- Cái gì!
Thấy quân lính của mình bẩm báo rằng đội hình quân Tống đang bao vây ngoài kia, từ thế trận vây thành vòng tròn giờ chuyển thành hình tam giác, điều này làm cho Lưu Thiên Đạo và Lưu Trọng Cát kinh hãi đến tái mặt, bởi lẽ điều này cũng có nghĩa là quân Tống đang thay đổi chiến thuật và rất có thể là thực sự chuẩn bị công phủ Hạ Vũ.
- Thái bảo, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, quân Tống sao bỗng dưng lại đưa ra cách điều quân như vậy, lẽ nào bọn chúng lại thực sự dự định muốn hạ phủ Hạ Vũ?
Lưu Thiên Đạo vội quay ra hỏi, khuôn mặt vốn xưa nay chưa hề biểu lộ cảm xúc buồn vui của y rốt cuộc hôm nay cũng đã lộ ra vẻ sợ hãi rồi.
- Vương thượng, thần cũng không biết tại sao quân Tống lại điều quân như: vậy, song giờ không phải là lúc suy nghĩ đến điều này, điều quan trọng nhất bây giờ chính là chúng ta phải làm sao chuẩn bị cho thật tốt công tác phòng thủ, xem như là quân Tống muốn công thành thì ta cũng phải cho chúng một bài học mới được!
Lưu Trọng Cát mặc dù cũng rất ngạc nhiên nhưng với bề dày kinh nghiệm trận mạc giúp cho lão càng lâm vào những thời điểm như thế này lại càng trở nên bình tĩnh hơn, và rất nhanh sau đó đã đưa ra được những lựa chọn chính xác để đối phó với tình hình.
Lưu Thiên Đạo cũng ý thức được rằng giờ không phải là lúc dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ tới việc tại sao quân Tống bỗng dưng lại thay đổi chiến thuật điều quân như vậy, vì thế nghe theo những gì Lưu Trọng Cát vừa đưa ra, Lưu Thiên Đạo lập tức hạ lệnh:
- Được, Thái bảo ngươi mau lên phía tường thành để chỉ huy đại quân phòng thủ, nếu như thực sự là quân Tống tiến đánh thì nhất định phải đẩy lùi bọn chúng cho kì được, đồng thời cũng phải thật nhanh làm cho rõ nguyên nhân tại sao quân Tống lại đưa ra những thay đổi như vậy!
- Hạ thần tuân lệnh!
Lưu Trọng Cát nghe lệnh xong thì hô lớn một tiếng để nhận lệnh rồi sau đó vội quay người bước đi rời khỏi vương cung. Lên đến phía trên tường thành, ông ta quả nhiên đã thấy quân Tống phía trước mặt đang tiến hành điều binh một cách vô cùng khẩn trương, song kiểu điều động này lại vô cùng thường xuyên, nhưng lại là kiểu dường như trong sự lộn xộn có vẻ trật tự, nếu như có kẻ cả gan trong lúc này dám đánh úp thì nhất định sẽ phải nếm quả đăng.
Lưu Trọng Cát nhìn cách dàn trận của quân Tống phía trước mặt, trong lòng ông ta cũng không khỏi thầm thán phục tài cầm quân của vị thống soái bên kia chiến tuyến, bởi thế cho nên mấy lần trước ông ta bại trận cũng là điều không có gì phải oán thán cả. Gặp phải đối thủ như vậy thì dù cho ông ta số quân đông lên gấp mấy lần chắc cũng vẫn sẽ thua thôi. Chỉ có điều thứ mà Lưu Trọng Cát không biết đến đó chính là khi ông ta đứng trên cao mà quan sát quân Tống đang dàn trận ở phía dưới thì cũng là lúc có một người khác đang quan sát nhất cử nhất động của ông ta.
Trên một ngọn núi cao nằm không xa phía tây của phủ Hạ Vũ, Lư Doãn đang quan sát phía tường thành qua ống nhòm, khi y quan sát thấy trên tường thành là Lưu Trọng Cát đang thống lĩnh thị vệ tiến lên phía tường thành, y thấy vậy thì không nhịn được cười mà rằng:
- Người Tử Hạ công nhận là phản ứng rất nhanh, chúng ta phía bên này mới có như vậy thôi mà Lưu Trọng Cát đã dẫn quân lên tới tường thành rồi.
- Vương quốc Tử Hạ rất tin tưởng Lưu Trọng Cát, đã mấy lần nếm thất bại và khiến cho Tử Hạ phải nhận nhiều tổn thất nhưng thật không ngờ Lưu Trọng Cát lại có thể đảm nhận nhiệm vụ quan trọng đó là bảo vệ phủ Hạ Vũ.
- Ha ha, Lưu Trọng Cát là một tên thái giám, nước Tử Hạ không biết là đang mắc cái chứng gì nữa, không biết sao lại đi trọng dụng thái giám, và hơn thế nữa lại cực kì tin tưởng vào thái giám, để thái giám lo việc nước, đây chính là một việc. không bao giờ nên làm!
Lư Doãn nghe thấy vậy thì cười lớn rồi nói. Đối với Lưu Trọng Cát y thực sự chẳng coi ra gì cả. Mặc dù đối thủ của mình nếu nói về mặt binh pháp thì cũng có chút trình độ song đối với những kẻ hoạn quan, y chẳng có chút gì gọi là cảm tình cả.
- Tổng quản nói rất phải, còn nhớ hồi trước ở trường quân sự, Quận vương đã từng nói, chiến trận là một trò chơi của nam nhỉ, Lưu Trọng Cát giờ không được. coi là nam nhỉ nữa rồi, Tử Hạ giờ lại giao cho lão cầm binh, thực là khiến người ta không thể hiểu nổi!
Dương Hoài Ngọc hùa theo, y cũng rất coi thường những kẻ hoạn quan, kì thực đây có lẽ cùng là cái nhìn chung của thời Đại Tống, song chỉ có điều ghét thì ghét nhưng cũng chưa đến mức là muốn đánh cho chết. Mười mấy năm sau, Đại 'Tống cũng sẽ xuất hiện thái giám cầm binh đánh trận, may mắn thay là với tầm nhìn của Triệu Nhan, rất nhiều việc đã có sự thay đổi, nghĩ tới vị Đồng thái úy trong lịch sử e là sẽ không còn tái xuất nữa rồi.
Mặc dù là có ý coi thường Lưu Trọng Cát nhưng cả hai, Lư Doãn và Dương Hoài Ngọc đều không dám lơ là khinh suất trong chiến trận. Dương Hoài Ngọc cất lời:
- Tổng quản, chúng ta hãy nhường lại phần phía đông thôi, tiếp theo chúng ta nên làm những gì? Phủ Hạ Vũ tường cao hào sâu, trong thành lại tập trung rất nhiều quân tinh nhuệ, nếu như là dồn toàn lực tấn công mạnh thì chúng ta cũng phải nhận lại một chút thương vong, nhưng nếu thương vong quá nhiều, điều này chỉ sợ sẽ khiến cho những binh lính của Tây Hạ trong hàng ngũ nảy sinh nghi ngờ?
Thấy Dương Hoài Ngọc lo lắng, Lư Doãn nói đầy vẻ đắc ý:
- Trước đây vì tiêu hao thực lực của thuộc hạ, chúng ta vẫn chưa sử dụng đến thuốc nổ. Lý do mà ta đưa ra đó chính là thời tiết ở Tử Hạ thường có độ ẩm cao và nhiều mưa dẫn đến việc thuốc nổ bị ẩm mà không thể sử dụng được. Lúc đó ta đã nghĩ ngộ nhỡ chiến sự không được thuận lợi, có thể lấy lí do là không thể sử dụng được thuốc nổ, bây giờ lại vừa hay dùng được, ta đã lệnh cho một đội quân từ đằng sau mau chóng tiến tới, chậm nhất là ba ngày sau sẽ có mặt, vừa hay lúc đó ta thừa dịp cho quân dốc toàn lực tiến công trước hai ngày. Theo như ta thấy thì sẽ rất khó để có thể hạ được phủ Hạ Vũ, đợi đến ngày thứ 3 khi quân chỉ viện tới, chúng ta sẽ sử dụng thuốc nổ để công thành!
Nghe thấy Lư Doãn sắp xếp kế hoạch như vậy, Dương Hoài Ngọc không khỏi
thầm thán phục ông. Cái kiểu chưa vội nghĩ tới chiến thắng mà trước tiên phải nghĩ tới chiến bại, đây mới là tố chất của một thống soái. Hiện tại mặc dù Lư tổng quản chỉ hơn mình có mười tuổi, nhưng xét về tài năng và độ thông minh gan dạ thì bản thân mình còn thua xa, thậm chí Dương Hoài Ngọc còn nhìn thấy từ Lư Doãn có những điểm rất giống với cha y, và xem ra nếu như bản thân y muốn trở thành một nguyên soái thì chắc cũng phải đi một đoạn đường rất dài nữa.
Vào buổi chiều, Lư Doãn hạ lệnh cho quân tiến hành một cuộc tấn công mang tính dò xét. Hướng tấn công chính chính là bức tường thành phía tây. Và hai cánh quân nam bắc của quân Tống lại tạo thành một gọng kìm.
Rốt cuộc là cuộc tấn công lần này của quân Tống không ngoài dự kiến đã bị quân Tử Hạ đánh trả một cách dữ dội. Quân Tống chưa kịp mang thang tới tường thành đã bị quân Tử Hạ từ trên cao bắn tên xuống tới tấp khiến cho quân Tống. phải vội vã tháo thui, để lại trên mặt đất là những xác chết và binh lính bị thương.
Lư Doãn chưa bao giờ nghĩ tới việc lần này sẽ thất bại. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, quân Tống bắt đầu chính thức công thành. Binh lính quân Tống đang đẩy những cỗ xe công thành cao vút, chầm chậm tiến tới, ở phía trên lại được phủ một lớp da trâu dày, vì thế những làn tên của quân Tử Hạ bản tới, về cơ bản không thể xuyên thủng được, do đó quân Tống đã dễ dàng hạ được bức tường thành, về phần bức tường thành nằm phía bên ngoài của con hào, mấy ngày trước đã sớm bị quân Tống dùng cát lấp đi rồi, giờ đây nó biến thành một con đường giúp cho quân Tống có thể dễ dàng vượt qua.
Đợi cho sau khi xe công thành tiến sát đến tường thành của quân địch, quân Tống lúc này mới lập tức theo các đường cầu thang phía trong xe, leo lên phía trên rồi sau đó nhảy vào phía bên trong tường thành của quân địch và giao chiến. Hầu hết quân lính của Đại Tống lần này đi công phủ Hạ Vũ đều là những binh lính trước đây của Tây Hạ. Mặc dù những kẻ này đánh không lại quân Tống nhưng cũng phải nói rằng quân Tống thắng được là nhờ có hỏa khí chứ trên thực tế sức chiến đấu của quân Tây Hạ là vô cùng dũng mãnh, đặc biệt là khi tác chiến theo từng nhóm nhỏ họ phối hợp rất ăn ý với nhau do vậy một khi đã để cho bọn họ lên đến được tường thành thì người bên Tử Hạ rất khó có thể hạ được bọn họ.
Rạng sáng ngày thứ hai, Lư Doãn lại lệnh cho đại quân công thành. Ngày hôm nay cũng không khác tình hình ngày hôm qua là mấy, chỉ có điều chiến sự ngày. hôm nay khốc liệt hơn hôm qua rất nhiều. Lư Doãn giờ đây dường như bất kể là phải tổn thất bao nhiêu đi nữa cũng xua quân tiến lên phía trước và điều này cũng khiến cho hệ thống phòng ngự của quân Tử Hạ đã hổng một khoảng lớn, thậm chí đã có lần quân Đại Tống chiếm được một khoảng thành tầm hơn một trăm mét, cuối cùng Lưu Trọng Cát đích thân dẫn theo đám thị vệ thân cận của mình lên nghênh chiến mới có thể đẩy lùi được quân Đại Tống xuống phía dưới.
Đến hoàng hôn, quân Đại Tống nổi kèn thu binh, điều này giúp cho quân Tử Hạ đang phòng thủ phía bên trên tường thành kia có cảm giác như được giải thoát vậy, không ít kẻ vì quá mệt mỏi mà nằm vật xuống đất, bất chấp bên cạnh mình là xác chết và máu chiến trường, thậm chí cả Lưu Trọng Cát cũng ngồi bệt xuống tường thành rồi nhìn sang phía doanh trại của quân Tống ở phía trước mặt, trong lòng đang phán đoán xem quân Đại Tống giờ đang muốn giở trò gì nữa đây. Rốt cuộc căn cứ vào cách đánh của Lư Doãn, e là không cần tới mấy ngày nữa, quân Tống tổn thất khá nặng nề, lúc đó không cần nói tới việc công thành mà e là lúc đó quân Tống tự sụp đổ mà thôi.
Trên thực tế, Lư Doãn cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng ngày hôm nay sau khi cuộc chiến kết thúc cũng đã có binh lính trước đây thuộc Tây Hạ tìm đến ông rồi khéo léo trình bày việc quân Tây Hạ đã phải chịu sự tổn thất nặng nề, không còn cách nào để họ có thể sẵn sàng tham gia công thành nữa. Kì thực đây là một đòn làm tăng áp lực lên Lư Doãn, rốt cuộc bọn người Tây Hạ đâu phải là những kẻ ngốc, nếu như tiếp tục tấn công như thế này, bọn chúng sớm muộn cũng bỏ mạng dưới chân phủ Hạ Vũ mà thôi, do đó những người này đã nghi ngờ rằng liệu có phải triều đình Đại Tống muốn bọn họ phải bỏ mạng tại đây, nếu đúng triều đình Đại Tống dự định là như vậy thì bọn họ nhất định phải làm loạn, thậm chí là còn tính đến khả năng tạo phản.
Lư Doãn cũng đã sớm tính đến tình hình này, song ông lại làm ra vẻ như mình rất phẫn nộ. Trước là giáo huấn cho bọn người Tây Hạ này một trận, sau mới bảo với bọn chúng rằng, bản thân ông đã cho tập hợp một lực lượng lớn thuốc súng từ hậu phương, muộn nhất là sáng ngày mai sẽ có mặt tại đây, đến lúc đó có thể dùng thuốc súng để công thành rồi, cũng chính những lời nói này của Lư Doãn mới làm cho những thuộc hạ người Tây Hạ kia tạm thời yên tâm lại trở lại.