Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 559: Chương 560: Tận dụng "phế thải".




Tử Hạ nhỏ bé lại hung hăng như vậy, Đại Tống ta đem trăm vạn đại quân san bằng Hạ Vũ...

- Đến Tây Hạ còn bị chúng ta tiêu diệt, một Man tộc phía nam lại muốn vuốt râu hùm Đại Tống ta, quả thực không biết chữ chết viết thế nào...

- Đây đã không phải lần đầu rồi, năm nào Tử Hạ cũng phái binh đến cướp bóc khu vực Đại Tống ta, chư vị đại thần trong triều lại tảng lờ đi, thật sự là hạng người ăn trên ngồi trốc mà...

Chỉ trong ngắn ngủi vài ngày, tin tức về việc Tử Hạ phát binh đến Đại Tống đã đồn khắp kinh thành, nhanh chóng cả kinh thành trên dưới đều xôn xao chuyện này, thậm chí đến chuyện Vương An Thạch đề xuất cải cách bị từ chối cũng bị chuyện này phủ kín. Thực ra nếu là trước kia, chuyện Tử Hạ xuất binh đến Đại Tống e rằng không gây chấn động lớn như vậy, nhưng thời gian trước Đại Tống vừa tiêu diệt Tây Hạ, khiến Đại Tống trên dưới đều tràn đầy tự tin với thực lực quân sự của nước mình, thậm chí bắt đầu nhìn Liêu quốc bằng nửa con mắt, nhưng không ngờ trong thời điểm này, nước Tử Hạ nhỏ bé phía nam lại dám động thổ trên đầu thái tuế, đây quả thực nhục nhã mà.

Cũng chính vì thái độ đó, nên trên dưới Đại Tống sau khi nghe thấy tin Tử Hạ xuất binh đến Đại Tống, thái độ của tất cả mọi người đêu đồng lòng nhất trí, đó chính là nhất định phải xuất binh dạy cho Tử Hạ một bài học, thậm chí còn có nhiều thanh niên tri thức tiến bộ kêu gào nhất định phải tiêu diệt Tử Hạ, nếu không không đủ để thể hiện uy quyền của Đại Tống.

- Ha ha, quận vương thật giỏi tính toán, bây giờ người của cả kinh thành đều thảo luận chuyện Tử Hạ xuất binh sang Đại Tống, còn chuyện cải cách đã rất ít có người nhắc đến rồi! Dưới bóng liễu bên bờ sông Biện, Tô Thức cười lớn nói với Triệu Nhan ở bên cạnh.

Tin tức Tử Hạ xuất binh đến Đại Tống lần này sở dĩ truyền nhanh như vậy, thực ra chính là có Triệu Nhan đứng sau giật dây. Kể ra chuyện này cũng gián tiếp giúp Triệu Nhan một gánh nặng lớn, lúc đó hắn đang khổ não vì chuyện triều đình từ chối cải cách, từ đó rất có khả năng dẫn đến học sinh một lần nữa biểu tình, không ngờ Tử Hạ lại khởi binh đúng lúc này, kết quả giúp hắn lập tức nghĩ ra cách di dời sự chú ý, bảo Tô Thức đăng tin tức này lên báo, còn liệt kê ra những tội ác mà Tử Hạ phạm phải với bách tính Đại Tống, kết quả nhanh chóng dậy lên tình đồng bào, không còn ai đi để tâm đến chuyện cải cách nữa.

- Tam đệ, cách di dời sự chú ý này của đệ hay thì hay, nhưng tin tức Tử Hạ xuất binh sang Đại Tống vừa truyền ra, coi như là đặt triều đình lên trên đống lửa rồi, nếu không xuất binh, e rằng dân chúng trong thiên hạ sẽ không chấp nhận, nhưng nếu xuất binh, khí hậu của Tử Hạ khắc nghiệt, đại quân của ta đến đó, e là chưa đánh đã tổn thất biết bao người, ngoài ra quốc khố triều đình hiện tại cạn kiệt, thực sự không có tiền đi đánh trận nữa! Lúc này Triệu Húc ngồi bên cạnh lại cười khổ nói. Hôm nay y tìm Triệu Nhan vừa đúng vì chuyện của Tử Hạ, không ngờ trùng hợp gặp cả Tô Thức.

Nghe thấy Triệu Húc cuối cùng than nghèo với mình, Triệu Nhan lại lườm y một cái nói: - Đại ca, tuy đệ chẳng quan tâm chuyện của triều đình, nhưng tấn công một nước nhỏ như Tử Hạ thì cần bao nhiêu tiền chứ? Huống chỉ lần này hiếm khi trên dưới Đại Tống đồng lòng, nếu đánh thắng trận này, thì có thể giúp triều đình chiếm được lòng dân, vì vậy bất luận tiêu hết bao nhiêu tiền cũng đáng!

- Đệ thử tính rõ ràng xem. Vậy thương vong thì sao, đệ đừng nói với ta đệ không biết khí hậu bên Tử Hạ khắc nghiệt thế nào. Người phương bắc chúng ta đi đến đó, căn bản không thể thích ứng với khí hậu nóng bức ẩm ướt ở đó, cho dù Tây quân tinh nhuệ nhất đi đến đấy, e rằng cũng không thể phát huy được sức mạnh chiến đấu, hơn nữa nếu thương vong quá lớn, chỉ trợ cấp thôi cũng không phải con số nhỏ, nên lợi bất cập hại!


Triệu Húc lúc này lại phản bác, y lần này đến để thay Triệu Thự hỏi tội Triệu Nhan, dù sao Triệu Nhan trước đó không hề thương lượng với bất kì ai, kết quả khiến triều đình bây giờ rơi vào thế bị động.

Nhìn thấy Triệu Húc và Triệu Nhan xảy ra tranh cãi, Tô Thức vội vã khuyên can: - Thái tử điện hạ chớ trách. Lúc đó vì chuyện cải cách, những học sinh trẻ tuổi đó đã xuất hiện thái độ không tốt, quận vương cũng lo lắng xảy ra biến cố, nên mới vội vàng truyền tin này ra ngoài di chuyển sự chú ý của tất cả mọi người, hơn nữa so sánh ra, tấn công Tử Hạ tuy phải hao phí một số lượng người và của, nhưng cũng còn hơn không thể cứu vấn những người đọc sách kia vì cải cách mà làm loạn.

- Vẫn là Tử Chiêm huynh sáng suốt! Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng khen ngợi Tô Thức, hẳn trước đó sở dĩ không bàn bạc với Triệu Thự chuyện này, chủ yếu là lo lắng Triệu Thự đắn đo quá nhiều mà lỡ dở thời gian, dù sao những học sinh đó rất dễ dàng bị xúi giục, trời biết họ sẽ phát động biểu tình lúc nào, thế nên truyền tin tức Tử Hạ sớm một chút, sẽ giải quyết được hiểm nguy sớm một chút.

Triệu Húc thực ra cũng có thể lí giải cách làm của Triệu Nhan, chỉ có điều y hôm nay lại thay mặt Triệu Thự đến, nên chỉ thấy y lại lườm Triệu Nhan nói: - Phụ hoàng đã nói, ai gây rắc rối người đấy tự nghĩ cách giải quyết, bây giờ quốc khố triều đình cạn kiệt, thực sự không lấy ra được bao nhiêu tiền, mặt khác Tây quân sau trận chiến diệt Hạ cũng cần thời gian bồi dưỡng, tạm thời không thể hành động, quân Hà Bắc đã tàn tạ rồi, Hô Diên Khánh bọn họ muốn xây dựng lại quân Hà Bắc cũng không biết phải đợi đến lúc nào, còn về cấm quân kinh thành càng không cần nghĩ nữa, tam đại cấm quân đều không được di chuyển, đệ nói xem quân đội ở đâu để đi đánh Tử Hạ đây?

- Cái này... Tô Thức nghe thấy lời của Triệu Húc, cũng không khỏi lộ ra biểu cảm khó xử, đồng thời nhìn Triệu Nhan một cái, trong lòng cũng lo lắng thay hắn, dù gì Triệu Nhan tuy là quận vương, nhưng chuyện này dính dáng đến triều chính, nói không chừng đem lại phiền phức cho Triệu Nhan.


Tuy nhiên Triệu Nhan nghe thấy lời của Triệu Húc lại khẽ cười một tiếng nói: - Đại ca huynh ngốc thật hay giả vờ ngốc thế, Đại Tống chúng ta sao có thể thiếu quân đội chứ, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại, càng là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

- Há? Ý gì? Triệu Húc nghe thấy lời của Triệu Nhan cũng không khỏi sửng sốt, thậm chí đến Tô Thức bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Triệu Nhan, vì y cũng không nghĩ ra ở đâu Đại Tống còn có quân đội có thể dùng tới?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Húc và Tô Thức, Triệu Nhan liền cười ha ha, sau đó đưa tay chỉ về phía tây bắc của Đại Tống nói: - Đại ca, chúng ta một trận đã tiêu diệt Tây Hạ, nhưng đó chỉ là đánh bại quân đội của Tây Hạ, chưa hề hủy diệt hoàn toàn quân đội của Tây Hạ, phần lớn quân đội Tây Hạ đều lựa chọn đầu hàng, trước đó triều đình vì suy nghĩ đến yên ổn, chưa giải tán số quân đội này, chỉ tịch thu vũ khí của chúng, vốn dĩ việc sắp xếp số quân đầu hàng này là vấn đề lớn, nhưng bây giờ có thêm chuyện Tử Hạ, vừa hay có thể tận dụng "phế thải", phái chúng đến phía nam giao đấu với người Tử Hạ là được!

- Ồ? Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Triệu Húc nghe thấy chủ ý này của Triệu Nhan mắt liền sáng lên, lúc y ở Tây Hạ đã từng đau đầu vì số lượng khổng lồ hàng quân Tây Hạ kia, nhưng không nghĩ đến tận dụng những hàng quân Tây Hạ phế thải này.


Lời của Triệu Nhan quả thực nói trúng tim đen của Triệu Húc, hai huynh đệ liền nhìn nhau cười lớn, chỉ có Tô Thức ở bên cạnh lại không khỏi toát mồ hôi hột trên trán, bình thường khi ở cùng với Triệu Nhan, chỉ cảm thấy hắn tài hoa hơn người, không ngờ Triệu Nhan còn có mặt này, ngoài ra còn có vị thái tử danh tiếng tốt đẹp là Triệu Húc này, lại cũng nham hiểm như vậy, lẽ nào đây chính là bộ mặt không ai biết của hoàng gia sao?

Lúc đó Triệu Nhan và Triệu Húc bắt đầu bàn bạc chỉ tiết việc tận dụng "phế vật", dù sao chuyện này nói thì dễ, nhưng trong đó cũng có rất nhiều khó khăn cần giải quyết, chẳng hạn nên chiêu mộ những người Đảng Hạng như thế nào, mà không khiến người Đảng Hạng phản pháo lại, Tô Thức tuy cảm thấy làm như vậy hơi bất nhân, nhưng người Đảng Hạng vốn là kẻ thù của họ, trước đây còn phạm phải vô số tội với Đại Tống, nên Tô Thức cuối cùng cũng bỏ đi sự nhân từ cuối cùng trong tim, cùng tham gia thảo luận.

Ba người Triệu Nhan cứ thảo luận đến khi mặt trời lặn về phía tây mới bàn bạc ra một phương án hoàn chỉnh, sau đó Triệu Húc lập tức nói, hào hứng vào cung bẩm báo với Triệu Thự, kết quả Triệu Thự nghe xong cách này của Triệu Nhan, lại vừa sợ vừa mừng, triệu tập các đại thân đám Hàn Kỳ bàn bạc suốt đêm, kết quả đến sáng ngày hôm sau, họ đã đê ra được phương án cụ thể, sau đó Tăng Công Lượng đích thân chỉ đạo chuyện này, cả Đại Tống bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch chinh phạt Tử Hạ.

Tuy nhiên phản ứng của Đại Tống vẫn còn hơi chậm, khi đám người Tăng Công Lượng bận rộn điều binh từ Tây Hạ, đại quân Tử Hạ tập kết ở biên giới Đại Tống dưới sự chỉ huy của Lưu Trọng Cát, cuối cùng chính thức tiến đánh Đại Tống, mục tiêu chính là thành Uyển Châu.