhi thần từ thế giới trong mộng học được đi, kỳ thật trong thế giới kia sử dụng vũ khí chủ yếu là từ hỏa dược, chỉ có điều bọn họ sử dụng hỏa dược rất nhiều chủng loại, nhi thần hiện tại cũng chỉ có thể phối chế có một loại trong đó, loại lựu đạn hôm nay chỉ là một loại đơn giản nhất, mặt khác còn có súng kíp, hỏa pháo.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Triệu Thự và Triệu Húc ánh mắt lại phát sáng lên, đặc biệt Triệu Húc, lại vội vàng truy vấn:

- Tam ca nhi, súng kíp và pháo trước kia nghe đệ từng giới thiệu qua, có điều ta vẫn luôn đối với hai loại vũ khí mới này canh cánh mãi không thôi, hiện tại đệ có thể làm ra lựu đạn, nếu lại thêm chút sức mà nói, hẳn là cũng có thể khiến cho súng kíp và pháo cùng xuất hiện nhỉ?

Đối với những lời Triệu Húc nói, hắn cũng đành cười khổ một tiếng nói:

- Đại ca, súng kíp và pháo sử dụng nguyên lý kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng mấu chốt là kỹ thuật chính xác cùng vật liệu chế tạo yêu cầu rất cao, tỷ như vật liệu chế tạo hai loại vũ khí này tốt nhất là dùng đồng, đương nhiên nếu thay bằng sắt cũng có thể, nhưng đối với phẩm chất của sắt dùng chế tạo lại yêu cầu cực kỳ cao, thêm nữa là công nghệ chế tạo cũng phải đạt đến một trình độ nhất định mới được.

Yếu tố thứ nhất thì không phải là Triệu Nhan mượn cớ từ chối, mà sự thật thì đúng là như vậy, bất kể là súng kíp hay là pháo, vật liệu chế tạo và công nghệ đều yêu cầu cực cao, muốn ngay từ khi bắt đầu đã dùng sắt để chế tạo súng kíp và pháo, hiển nhiên là có chút không thực tế, công nghệ chế tạo căn bản cũng vô phương đạt được. Trong khi đó, dùng đồng để chế tạo hai loại vũ khí đó thì đơn giản hơn một ít, tuy nhiên khuyết điểm lại là quá đắt.

Vừa nghe được Triệu Nhan muốn dùng đồng chế tạo vũ khí, Triệu Thự cùng Triệu Húc đều cười khổ liếc nhìn nhau. Đại Tống vốn chính là lấy đồng đúc ra tiền, đối với người thường mà nói thì kỳ thật đồng chính là tiền, hơn nữa tiền đồng của Đại Tống lại tinh xảo, do đó thường xuyên bị vận chuyển đến các quốc gia xung quanh, làm cho tiền đồng quốc nội cũng không đủ dùng, thậm chí có nhiều nơi còn phải đúc tiền sắt để lưu thông. Từ đó có thể biết được Đại Tống thiếu đồng đến mức nào, vậy mà còn dùng đồng để làm vũ khí nữa thì chỉ e không được vài năm toàn bộ Đại Tống sẽ phá sản.

- Tam ca nhi, dùng đồng chế tạo vũ khí đừng nghĩ đến nữa, tuy nhiên cái kia dùng sắt chế tạo súng kíp và pháo thì thật sự là đệ không có biện pháp sao?

Triệu Húc không cam lòng hỏi, y thật sự rất muốn nhìn thấy viễn cảnh quân đội Đại Tống sử dụng hai loại lợi khí kiểu mới này tiêu diệt bọn tặc Tây Hạ cùng Liêu quân.

Lần này thì không đợi Triệu Nhan mở miệng, Triệu Thự nói:

- Húc nhi, những lời của Nhan nhi ta đã rõ, muốn dùng sắt chế tạo pháo và súng kíp, mấu chốt không ở Nhan nhi mà là ở trình độ thợ thủ công của Đại Tống ta hiện nay không đủ, cho nên chỉ có thể dùng đồng quý để chế tạo vậy. Đợi sau này trình độ thợ thủ công tiến bộ, mới có thể sử dụng thêm sắt rẻ hơn để chế tạo vũ khí.

Triệu Thự vừa nói xong, Triệu Húc lại giống như quả bóng cao su bị xì, kỳ thật vừa rồi y cũng đã tỏ, chỉ có điều bản thân y cảm thấy thật sự không cam lòng, cho nên mới muốn Triệu Nhan suy nghĩ thêm một chút biện pháp, đáng tiếc trên đời này không có nhiều chuyện có thể xử lý vẹn cả đôi đường. Triệu Nhan cũng chỉ có thể cho bọn họ hai phương pháp như vậy, nhưng lại xuất hiện thiếu hụt rất lớn.

So sánh lại thì Triệu Húc vẫn còn có chút quá lười, lại thiếu kiên nhẫn, chỉ thấy Triệu Thự lúc này nói tiếp:

- Nhan nhi, dùng lượng lớn đồng chế tạo vũ khí thì hiển nhiên không thể, tuy nhiên con xem thế này được không, vi phụ có thể tận lực phân cho con một ít đồng, sau đó con hướng dẫn thợ thủ công cách chế tạo thử pháo và súng kíp, đợi cho đến khi đã tích lũy được kỹ thuật đủ rồi sẽ thay bằng sắt. Đến lúc đó thì có thể sản xuất với quy mô lớn để trang bị quân đội rồi.

Triệu Nhan nghe thấy lời nói của Triệu Thự cũng sững sờ, hắn không nghĩ tới đối phương lại hạ quyết tâm lớn như vậy, quyết định chế tạo súng kíp và pháo, cho dù là dùng đồng chế tạo thử nhằm tích lũy kinh nghiệm thì hằng năm lượng tiêu phí đồng khẳng định cũng không phải con số nhỏ, tuy nhiên rất nhanh hắn lắc đầu đáp:

- Phụ thân, biện pháp này đích xác khả thi, nhưng người phải biết rằng để tích lũy kỹ thuật cho thợ thủ công cũng cần rất nhiều thời gian ban đầu, mặt khác dù có chế ra pháo và súng kíp, cũng sẽ chỉ là một ít sơ khai nhất, đánh không xa mà lực sát thương cũng không mạnh, căn bản không thể đạt tới hiệu quả như mong muốn, cũng rất khó khiến Đại Tống về mặt quân sự giành được ưu thế áp đảo.

Nghe thấy lời giải thích của Triệu Nhan, Triệu Thự không ngăn khỏi thở dài một tiếng, ông cũng biết chính mình đã quá mức sốt ruột rồi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như bánh từ trên trời tự rơi xuống, muốn tăng cường quân lực của Đại Tống thì hết thảy cũng còn phải dựa vào cố gắng của chính bản thân mình, “dục tốc bất đạt”. Bên cạnh Triệu Húc cũng thất vọng lắc đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt không giấu nổi thất vọng của Triệu Thự cùng Triệu Húc, hắn cũng cảm thấy không đành lòng, bèn mở miệng nói:

- Phụ thân, pháo và súng kíp vốn đầu tư ban đầu quá lớn, Đại Tống ta hiện tại mọi nơi đều rất cần tiền cho nên chuyện này có thể tạm gác lại, tuy nhiên nhi thần thật ra biết được không ít tiểu xảo “tạp thất tạp bát”, nói không chừng có thể tiến hành cải tiến vũ khí hiện tại của Đại Tống, gia tăng một chút uy lực, cứ như vậy trong thời gian ngắn có thể giảm bớt chi phí. Hơn nữa sử dụng vũ khí vốn có thì binh lính cũng có thể thích ứng nhanh hơn đối với vũ khí sau khi cải tiến, không cần bắt bọn họ phải học sử dụng một loại vũ khí xa lạ. Có thể nói đây là tình huống thích hợp nhất của Đại Tống ta hiện nay rồi.

Nghe được hắn nói như vậy, Triệu Thự và Triệu Húc trên vẻ mặt lại lộ ra vài tia hy vọng, Triệu Nhan nếu có thể hiểu được chế tạo vũ khí từ hỏa dược, nói không chừng cũng sẽ hiểu được các vũ khí khác, dù sao thế giới trong mộng kia thì mọi phương diện đều còn “trâu” hơn Đại Tống nhiều, chỉ cần Triệu Nhan có thể cải tiến một số loại vũ khí thường dùng thôi thì khẳng định cũng có thể tăng cường thực lực quân Tống một cách đáng kể.

Nghĩ đến đây, Triệu Thự lập tức đập bàn quát:

- Tốt! Nhan nhi đã có loại bản lĩnh này thì cũng đừng có lãng phí, Đại Tống ta chế tạo vũ khí chia ra gồm có Cung nỏ viện và Nam bắc xưởng, ta thấy hay là đem chúng nó xáp nhập làm một, tạo thành cái gọi là “Quân Khí Giám” của bản triều, sau đó do Nhan nhi chưởng quản, như vậy cũng có thể giúp cho con có thể cải tiến binh khí của Đại Tống ta tốt hơn.

Triệu Nhan không nghĩ tới chính mình thật lòng chỉ an ủi Triệu Thự một câu, không ngờ lại làm cho đối phương đưa ra một quyết định lớn như vậy, hơn nữa còn khiến Quân Khí Giám xuất hiện sau khi Triệu Húc làm Hoàng đế mới xuất hiện thì lại xuất hiện ở hiện tại, càng thêm xui xẻo chính là, những ngày thanh nhàn của hắn cũng rất nhanh chóng chấm dứt, ngày sau hắn phải chui vào một phòng giam lớn như vậy, chỉ sợ thời gian ngủ cũng không có, thật không phù hợp với ước nguyện của hắn ban đầu.

Nghĩ đến đây hắn vừa mới định cự tuyệt, nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của Triệu Húc và Triệu Thự, điều này làm cho hắn cũng không biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng đành phải nói:

- Phụ thân, chuyện làm chưởng quản Quân Khí Giám với nhi thần quá mức trọng đại, có thể để nhi thần suy xét thêm một thời gian ngắn rồi cho người câu trả lời hay không?

Khi bọn họ vừa mới che cái lỗ tai, chợt nghe nơi xa kia lựu đạn phát ra “Ầm” một tiếng vang thật lớn, gạch xanh mặt đất và bùn đất bị uy lực vụ nổ nhấc tung lên trời, rơi xuống xung quanh như là một dòng mưa trút, trong lúc nhất thời làm cho người ta nhìn không được tình hình điểm phát nổ.