Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 57: Hỏa dược sắp lộ diện




Tào Dĩnh cũng không nghĩ đến Triệu Nhan lại to gan như vậy, trực tiếp hôn mình, nàng cảm thấy toàn thân tê rần, cả người giống như bị tia sét đánh trúng, đứng ngây ngốc ở đó, trong đầu trống rỗng. Qua hồi lâu, nàng mới kịp phản ứng, nhìn bên cạnh Triệu Nhan đang cười hì hì, làm cho nàng vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng lên cả rồi.

- Người… Người…Sao người lại như thế!

Tào Dĩnh vốn định mắng hắn vài câu, nhưng không biết tại sao không mở miệng ra mắng được, thậm chí ngay cả tức giận trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, điều này bỗng nhiên làm cho nàng càng thêm bối rối, sau khi nói với Triệu Nhan một câu chẳng ra đầu ra đuôi, xoay người chạy một mạch về phòng ngủ. Nhìn Tào Dĩnh chạy bán sống bán chết, Triệu Nhan được một phen cười khoái chí, lại nghe được tiếng cười Tào Dĩnh càng trốn nhanh hơn.

Buổi trưa, ba vị ngự y trong cung lại tới nữa, ba vị ngự y này vẫn thường phụ trách bệnh tình của Triệu Nhan, cũng chịu trách nhiệm kiểm tra tình trạng khôi phục sức khỏe của hắn, lúc trước chính là ba người bọn họ quyết định bắt Triệu Nhan bỏ sắc bỏ ăn mặn, và còn bốc cho hắn một thang thuốc đắng để hắn uống mỗi ngày, mỗi lần hắn uống thì như là hắn muốn giết người.

- Sức khỏe Quận vương hồi phục cực nhanh, thậm chí có thể hình dung là thần tốc, hiện tại lão phu thấy, thân thể Quận Vương còn khỏe mạnh hơn so với những người bình thường khác, hẳn là không có chuyện gì rồi!

Trong ba vị ngự y, dẫn đầu chính là lão đầu mập vuốt vuốt chòm râu trắng nói.

- Thật vậy chăng, thân thể Tam ca nhi đã hoàn toàn khôi phục?

Thọ Khang Công chúa bên cạnh nghe được lời ngự y nói, lập tức vui sướng bất ngờ kêu lên, nàng từ đêm qua đến giờ, vẫn không có rời khỏi, đặc biệt vừa muốn thương lượng với Tào Dĩnh làm thế nào để chậm lại tuổi thành thân của nữ tử Đại Tống, điều này càng làm cho Thọ Khang Công chúa có lý do ở đây, phỏng chừng trong khoảng thời gian này đều cùng Tào Dĩnh như hình với bóng.

- Khởi bẩm Công chúa, thân thể Quận Vương đích thực đã khôi phục!

Lão ngự y mập trắng chắp tay hướng phía Thọ Khang Công chúa mỉm cười nói.

- Ha ha, thật tốt quá, rốt cuộc cuối cùng bản vương không cần phải uống cái loại thuốc đắng này nữa rồi!

Triệu Nhan nghe xong cao hứng cười to nói, ngay sau đó hắn lại một phát cầm hai tay lão ngự y, nước mắt lưng tròng nói:

- Ngự y, thân thể ta hiện tại đã khôi phục, như vậy có đúng là từ nay trở đi ta có thể ăn thịt rồi phải không hả?

- Á?

Ngự y cũng không nghĩ tới đường đường một Quận Vương, sau khi khỏi bệnh chuyện đầu tiên hỏi là có ăn thịt được không? Điều này làm cho ngự y hơi sửng sốt mới nói:

- Khởi bẩm Quận Vương, thân thể của ngài không có vấn đề gì, đương nhiên muốn ăn gì là có thể ăn được!

- Ha ha ha ha, Tiểu Đậu Nha, nhanh xuống nhà bếp nói bà vú chuẩn bị, bổn vương hôm nay muốn ăn dê nướng nguyên con, vịt nướng, thịt kho tàu, cá chua ngọt…

Triệu Nhan hưng phấn báo ra liên tiếp tên đồ ăn, nhưng hắn lại đã quên mình ở triều Tống, đại bộ phận đều chưa phát minh ra.

- Đàng hoàng một chút, ngươi xem ngươi còn có… bộ dạng một Quận Vương không?

Không đợi Triệu Nhan báo xong đồ ăn, Thọ Khang Công chúa liền đứng lên đem hắn ấn xuống ghế trên nói, tuy nhiên nàng cũng biết đây là bởi vì Triệu Nhan cao hứng, cho nên mới có chút quên hết tất cả, bởi vậy cũng không có răn dạy quá mức như trước đây.

- Ha ha, không kìm lòng nổi, Tam tỷ không phiền lòng chứ!

Triệu Nhan cho dù là ngồi ở ghế trên, vẫn hưng phấn không ngừng vặn vẹo, cuối cùng vẫn là Tào Dĩnh và Thọ Khang Công chúa tiễn ba vị ngự y ra ngoài.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi nói xem trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì? Nhất định phải đã thèm đấy!

Thừa dịp cơ hội Thọ Khang Công chúa và Tào Dĩnh đi ra ngoài, Triệu Nhan hỏi Tiểu Đậu Nha đứng bên, nói ăn gì gì đó, Tiểu Đậu Nha này nhìn thì nhỏ nhẹ nhưng lại có thâm niên ăn hàng, toàn bộ món ăn vặt trong thành Đông Kinh gần như không có chỗ nào là ả không biết.

- Phải đỡ thèm sao?

Tiểu Đậu Nha cau mày ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng mặt mày hớn hở nói:

- Vậy chi bằng ăn giác nhi đi, giác nhi vừa có thịt lại có bột, không những là món ăn ngon hơn nữa lại dưỡng tính, tôi thích ăn nhất là giác nhi đó.

- Giác nhi?

Triệu Nhan đối với cái tên này cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghe Tiểu Đậu Nha nói câu kế tiếp, lập tức nhớ tới nói:

- Tiểu Đậu Nha ngươi nói là sủi cảo à, cũng là một ý kiến hay, bởi vì có câu “Ăn ngon nhất chính là sủi cảo, chơi vui nhất chính là…” Phì!

Triệu Nhan thiếu chút nữa đem một câu danh ngôn đời sau nói ra, vội vàng hứ một tiếng nói tiếp:

- Tóm lại sủi cảo lấy ra ăn đỡ thèm thích hợp nhất, vậy hôm nay chúng ta ăn sủi cảo!

Quay lại thời điểm sáng sớm hôm nay, có một công thự xa xăm phía Tây Bắc ngoài thành Đông Kinh, phạm vi mười dặm đều thuộc về công thự cấm địa, không được triều đình đồng ý, bất cứ kẻ nào đều không được đi vào, những kẻ rõ nội tình đều biết rằng, công thự này là địa điểm Đại Tống chế tạo vũ khí hỏa dược, cũng chính là Hỏa Dược tác dưới trướng Cung Nỏ Viện, vốn hoHa dược tác cũng được làm ở trong thành, nhưng bởi vì nó quá nguy hiểm, chế hỏa dược đến nay đã xảy ra mấy lần đại sự cố, làm thương vong hơn trăm người, cuối cùng triều đình mới không thể không an trí Hỏa dược tác ở ngoài thành.

Hỏa dược tác chủ yếu tạo ra ba loại vũ khí hỏa dược, theo thứ tự là hỏa tiễn, Phích Lịch yên cầu, hỏa cầu tật lê, vì sản xuất ba loại vũ khí này, Hỏa dược tác cũng chia ra làm ba khu vực lớn, mỗi khu vực phụ trách sản xuất một loại vũ khí. Tuy nhiên ở giữa ba khu vực sản xuất vũ khí lớn, lại có một khu vực trọng yếu nhất, nơi này tập trung thợ thủ công làm hỏa dược tốt nhất, nhiệm vụ chính mỗi ngày bọn họ là nghĩ ra phương pháp cải tiến uy lực vũ khí hỏa dược.

Tào Sùng được làm phụ trách cải tiến hỏa dược ở Hỏa dược tác, vốn y xuất thân từ loại này, cho dù là tiến vào Hỏa dược tác, cũng chỉ là khoác lên một cái danh, lăn lộn một vài năm tự nhiên sẽ được tăng lên. Tuy nhiên Tào Sùng lại khác với con cháu nhà tướng bình thường, y là một lòng thật ý muốn làm việc ở Hỏa dược tác, cho nên sau khi y vào Hỏa dược tác, bắt đầu chủ động học tập quá trình chế tạo vũ khí hỏa dược, đồng thời dốc lòng nghiên cứu, Tào Sùng vốn khác với thợ thủ công bình thường, y từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, tri thức hiểu biết cũng rộng, hơn nữa đầu óc cũng thông minh, cho nên rất nhanh đưa ra cải tiến một số mồi lửa thuốc vũ khí, điều này làm cho y hoàn toàn trụ vững ở Hỏa dược tác, không còn có ai dám khinh y.

Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, Tào Sùng đứng ở trong sân lo lắng, ở trước mặt y, bày đặt một cái khay, bên trong khay có cái đĩa màu nâu đen giống như loại đất sét gì đó, lúc ánh sáng sớm đầu tiên chiếu lên khay, vẻ mặt Tào Sùng càng trở nên khẩn trương.

Ngày hôm qua sau khi Tào Sùng từ chỗ Triệu Nhan lấy được cách điều chế hỏa dược mới, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện này, kết quả khi đến buổi tối, y càng nghĩ càng không ngủ được, hận không thể lập tức đem loại hỏa dược này thử uy lực một lần, Tào Sùng là người nghĩ đến cái gì là đi làm liền, cho nên cuối cùng y từ trên giường dứt khoát bật dậy, cáo biệt thê tử đi suốt đêm đến Hỏa dược tác, sau đó gọi đến vài thợ thủ công hỗ trợ làm việc, tuy rằng gây cho đám thợ thủ công chút bất mãn, nhưng Tào Sùng cũng bất chấp rất nhiều rồi.

Dưới sự chỉ huy của Tào Sùng, đám thợ thủ công đem quặng tinh luyện, than củi và lưu huỳnh phân biệt dựa theo tỉ lệ Triệu Nhan cung cấp, sau đó cẩn thận chia ra mài thành bột phấn, sau đó lại dựa theo phương pháp Triệu Nhan cung cấp, dùng nước ướt nhẹp hòa thành một hỗn hợp, làm như vậy có ba điểm tốt, một là hỗn hợp khá đều, hai là không dễ dàng bùng nổ, ba là đợi sau khi làm được hỏa dược, sẽ hình thành hỏa dược hình dáng viên bi, sẽ không theo thời gian trôi hoặc chấn động mà sinh ra hiện tượng phân tầng.

Hỏa dược sau khi ướt nhẹp thoạt nhìn giống như là một khối bùn màu nâu đen, Tào Sùng không dám dùng lửa hong khô, chỉ có thể đợi phơi ánh nắng mặt trời, hiện tại mặt trời rốt cục đang lên, hơn nữa lại là lúc mùa hè nóng bức nhất, lại thêm dùng khay, mâm đống hỏa dược chia vô cùng mỏng, kết quả vẻn vẹn chỉ hơn nửa canh giờ, hỏa dược đã được phơi khô rồi.

Tào Sùng cẩn thận nặn đống hỏa dược thành từng viên bi nhỏ, lúc này thợ rèn lò bên kia cũng đem tới cho y mấy thứ đồ đính chế, mấy thứ này trong mắt người Đại Tống có thể có chút cổ quái, nhưng ở trong mắt người hậu thế, quả thực chính là một quả dứa nhỏ bằng sắt, chẳng qua bên trong rỗng không, thứ này chính là vỏ ngoài của lựu đạn do Triệu Nhan thiết kế.

Vỏ lựu đạn hình cầu, Tào Sùng vừa chuẩn bị nhét hỏa dược vào, lại dùng một nút gỗ nhét thật chặt lên trên, một quả lựu đạn nguyên thủy đầu tiên cũng thành hình rồi, bởi vì là lần đầu pha chế hỏa dược không nhiều lắm, thợ rèn suốt đêm tạo ra vỏ lựu đạn cũng không nhiều, cho nên cuối cùng chỉ làm ra ba quả lựu đạn.


- Giám tạo Tào, cái ngài bảo chúng tôi chế là cái gì vậy?

Nhìn ba miếng lựu đạn trước mắt, một thợ thủ công già trong đó mở miệng nói, lão thợ thủ công này họ Lưu, là Tác đầu của Hỏa dược tác, người ta gọi là Lưu Tác đầu, mà còn lại Tào Sùng là quan Giám tạo của Cung Nỏ Viện, bình thường y đều được gọi là Tào Giám tạo, phụ trách giám thị việc buôn bán trong Hỏa dược tác và chất lượng vũ khí.

- Đây là một phương cách chế vũ khí hỏa dược kiểu mới, ta cũng vừa mới được biết đến, hiện tại vẫn chưa biết uy lực như thế nào, các ngươi đều tản ra, để ta châm một quả xem uy lực.

Tào Sùng giải thích đơn giản một chút, sau đó quay lại cầm một cái hỏa chiết tử, vừa cầm lấy lựu đạn phóng tới đất trống trong sân.

Viện tử Tào Sùng đang đứng khá lớn, trên đất trống lại không có đồ vật gì, cho nên y cảm thấy thí nghiệm trong này vô cùng an toàn, chỉ có điều Lưu Tác đầu và bọn họ đều có chút tò mò, cho nên lại lập tức vây lại, may mắn khi Triệu Nhan đưa cho Tào Sùng bức tranh sơ đồ chế tác lựu đạn, đặc biệt giải thích thứ này uy lực rất lớn, vì vậy khi thí nghiệm người xung quanh nhất định phải rời xa, cho nên Tào Sùng lập tức bảo bọn Lưu Tác đầu lui về phía sau mấy bước, mãi đến cách mình vài chục bước xa, lúc này y mới thả lỏng trong lòng, châm miếng gạc rồi y cũng lập tức vội chạy khỏi, sau đó cùng bọn Lưu Tác đầu đứng chung một chỗ xem uy lực loại vũ khí hỏa dược này.

- Ầm.

Kéo theo một tiếng vang thật lớn, Tào Sùng chỉ cảm giác vị trí sân mình đnưgs như là bị sấm đánh, thậm chí ngay cả tại mặt đất đều rung động, hai cái lỗ tai cũng rất giống bị tiếng nổ này chấn động đến điếc, trong đầu vang lên ong ong, nhất thời cái gì nghe cũng không được, trong sân cũng đầy bụi đất bay lên, bóng dáng người Lưu Tác đầu xung quanh tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng giống như nằm ngổn ngang đầy đất, hình như còn có người bị thương.

Qua một hồi lâu, thân thể Tào Sùng mới dừng lung la lung lay, trong tai rốt cuộc có thể nghe được âm thanh, chỉ có điều sân đều đầy tiếng âm thanh của người xung quanh Lưu Tác đầu, điều này làm cho Tào Sùng bất chấp mọi thứ, vội vàng xem xét một đám, kết quả phát hiện có hai thợ thủ công bị thương ở đùi, Lưu Tác đầu bị thương ở trán, hơn nữa đều là bị miếng sắt vỡ đánh vào, may mắn tổn thương cũng không quá nặng.

- Ha ha, Tào giám tạo, hỏa dược của chúng ta xuất đầu lộ diện rồi, ta sẽ đi mời Viện Sử đến, chuyện này nhất định phải mau chóng báo cáo cho mấy vị tướng công và bệ hạ biết!

Lưu Tác đầu sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên lập tức đứng lên, vừa chạy vừa xoay người cười lớn nói, loại vũ khí hỏa dược này thậm chí có oai sấm sét, nhất định có thể khiến cho Đại Tống ngẩng cao đầu, mà tự nhiên những người bọn họ cũng không thiếu được ưu đãi, đường thăng quan phát tài đang ở trước mắt, không khỏi khiến cho Lưu Tác đầu hưng phấn. Tào Dĩnh cũng không nghĩ đến Triệu Nhan lại to gan như vậy, trực tiếp hôn mình, nàng cảm thấy toàn thân tê rần, cả người giống như bị tia sét đánh trúng, đứng ngây ngốc ở đó, trong đầu trống rỗng. Qua hồi lâu, nàng mới kịp phản ứng, nhìn bên cạnh Triệu Nhan đang cười hì hì, làm cho nàng vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng lên cả rồi.

- Người… Người…Sao người lại như thế!

Tào Dĩnh vốn định mắng hắn vài câu, nhưng không biết tại sao không mở miệng ra mắng được, thậm chí ngay cả tức giận trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, điều này bỗng nhiên làm cho nàng càng thêm bối rối, sau khi nói với Triệu Nhan một câu chẳng ra đầu ra đuôi, xoay người chạy một mạch về phòng ngủ. Nhìn Tào Dĩnh chạy bán sống bán chết, Triệu Nhan được một phen cười khoái chí, lại nghe được tiếng cười Tào Dĩnh càng trốn nhanh hơn.

Buổi trưa, ba vị ngự y trong cung lại tới nữa, ba vị ngự y này vẫn thường phụ trách bệnh tình của Triệu Nhan, cũng chịu trách nhiệm kiểm tra tình trạng khôi phục sức khỏe của hắn, lúc trước chính là ba người bọn họ quyết định bắt Triệu Nhan bỏ sắc bỏ ăn mặn, và còn bốc cho hắn một thang thuốc đắng để hắn uống mỗi ngày, mỗi lần hắn uống thì như là hắn muốn giết người.

- Sức khỏe Quận vương hồi phục cực nhanh, thậm chí có thể hình dung là thần tốc, hiện tại lão phu thấy, thân thể Quận Vương còn khỏe mạnh hơn so với những người bình thường khác, hẳn là không có chuyện gì rồi!

Trong ba vị ngự y, dẫn đầu chính là lão đầu mập vuốt vuốt chòm râu trắng nói.

- Thật vậy chăng, thân thể Tam ca nhi đã hoàn toàn khôi phục?

Thọ Khang Công chúa bên cạnh nghe được lời ngự y nói, lập tức vui sướng bất ngờ kêu lên, nàng từ đêm qua đến giờ, vẫn không có rời khỏi, đặc biệt vừa muốn thương lượng với Tào Dĩnh làm thế nào để chậm lại tuổi thành thân của nữ tử Đại Tống, điều này càng làm cho Thọ Khang Công chúa có lý do ở đây, phỏng chừng trong khoảng thời gian này đều cùng Tào Dĩnh như hình với bóng.

- Khởi bẩm Công chúa, thân thể Quận Vương đích thực đã khôi phục!

Lão ngự y mập trắng chắp tay hướng phía Thọ Khang Công chúa mỉm cười nói.

- Ha ha, thật tốt quá, rốt cuộc cuối cùng bản vương không cần phải uống cái loại thuốc đắng này nữa rồi!

Triệu Nhan nghe xong cao hứng cười to nói, ngay sau đó hắn lại một phát cầm hai tay lão ngự y, nước mắt lưng tròng nói:

- Ngự y, thân thể ta hiện tại đã khôi phục, như vậy có đúng là từ nay trở đi ta có thể ăn thịt rồi phải không hả?

- Á?

Ngự y cũng không nghĩ tới đường đường một Quận Vương, sau khi khỏi bệnh chuyện đầu tiên hỏi là có ăn thịt được không? Điều này làm cho ngự y hơi sửng sốt mới nói:

- Khởi bẩm Quận Vương, thân thể của ngài không có vấn đề gì, đương nhiên muốn ăn gì là có thể ăn được!

- Ha ha ha ha, Tiểu Đậu Nha, nhanh xuống nhà bếp nói bà vú chuẩn bị, bổn vương hôm nay muốn ăn dê nướng nguyên con, vịt nướng, thịt kho tàu, cá chua ngọt…

Triệu Nhan hưng phấn báo ra liên tiếp tên đồ ăn, nhưng hắn lại đã quên mình ở triều Tống, đại bộ phận đều chưa phát minh ra.

- Đàng hoàng một chút, ngươi xem ngươi còn có… bộ dạng một Quận Vương không?

Không đợi Triệu Nhan báo xong đồ ăn, Thọ Khang Công chúa liền đứng lên đem hắn ấn xuống ghế trên nói, tuy nhiên nàng cũng biết đây là bởi vì Triệu Nhan cao hứng, cho nên mới có chút quên hết tất cả, bởi vậy cũng không có răn dạy quá mức như trước đây.

- Ha ha, không kìm lòng nổi, Tam tỷ không phiền lòng chứ!

Triệu Nhan cho dù là ngồi ở ghế trên, vẫn hưng phấn không ngừng vặn vẹo, cuối cùng vẫn là Tào Dĩnh và Thọ Khang Công chúa tiễn ba vị ngự y ra ngoài.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi nói xem trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì? Nhất định phải đã thèm đấy!

Thừa dịp cơ hội Thọ Khang Công chúa và Tào Dĩnh đi ra ngoài, Triệu Nhan hỏi Tiểu Đậu Nha đứng bên, nói ăn gì gì đó, Tiểu Đậu Nha này nhìn thì nhỏ nhẹ nhưng lại có thâm niên ăn hàng, toàn bộ món ăn vặt trong thành Đông Kinh gần như không có chỗ nào là ả không biết.

- Phải đỡ thèm sao?

Tiểu Đậu Nha cau mày ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng mặt mày hớn hở nói:

- Vậy chi bằng ăn giác nhi đi, giác nhi vừa có thịt lại có bột, không những là món ăn ngon hơn nữa lại dưỡng tính, tôi thích ăn nhất là giác nhi đó.

- Giác nhi?

Triệu Nhan đối với cái tên này cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghe Tiểu Đậu Nha nói câu kế tiếp, lập tức nhớ tới nói:

- Tiểu Đậu Nha ngươi nói là sủi cảo à, cũng là một ý kiến hay, bởi vì có câu “Ăn ngon nhất chính là sủi cảo, chơi vui nhất chính là…” Phì!

Triệu Nhan thiếu chút nữa đem một câu danh ngôn đời sau nói ra, vội vàng hứ một tiếng nói tiếp:

- Tóm lại sủi cảo lấy ra ăn đỡ thèm thích hợp nhất, vậy hôm nay chúng ta ăn sủi cảo!

Quay lại thời điểm sáng sớm hôm nay, có một công thự xa xăm phía Tây Bắc ngoài thành Đông Kinh, phạm vi mười dặm đều thuộc về công thự cấm địa, không được triều đình đồng ý, bất cứ kẻ nào đều không được đi vào, những kẻ rõ nội tình đều biết rằng, công thự này là địa điểm Đại Tống chế tạo vũ khí hỏa dược, cũng chính là Hỏa Dược tác dưới trướng Cung Nỏ Viện, vốn hoHa dược tác cũng được làm ở trong thành, nhưng bởi vì nó quá nguy hiểm, chế hỏa dược đến nay đã xảy ra mấy lần đại sự cố, làm thương vong hơn trăm người, cuối cùng triều đình mới không thể không an trí Hỏa dược tác ở ngoài thành.

Hỏa dược tác chủ yếu tạo ra ba loại vũ khí hỏa dược, theo thứ tự là hỏa tiễn, Phích Lịch yên cầu, hỏa cầu tật lê, vì sản xuất ba loại vũ khí này, Hỏa dược tác cũng chia ra làm ba khu vực lớn, mỗi khu vực phụ trách sản xuất một loại vũ khí. Tuy nhiên ở giữa ba khu vực sản xuất vũ khí lớn, lại có một khu vực trọng yếu nhất, nơi này tập trung thợ thủ công làm hỏa dược tốt nhất, nhiệm vụ chính mỗi ngày bọn họ là nghĩ ra phương pháp cải tiến uy lực vũ khí hỏa dược.

Tào Sùng được làm phụ trách cải tiến hỏa dược ở Hỏa dược tác, vốn y xuất thân từ loại này, cho dù là tiến vào Hỏa dược tác, cũng chỉ là khoác lên một cái danh, lăn lộn một vài năm tự nhiên sẽ được tăng lên. Tuy nhiên Tào Sùng lại khác với con cháu nhà tướng bình thường, y là một lòng thật ý muốn làm việc ở Hỏa dược tác, cho nên sau khi y vào Hỏa dược tác, bắt đầu chủ động học tập quá trình chế tạo vũ khí hỏa dược, đồng thời dốc lòng nghiên cứu, Tào Sùng vốn khác với thợ thủ công bình thường, y từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, tri thức hiểu biết cũng rộng, hơn nữa đầu óc cũng thông minh, cho nên rất nhanh đưa ra cải tiến một số mồi lửa thuốc vũ khí, điều này làm cho y hoàn toàn trụ vững ở Hỏa dược tác, không còn có ai dám khinh y.

Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, Tào Sùng đứng ở trong sân lo lắng, ở trước mặt y, bày đặt một cái khay, bên trong khay có cái đĩa màu nâu đen giống như loại đất sét gì đó, lúc ánh sáng sớm đầu tiên chiếu lên khay, vẻ mặt Tào Sùng càng trở nên khẩn trương.

Ngày hôm qua sau khi Tào Sùng từ chỗ Triệu Nhan lấy được cách điều chế hỏa dược mới, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện này, kết quả khi đến buổi tối, y càng nghĩ càng không ngủ được, hận không thể lập tức đem loại hỏa dược này thử uy lực một lần, Tào Sùng là người nghĩ đến cái gì là đi làm liền, cho nên cuối cùng y từ trên giường dứt khoát bật dậy, cáo biệt thê tử đi suốt đêm đến Hỏa dược tác, sau đó gọi đến vài thợ thủ công hỗ trợ làm việc, tuy rằng gây cho đám thợ thủ công chút bất mãn, nhưng Tào Sùng cũng bất chấp rất nhiều rồi.

Dưới sự chỉ huy của Tào Sùng, đám thợ thủ công đem quặng tinh luyện, than củi và lưu huỳnh phân biệt dựa theo tỉ lệ Triệu Nhan cung cấp, sau đó cẩn thận chia ra mài thành bột phấn, sau đó lại dựa theo phương pháp Triệu Nhan cung cấp, dùng nước ướt nhẹp hòa thành một hỗn hợp, làm như vậy có ba điểm tốt, một là hỗn hợp khá đều, hai là không dễ dàng bùng nổ, ba là đợi sau khi làm được hỏa dược, sẽ hình thành hỏa dược hình dáng viên bi, sẽ không theo thời gian trôi hoặc chấn động mà sinh ra hiện tượng phân tầng.

Hỏa dược sau khi ướt nhẹp thoạt nhìn giống như là một khối bùn màu nâu đen, Tào Sùng không dám dùng lửa hong khô, chỉ có thể đợi phơi ánh nắng mặt trời, hiện tại mặt trời rốt cục đang lên, hơn nữa lại là lúc mùa hè nóng bức nhất, lại thêm dùng khay, mâm đống hỏa dược chia vô cùng mỏng, kết quả vẻn vẹn chỉ hơn nửa canh giờ, hỏa dược đã được phơi khô rồi.

Tào Sùng cẩn thận nặn đống hỏa dược thành từng viên bi nhỏ, lúc này thợ rèn lò bên kia cũng đem tới cho y mấy thứ đồ đính chế, mấy thứ này trong mắt người Đại Tống có thể có chút cổ quái, nhưng ở trong mắt người hậu thế, quả thực chính là một quả dứa nhỏ bằng sắt, chẳng qua bên trong rỗng không, thứ này chính là vỏ ngoài của lựu đạn do Triệu Nhan thiết kế.

Vỏ lựu đạn hình cầu, Tào Sùng vừa chuẩn bị nhét hỏa dược vào, lại dùng một nút gỗ nhét thật chặt lên trên, một quả lựu đạn nguyên thủy đầu tiên cũng thành hình rồi, bởi vì là lần đầu pha chế hỏa dược không nhiều lắm, thợ rèn suốt đêm tạo ra vỏ lựu đạn cũng không nhiều, cho nên cuối cùng chỉ làm ra ba quả lựu đạn.

- Giám tạo Tào, cái ngài bảo chúng tôi chế là cái gì vậy?

Nhìn ba miếng lựu đạn trước mắt, một thợ thủ công già trong đó mở miệng nói, lão thợ thủ công này họ Lưu, là Tác đầu của Hỏa dược tác, người ta gọi là Lưu Tác đầu, mà còn lại Tào Sùng là quan Giám tạo của Cung Nỏ Viện, bình thường y đều được gọi là Tào Giám tạo, phụ trách giám thị việc buôn bán trong Hỏa dược tác và chất lượng vũ khí.

- Đây là một phương cách chế vũ khí hỏa dược kiểu mới, ta cũng vừa mới được biết đến, hiện tại vẫn chưa biết uy lực như thế nào, các ngươi đều tản ra, để ta châm một quả xem uy lực.

Tào Sùng giải thích đơn giản một chút, sau đó quay lại cầm một cái hỏa chiết tử, vừa cầm lấy lựu đạn phóng tới đất trống trong sân.

Viện tử Tào Sùng đang đứng khá lớn, trên đất trống lại không có đồ vật gì, cho nên y cảm thấy thí nghiệm trong này vô cùng an toàn, chỉ có điều Lưu Tác đầu và bọn họ đều có chút tò mò, cho nên lại lập tức vây lại, may mắn khi Triệu Nhan đưa cho Tào Sùng bức tranh sơ đồ chế tác lựu đạn, đặc biệt giải thích thứ này uy lực rất lớn, vì vậy khi thí nghiệm người xung quanh nhất định phải rời xa, cho nên Tào Sùng lập tức bảo bọn Lưu Tác đầu lui về phía sau mấy bước, mãi đến cách mình vài chục bước xa, lúc này y mới thả lỏng trong lòng, châm miếng gạc rồi y cũng lập tức vội chạy khỏi, sau đó cùng bọn Lưu Tác đầu đứng chung một chỗ xem uy lực loại vũ khí hỏa dược này.

- Ầm.

Kéo theo một tiếng vang thật lớn, Tào Sùng chỉ cảm giác vị trí sân mình đnưgs như là bị sấm đánh, thậm chí ngay cả tại mặt đất đều rung động, hai cái lỗ tai cũng rất giống bị tiếng nổ này chấn động đến điếc, trong đầu vang lên ong ong, nhất thời cái gì nghe cũng không được, trong sân cũng đầy bụi đất bay lên, bóng dáng người Lưu Tác đầu xung quanh tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng giống như nằm ngổn ngang đầy đất, hình như còn có người bị thương.

Qua một hồi lâu, thân thể Tào Sùng mới dừng lung la lung lay, trong tai rốt cuộc có thể nghe được âm thanh, chỉ có điều sân đều đầy tiếng âm thanh của người xung quanh Lưu Tác đầu, điều này làm cho Tào Sùng bất chấp mọi thứ, vội vàng xem xét một đám, kết quả phát hiện có hai thợ thủ công bị thương ở đùi, Lưu Tác đầu bị thương ở trán, hơn nữa đều là bị miếng sắt vỡ đánh vào, may mắn tổn thương cũng không quá nặng.

- Ha ha, Tào giám tạo, hỏa dược của chúng ta xuất đầu lộ diện rồi, ta sẽ đi mời Viện Sử đến, chuyện này nhất định phải mau chóng báo cáo cho mấy vị tướng công và bệ hạ biết!

Lưu Tác đầu sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên lập tức đứng lên, vừa chạy vừa xoay người cười lớn nói, loại vũ khí hỏa dược này thậm chí có oai sấm sét, nhất định có thể khiến cho Đại Tống ngẩng cao đầu, mà tự nhiên những người bọn họ cũng không thiếu được ưu đãi, đường thăng quan phát tài đang ở trước mắt, không khỏi khiến cho Lưu Tác đầu hưng phấn.