Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 570: Chương 571: Cắt đất! Đền tiền!.




- Cắt đất, đền tiền, việc đơn giản đến như vậy chẳng lẽ chư công của triều đình không nghĩ tới sao?

Triệu Nhan vừa nựng đứa trẻ đang ôm trong ngực vừa cười tủm tỉm mà nói với Triệu Húc.

Để giải quyết vấn đề Tử Hạ, đại thần trong triều cũng được một phen tranh luận không ngừng. Về cơ bản chia là ba luồng ý kiến, những vị thuộc tư tưởng cấp. tiến hi vọng triều đình tiếp tục ủng hộ Lư Doãn trấn giữ vùng phía nam rồi nhân cơ hội tiêu diệt Tử Hạ, sau đó là tiến tới thôn tính toàn bộ. Đương nhiên những người thuộc phe này đều là những vị quan có tuổi đời còn khá trẻ, bọn họ về cơ bản không suy nghĩ tới việc sau khi đánh bại Tử Hạ thì phải làm thế nào để thống trị.

Ngoài ra số quan lại trong triều thuộc phe bảo thủ lại cho rằng việc Lư Doãn tự ý xua quân tiến đánh thành Hạ Vũ đã gây ra cho triều đình không ít phiền phức, thế nên cần bị trách tội, trước mắt triều đình cần phải ổn định tình hình ở Tử Hạ, trận chiến vừa rồi coi như là dạy cho bọn chúng một bài học, bởi vậy việc tiếp theo. là phải làm cho chúng cảm thấy biết ơn Đại Tống, rốt cuộc thì ân huệ và uy hiếp phải nặng thì đó mới chính là cách phòng ngự tốt nhất, thật đáng tiếc là mấy vị quan này không hề hay biết rằng Triệu Thự và các vị tướng công đều thèm nhỏ dãi đống của cải của Tử Hạ. Lư Doãn đã cho người thống kê tất cả của cải thu được từ thành Hạ Vũ, biên lại và cho gửi về kinh thành. Chỉ dựa vào lượng của cải thu được này thôi cũng đã có thể giúp cho nguyên khí của Đại Tống được phục: hồi không ít, vì vậy việc Lư Doãn lần này cho quân đi đánh Hạ Vũ không những không vượt quá quyền hạn của bản thân mà ngược lại còn được cho là một công trạng lớn.

Ngoài hai phe cấp tiến và bảo thủ vừa nêu ở trên ra còn có một phe mang tư tưởng trung lập. Bọn này cho rằng Lư Doãn lần này đem quân đánh thành Hạ Vũ đã giúp cho Đại Tống hả được cơn giận, đồng thời thể hiện được cái uy của Đại Tống, do đó đây phải được coi là một công trạng, nhưng việc đánh thành Hạ Vũ cũng khiến cho triều đình chịu không ít phiền phức thế nên đây cũng bị coi như là một cái tội, hiện tại coi như là công tội bù lẫn nhau. Còn như việc làm thế nào để lo những việc còn ngổn ngang trước mắt ở Tử Hạ, bọn họ lại cho rằng không cần phải quá lo lắng về điều này. Trước tiên cứ để cho Lư Doãn rút quân, rồi sau đó tình hình ở Tử Hạ như thế nào thì để cho tự đất nước này quyết, không có liên quan gì đến Đại Tống cả. Nếu như là bị Tỉnh Thành hay Đại Lý chiếm mất thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Đại Tống cả.

Cả ba phe tư tưởng như đã nói ở trên, mỗi bên đều có cái lý riêng của mình thế nên khi lâm triều bọn họ không ngừng tranh luận. Triệu Thự và Hàn Kỳ cùng vài vị tướng công cũng đã bàn tới ban lui tới mấy ngày nay rồi nhưng cũng chưa đưa ra được quyết định, thế nên hôm nay Triệu Húc muốn tìm tới Triệu Nhan để nghe ý kiến của hắn về vấn đề này. Rốt cuộc hóa ra việc tiến đánh Tử Hạ lại bắt nguồn từ Triệu Nhan.

Nghe Triệu Nhan chậm rãi ôn tồn nói ra hai điều kiện cắt đất và đền tiền. Triệu Húc tức giận nhìn hắn rồi nói:

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

- Đệ nói nghe thì dễ dấy nhưng đệ có nghĩ tới việc nếu cắt thì sẽ cắt như thế nào không. Mà dù Tử Hạ cắt đất cho chúng ta thì chúng ta sẽ làm như thế nào để bảo vệ đây. Chúng ta vốn khá yếu trong việc thống trị phương nam, về cơ bản không thể phái một đội quân tới đó để trấn giữ dược. Còn như đệ nói là đền tiền, chúng ta đã lấy hết ngân khố quốc gia và kho hoàng cung của người ta, bọn họ lấy đâu ra tiền mà bồi thường cho chúng ta đây?

Triệu Nhan nghe Triệu Húc nói như vậy thì cười lớn rồi nói:

- Ha ha, đệ biết là đại ca sẽ nói như vậy mà. Đại ca cảm thấy Tử Hạ quá xa xôi, nhưng huynh lại quên mất một điều rằng Tử Hạ là nước có sát với biển, hải quân của Đại Tống chúng ta khá mạnh. Đại tỷ cũng đang chủ trì việc giao thương qua đường ở bên đó, thế nên đệ cảm thấy rằng triều đình có thể sẽ lắng nghe ý kiến của đại tỷ, rồi từ khu vực giáp với biển của Tử Hạ cắt ra một phần lãnh thổ rồi biến phần đất được cắt ra này trở thành một hải cảng của Đại Tống ta tại Tử Hạ.

Nói đến đây, Triệu Nhan dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Còn như việc đền tiền, đại ca không cần phải lo lắng cho Tử Hạ, chỉ cần viết trên bản ghi nhớ giữa hai bên rằng Tử Hạ phải bồi thường bao nhiêu tiền thôi, vậy là được rồi. Còn như bọn chúng liệu có thể bồi thường được không thì đó lại không phải là việc mà chúng ta phải suy nghĩ. Dù sao thì đời này bọn chúng không bồi thường được thì đời sau phải tiếp tục việc bồi thường thôi. Đến lúc đó triều đình có thể kéo dài thời hạn bồi thường ra để cho bọn chúng có thể bồi thường dần dần từ đời này sang đời khác.

Triệu Húc nghe Triệu Nhan nói xong, y không khỏi ngạc nhiên tới mức mắt chữ a mồm chữ o rồi lắp bắp:

Triệu Húc không thể ngờ rằng Triệu Nhan lại có thể thâm sâu đến vậy, đặc biệt là những lý giải của hắn đối với việc bồi thường, thật là quá sức tưởng tượng của y. Nếu như cứ theo những gì Triệu Nhan vừa nói mà tiến hành thì quả thật Tử Hạ e là sẽ phải đời đời kiếp kiếp gánh trên vai một gánh nặng nợ nần, chỉ có điều là làm như vậy thì có quá đáng quá hay không thôi.


Triệu Nhan không cảm thấy những lời mình vừa nói ra có chỗ nào là quá đáng cả, bởi ở hậu thế sau này, khi Trung Quốc suy yếu, các cường quốc phương tây cũng đối xử với Trung Quốc y như vậy. Hiện tại hắn cũng chỉ học theo những gì cường quốc phương tây đã làm với Trung Quốc mà thôi và hôm nay dùng cách này để áp dụng đối với Tử Hạ, về sau nếu như Đại Tống có thể đưa thuyền chiến tới phương tây, nói như vậy không chừng hắn còn có thể để lại cho tổ tiên của những nước cường quốc phương tây kia một bài học sâu sắc.

Một lúc sau trên gương mặt của Triệu Húc mới lộ ra một vẻ gì đó khá bối rối, y nói:

- Tam đệ, Đại Tống ta từ trước tới nay luôn lấy nhân đức để thu phục lòng người. Lần này mặc dù là Tử Hạ gây chiến trước thế nhưng dù sao đi nữa thì đó cùng là vùng thuộc quốc của chúng ta. Lần này Lư Doãn cũng đã hạ được thủ phủ của Tử Hạ, cũng kể như là đã dạy được cho bọn chúng một bài học rồi, nếu như chúng ta lại tiếp tục bắt bọn chúng phải cắt đất rồi bồi thường nữa thì e là có quá đáng quá hay không, thậm chí là có cảm giác như ép người ta vậy, điều này liệu có làm cho các vùng thuộc quốc khác của chúng ta nảy sinh tâm lý dè chừng không?

Thấy Triệu Húc lo lắng về điều đó như vậy, Triệu Nhan trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, song hẳn biết răng cách nghĩ của Triệu Húc kì thực là đại diện cho cách nghĩ của những người thiên về trường phái văn thơ sách vở chính thống của Đại Tống, vì thế mà Triệu Nhan hắn phải ôn tồn giải thích rằng:

- Đại ca, những gì chúng ta được học đã nói rằng ân và uy cần phải nặng như nhau nhưng đệ cảm thấy phải nói là uy và ân đều phải nặng như nhau mới đúng. Uy trước và ân sau. Những nước chư hầu cam tâm hàng năm tiến cống cho Đại 'Tống chúng ta không phải là bởi vì bọn họ thấy được Đại Tống chúng ta mạnh hơn bọn họ rất nhiều hay sao?

Triệu Nhan dừng lại một lát rồi nói

- Mặc dù là Đại Tống ta mạnh hơn những nước đó rất nhiều thế nhưng việc chúng ta đối đãi với những nước đó lại có một vấn đề lớn, đó chính là chúng ta chỉ lấy ân nghĩa để bang giao, chính vì điều này đã khiến cho một số nước chư hầu mất đi sự kính sợ đối với Đại Tống chúng ta, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Tử Hạ dám cả gan xâm phạm biên cương của chúng ta. Lần này cũng vừa hay ta nhân cơ hội này dạy cho bọn chúng một bài học, đồng thời cũng khiến cho. những nước chư hầu phía nam biết được thực lực của Đại Tống là như thế nào, còn nếu chúng ta không làm như vậy lẽ nào những nước chư hầu kia trong thâm tâm lại không tồn tại cảm giác dè chừng đối với chúng ta?

Câu phản vấn của Triệu Nhan đưa ra cuối cùng cũng làm cho Triệu Húc như thức tỉnh. Thực lực của Đại Tống như thế nào, thử hỏi các nước xung quanh xem, nhất định sẽ thấy được sự khiếp sợ của bọn họ đối với Đại Tống ra sao, chỉ là Tử Hạ gần đây liên tiếp giành thắng lợi khi giao chiến với các nước khác thế nên điều này mới làm cho đầu óc của chúng như hoa lên vì những chiến thắng đó rồi cả gan đi gây chiến với Đại Tống, và rốt cuộc đã nhận lại sự báo thù mang tính hủy. diệt của Đại Tống giành cho mình.

'Thấy vẻ mặt của Triệu Húc có vẻ trầm tư, Triệu Nhan cảm thấy cần phải tiếp thêm sức lực cho y để y tỉnh ngộ ra mới được, do đó Triệu Nhan lại cất lời:

- Đại ca, cả. Tất cả chỉ là cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Hiện nay Đại Tống ta mạnh, những nước nhỏ xung quanh vì muốn yên thân mà sẵn sàng tiến cống cho chúng ta. Nếu như một ngày nào đó Đại Tống cũng suy yếu đi thì e là lúc đó bọn chúng cũng sẽ quay ra cắn chúng ta mà thôi, do đó đối với bọn thuộc quốc không thể lấy ân nghĩa làm đầu được mà cứ trước tiên là phải thể hiện được cái uy của bản thân, chỉ có làm cho bọn chúng khiếp sợ thì mới có thể tạo nên khái niệm không thể đánh bại được Đại Tống trong tâm trí của bọn chúng, và làm cho bọn chúng trở nên thật thà hơn.

giữa các quốc gia với nhau về cơ bản không có cái gọi là cảm tình gì

Những lời mà Triệu Nhan vừa nói kì thực khác một trời một vực so với quan niệm truyền thống của Đại Tống. Bản chất của nho gia đó chính là thực hiện quan niệm thống trị nội vương ngoại thánh, dùng quan niệm tôn nghiêm và kính trọng của pháp gia để áp dụng trong việc quản lý muôn dân, nhưng đối với ngoại tộc thì lại dùng nhân đức để cảm hóa, đương nhiên trong đó chiến tranh không ít, nhưng những cuộc chiến đó diễn ra trong bối cảnh bất đắc dĩ mà thôi, có thể nói ngoại trừ một vài triều đại cá biệt ra thì vương triều trung nguyên rất ít khi đem quân đi đánh xứ người.

'Thế nhưng những gì mà Triệu Nhan vừa mới truyền bá cho Triệu Húc tất cả lại đều là quan niệm theo kiểu ngoại vương nội thánh, đây là quan điểm cá nhân của Triệu Nhan, đặc biệt là về mặt thái độ ứng xử đối với những nước bên ngoài. Triệu Nhan cảm thấy Đại Tống đang có phần quá nhân từ và mềm yếu, dù hiện tại Đại Tống có sức mạnh của một bá vương, vậy thì cần phải có một thái độ cứng rắn được biểu hiện đối với bên ngoài, điều này mới đúng là cung cách ngoại giao cần có của một nước.

Những lời nói vừa rồi của Triệu Nhan đã tạo nên sự đả thông tư tưởng không hề nhỏ đối với Triệu Húc. Bởi vì điều này có chút mâu thuẫn đối với sự dạy dỗ mà Triệu Húc được học từ nhỏ, song Triệu Húc y không phải là một kẻ mù quáng, sau khi thông qua sự cân nhắc và phán đoán của bản thân, y cảm thấy những gì Triệu Nhan vừa nói khá là có lý. Ngay từ thuở sơ khai khi Tử Hạ lập quốc, Đại Tống đã giành cho chúng sự hậu đãi, nhưng kết quả đổi lại lại là vô số lần Tử Hạ đem quân xâm phạm biên cương Đại Tống. Nếu như sớm biết trước như vậy, ngày đó nên nhân cơ hội Tử Hạ lập quốc còn chưa ổn định về mọi mặt đem quân sang tiêu diệt bọn chúng, nếu như không trực tiếp thống trị được bọn chúng thì cũng có thể biến chúng thành con rối phục vụ cho mình là được rồi.

Nghĩ đến đó, trên gương mặt Triệu Húc lộ ra một vẻ vô cùng quyết đoán, y lập tức gật đầu rồi nói với một giọng nghiêm khắc:

- Được, vậy cứ bắt bọn Tử Hạ cắt đất đền tiền đi, chỉ có điều việc này ta và đệ không thể quyết được, chúng ta phải nói với phụ hoàng trước rồi sau đó để cho phụ hoàng thuyết phục mấy vị tướng công Hàn Kỳ, chỉ cần bọn họ đồng ý là mọi việc còn lại coi như đơn giản hơn rất nhiều rồi.

Triệu Nhan nghe thấy vậy thì vội vàng nói:


Triệu Nhan không nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức từ chối:

- Đại ca, phụ vương nhìn sự việc chắc chắn là thông suốt hơn cả đệ lẫn huynh nhiều lần, vì thế chỉ cần huynh và phụ vương bàn chuyện này là được rồi, phụ vương nhất định sẽ đồng ý, đệ không cần phải đi nữa.

Kì thực hắn không muốn dính vào việc triều chính, đồng thời không chỉ vì sợ phiền phức mà còn bởi Triệu Húc tuổi cũng đã lớn, lại liên quan đến việc lập vương, thế nên các vị hoàng tử khác như Triệu Nhan muốn tránh hiềm khích, tránh những kẻ có ý xấu nói này kia đăng sau lưng.

Triệu Húc đang còn định nói điều gì cũng là lúc Triệu Nhan thấy trong lòng ngực mình có gì nong nóng, hóa ra là tiểu Triệu trong lúc ngủ say đã tè dầm ra người hắn rồi, vì thế mà hắn phải bồng con chạy vô trong phòng để thay tã, không cho Triệu Húc có cơ hội để nói tiếp nữa, điều này khiến Triệu Húc không khỏi cười khổ rồi quay người rời khỏi biệt viện, đi về hướng hoàng cung, vừa đi vừa suy nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục Triệu Thự đây.