- Công chúa thật sự không trực tiếp chọn ta?
Trong tổng bộ ngân hàng Đại Tống, Tào Tung gương mặt thất vọng đối diện với Triệu Nhan hỏi. Sau khi Triệu Nhan ra khỏi cung, lập tức đến thẳng chỗ Tào Tung, sau đó nói cho đối phương nghe chuyện Thọ Khang công chúa muốn chọn phò mã, kết quả Tào Tung khi nghe thấy Thọ Khang công chúa không trực tiếp chọn y, cũng vô cùng thất vọng, kể ra hơn một năm nay, y và Thọ Khang công chúa tuy không vượt quá giới hạn mức tình cảm đó, nhưng y tự tin Thọ Khang công chúa cũng có vài phần thiện cảm với y.
Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Tào Tung, Triệu Nhan lại không kìm được. lườm y một cái nói:
- Nhìn cái dáng vẻ không có hi vọng của đệ kìa, trên đường về ta cũng hỏi tam tỷ vì sao không trực tiếp chọn đệ, đệ đoán xem tỷ ấy trả lời thế nào?
- Trả lời thế nào?
Tào Tung lúc này lập tức khẩn thiết truy hỏi, y rất muốn biết cái nhìn của Thọ Khang công chúa về mình.
- Khu, đi đường dài như vậy đến hớp nước cũng chưa uống nè. Triệu Nhan lúc này lại chợt làm dáng.
Triệu Nhan vừa dứt lời, Tào Tung lập tức chạy đi rót ly trà cho hắn rồi quay lại để trước mặt hắn, khuôn mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt, chỉ thấy Triệu Nhan lúc này từ từ thưởng thức một ngụm trà, mới hài lòng cất lời:
- Nguyên văn lời của tam tỷ là như này “Nếu tiểu tử Tào Tung đó muốn cưới ta, thì bảo y tự đi báo danh, sau đó đánh bại những ứng viên khác trở thành phò mã, nếu không chẳng lế còn để ta chủ động đề xuất kêu y là phò mã của ta?
- A? Công chúa... công chúa thật sự nói như thế?
'Tào Tung nghe thấy vậy lập tức mặt mày vui mừng lớn tiếng nói, tuy trong lời của Thọ Khang công chúa không biểu đạt tình cảm rõ ràng đối với y, nhưng với tính cách của Thọ Khang công chúa, có thể nói ra những lời này đã đủ chứng minh tình cảm với mình rồi.
- Đương nhiên rồi, lẽ nào ta còn có thể lừa huynh?
Triệu Nhan lại lườm Tào Tung một cái, với hiểu biết của hắn về Thọ Khang công chúa, thừa nhìn ra nàng đã nảy sinh chút tình cảm với Tào Tung, chỉ là xuất phát từ lòng tự tôn hoặc tâm lí ngại ngùng của con gái không dám thừa nhận mà thôi.
- Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Chỉ thấy Tào Tung lúc này hưng phấn đứng bật dậy đi đi lại lại vài vòng trong phòng, cuối cùng đột nhiên quay người lại nói:
- Không được, bây giờ đệ phải quay về bảo trong nhà báo tên mình lên trên, tránh bị người khác giành trước!
- Cái này thì có gì để giành trước chứ, dù sao trong số nam tử trẻ tuổi quý tộc, đệ cũng coi như nổi bật, còn số ít ưu tú hơn đệ, hoặc là đã thành hôn, hoặc là coi thường trở thành phò mã sẽ liên lụy đến tiền đồ của mình, cho nên đệ không cần lo lắng, chỉ cần đệ chịu báo danh, người được chọn làm phò mã này chắc chắn là đệt
Triệu Nhan lại bất đắc dĩ nói, Tào Tung cũng là sốt sắng đến phát điên, y cũng không nghĩ xem với điều kiện hiện tại của y, cả thành Đông Kinh có mấy nam nhân trẻ tuổi có thể so bì với y chứ.
- Đúng vậy, ta là hành trưởng của ngân hàng Đông Kinh, một câu nói là có thể điều động số tiền lên đến chục vạn quan, rất nhiều người đều xin đệ cho họ vay vốn, đệ có gì phải sợ chứ?
Tào Tung càng nói càng mạnh, cuối cùng bỗng nhiên vỗ đùi cái đét nói:
- Đúng rồi, đệ còn có thể tuyên bố, ai dám giành công chúa với đệ, sau này đừng mơ vay được một xu từ ngân hàng!
Triệu Nhan đôi chút thất vọng châm biếm.
Đáng tiếc Triệu Nhan vẫn đánh giá thấp quyết tâm muốn cưới Thọ Khang công chúa của Tào Tung, chỉ thấy y căn bản không nghe ra câu mỉa mai của Triệu Nhan, ngược lại mắt sáng lên:
- Cách hay, đệ sẽ về thương lượng với cha ngay!
Tào Tung nói xong quay ngoắt người chạy khỏi ngân hàng, thậm chí đến công việc của ngân hàng cũng mặc kệ, khiến Triệu Nhan không khỏi bất lực, đã nói con gái trong tình yêu mất hết lí trí, bây giờ nhìn thấy đàn ông cũng vậy. Với trí óc của Tào Tung hiện tại, dự đoán là về nhà xong chắc chắn không thể thiếu một trận đòn của cha y.
Lúc đó Triệu Nhan ra khỏi phòng làm việc của Tào Tung, sau đó tìm vài quản lí của ngân hàng, nói với họ mấy ngày này Tào Tung có lẽ có việc không thể đến ngân hàng, nên công việc của ngân hàng sẽ do họ tạm thời phụ trách, khiến mấy quản lí đều vô cùng thích thú, kể ra cùng với sự mở rộng sức ảnh hưởng của ngân hàng, thậm chí có không ít người đã âm thầm gọi ngân hàng là quốc khố thứ hai của Đại Tống, địa vị quản lí trong ngân hàng cũng nước đẩy thuyền lên, không những có tiền còn có sĩ diện, đặc biệt là hành trưởng các chi nhánh mọi nơi, còn nắm giữ tài chính cả vùng, đến quan lại địa phương cũng khách khí với hành trưởng ngân hàng chỉ nhánh ở đó, vì vậy nguyện vọng lớn nhất của những quản lí này là chứng minh bản thân, để sớm ngày được cất nhắc đề bạt đảm đương một chi nhánh.
Đợi Triệu Nhan ra khỏi ngân hàng, đã là hoàng hôn, lúc này cũng chính là thời điểm ngân hàng bận rộn nhất, vì rất nhiều người đều lúc này mới có thời gian đến ngân hàng, hoặc gửi tiền hoặc rút tiền, ngân hàng để chiều lòng khách, nên thường mở quá giờ cơm, đặc biệt nhân viên tiếp khách, một số người từ khi vào làm ngân hàng, quanh năm suốt tháng không được mấy lần ăn ba bữa đúng giờ.
Phía trước ngân hàng được xây dựng một quảng trường lớn, nghe nói liên quan đến phong thủy, thông thường đằng trước những kiến trúc tương đối đồ sộ đều có quảng trường như vậy, được lợi nhờ lượng người ra vào cực lớn tụ tập ở. ngân hàng, khiến cho quảng trường phía trước ngân hàng vô cùng tấp nập, thu hút rất nhiều hàng quán tới đây, liên tục hò rao người đi đường mua hàng của mình.
Triệu Nhan nhìn trời không còn sớm nữa, cả nhà chắc đều đang đợi hắn về ăn cơm tối, kể ra hồi trước chưa có con cái, hẳn còn có thể vì một số công việc mà dùng bữa bên ngoài, nhưng từ khi mấy đứa con lần lượt chào đời, rồi sau khi đa số đều hiểu chuyện, Triệu Nhan gần như ngày ngày đều ăn cơm cùng các con, nhất định không được coi thường chuyện ăn cơm, bàn ăn thực chất chính là nơi tốt để bồi dưỡng tình cảm với con cái, còn cách dạy dỗ cổ xưa gì mà không được. nói chuyện trong giờ ăn giờ ngủ, lại sớm bị Triệu Nhan vứt sang một bên rồi.
Lúc đó Triệu Nhan bước xuống bậc thang của ngân hàng, sau đó lên xe ngựa của mình, theo tiếng kêu của phu xe, xe ngựa chậm rãi khởi động, Triệu Nhan theo. thói quen mở cửa sổ xe, rồi nhìn đám đông náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, cảm nhận những hỉ nộ ái ố của những người dân thường kia, đây cũng coi như một cách tu tâm dưỡng tính.
Tuy nhiên khi Triệu Nhan nhìn đám người qua cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy đằng xa một bóng dáng quen thuộc, khiến hắn đầu tiên ngây ra, ngay sau đó đột ngột biến sắc, vì bóng hình quen thuộc này căn bản không thể xuất hiện tại đây, khiến hắn kinh ngạc khôn cùng, liền lớn tiếng ra lệnh phu xe dừng lại, sau đó nhảy xuống xe chạy đi tìm kiếm, đáng tiếc bóng dáng đó lúc nấy cách hắn khá xa, lại thêm xung quanh đều là đám đông hối hả, cho nên khi hắn chen tới, bóng dáng đó sớm đã biến mất trong biển người mênh mông rồi.
- Quận vương, người đang tìm gì thế?
Lúc này thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan là Ngưu Liệt cẩn thận hỏi, trong đám đông luôn là nơi nguy hiểm nhất, nên sau khi Triệu Nhan xuống xe, y đã cùng đoàn hộ vệ bảo vệ Triệu Nhan chặt chẽ, tránh khỏi xảy ra sự việc ngoài ý muốn.
Nếu thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan vẫn là Lâm Hổ trước kia, Triệu Nhan chắc chắn sẽ hỏi y xem có nhìn thấy bóng dáng vừa rồi không, đáng tiếc Ngưu Liệt sau này mới được điều đến cạnh Triệu Nhan, căn bản không nhận ra người đó, cho nên Triệu Nhan cũng đành thở dài, liền cất lời:
- Không sao, ban nấy nhìn thấy một người quen, không ngờ đối phương đã đi rồi.
Triệu Nhan nói xong không cam tâm nhìn ngó xung quanh một lần, vẫn không phát hiện ra điều gì, cuối cùng đành phải thất vọng quay lên xe ngựa. Chỉ có điều Triệu Nhan không biết, sau khi Triệu Nhan ngồi lên xe rời khỏi, lại có một đôi vợ chồng trẻ đi ra từ sau một hàng vải, trong đó người phụ nữ trẻ nhìn theo hướng xe ngựa của Triệu Nhan đi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp.
- Nương tử, người vừa rồi là người quen cũ của nàng sao?
Lúc này người đàn ông bên cạnh người phụ nữ trẻ lên tiếng hỏi, chỉ thấy người đàn ông này tuy tướng mạo bình thường, nhưng lại hào hoa phong độ, thoạt nhìn hết sức nho nhã.
- Vâng!
Người phụ nữ trẻ khế gật đầu, khuôn mặt lộ ra biểu cảm đau thương, nhưng lại không nói gì, người đàn ông trẻ không vì thế mà trách mắng thê tử, ngược lại vô cùng dịu dàng nắm chặt bàn tay của nàng, khiến người phụ nữ trẻ ngước mặt nhìn phu quân của mình, khuôn mặt không giấu được vẻ hạnh phúc.
Cứ như vậy rất lâu sau, người phụ nữ trẻ mới bất chợt nhớ ra gì đó, liền vội vàng lên tiếng:
- Phu quân, chúng ta mau đi ngân hàng thôi, việc kinh doanh của phụ thân gặp vấn đề, cần đi ngân hàng vay tiền, chúng ta phải đi thăm dò rõ ràng điều khoản vay tiền, hi vọng có thể vay được một món tiền dùng cứu nguy.
Nghe thấy lời nhắc nhở của thê tử, người đàn ông trẻ mới sực nhớ việc chính hôm nay là đến ngân hàng, liền cấp tốc kéo thê tử đi về hướng ngân hàng, chỉ đáng tiếc Triệu Nhan không hề biết điều này, lại lỡ mất cơ hội gặp lại người phụ nữ này.
Cũng chính vì chuyện trên đường vô tình gặp người phụ nữ đó, khiến Triệu Nhan cả đoạn đường đều tâm sự nặng nề, thậm chí khi ăn cơm cũng có chút phiền lòng, hơn nữa còn chốc chốc nhìn Nhan Ngọc Như, đám người Tào Dĩnh thông minh cũng nhìn ra Triệu Nhan có lời muốn nói với Nhan Ngọc Như, thế là sau khi ăn cơm tối xong, lần lượt tìm cớ đưa lũ nhóc rời đi, còn con trai Triệu Y của Nhan Ngọc Như và Triệu Nhan, cũng được vú nuôi bế đi.
- Phu quân, chàng có chuyện muốn nói phải không?
Nhan Ngọc Như nghe thấy vậy cũng có chút hứng thú nói, nếu Triệu Nhan đã giữ nàng lại, thì chứng minh người này chắc chắn có liên quan đến nàng, chỉ là nàng thực sự không nghĩ ra trong số người quen chung của mình và Triệu Nhan,
có người nào lại khiến Triệu Nhan lưu ý đến vậy?
- Ẩn Nương! Ta đã nhìn thấy Ẩn Nương!
Khiến Nhan Ngọc Như vạn lần không ngờ là, Triệu Nhan lại nói ra một cái tên làm cho nàng cực kì hoảng hốt.