Kì Vị lâu là nơi Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi các nàng kiếm tiền riêng, món ăn ở đây đều là Triệu Nhan mang từ hậu thế đến, đa số đều là các món mà thời đại này chưa từng nghe thấy, cũng chính vì như vậy, khiến các món ăn này trở nên đặc biệt, lại thêm mới bắt đầu Kì Vị lâu đã sử dụng số lượng lớn những nguyên liệu mới lạ như ớt và cà chua, thế là có cái tên Kì Vị lâu này.
Hôm nay Triệu Nhan tiếp đón Tào Tung ở Kì Vị lâu, bao trọn toàn bộ lầu ba, thực ra lầu ba này ngày thường không mở đón khách, chỉ nhận đặt một số buổi tiệc quy mô lớn, vì thế toàn bộ lầu ba không ngăn phòng, chỉ là một phòng lớn, hai ba mươi người ngồi cũng không thấy chật, nhưng hôm nay chỉ có Triệu Nhan, Vương An Thạch và Tào Tung, ngoài ra còn có con trai Vương Bàng của Vương An Thạch, còn Vương Sân chắc cũng biết Triệu Nhan không chào đón y, nên dứt khoát không đến.
- Lâm Xuyên tiên sinh, lần này ngài có thế vào kinh làm quan, tất nghĩ nhất định là muốn làm nên chuyện đúng không? Sau khi quá ba tuần rượu, Triệu Nhan nếm thử một miếng cá hấp cách thủy, sau đó mới cười hỏi Vương An Thạch, hẳn rất muốn biết Vương An Thạch vì sao tự nhiên đồng ý ra làm quan, Triệu Thự hiện nay đương triều, Vương An Thạch cho dù muốn cải cách chính trị e rằng cũng không được ủng hộ quá lớn.
Triệu Nhan vừa dứt lời, còn chưa chờ Vương An Thạch mở miệng, thì nghe thấy Vương Bàng cười nói: - Quận vương nói chí phải, danh tiếng của phụ thân sớm đã lừng lẫy thiên hạ, triều đình lại năm lần bảy lượt cho gọi, phụ thân thần vốn không có ham muốn với công danh, chỉ là lần này thực sự không thể khước từ, nên mới đồng ý ra làm quan, cũng tránh khỏi triều đình cứ luôn không quên nối phụ thân.
Vương Bàng vừa nói xong, Triệu Nhan và Vương An Thạch gần như cùng lúc chau mày, vì lời của Vương Bàng thực sự quá ngông cuồng, ý tứ trong ngoài dường như là triều đình cầu xin Vương An Thạch ra làm quan, thậm chí còn có ý hạ thấp triều đình, Triệu Nhan thân là hoàng tử Đại Tống, có thể nói triều đình là nhà của hẳn, nghe thấy những lời này đương nhiên có chút chói tai.
- Bàng nhi vô lễ, triều đình vô số lần chiêu mộ vi phụ, đó là triều đình coi trọng vi phụ, đồng thời cũng là Bệ hạ ban ân cho hạ thần. Vi phụ trước đó chỉ cảm thấy mình học thức nông cạn, lo lắng không thể đảm đương trách nhiệm to lớn, mới cứ không đồng ý, lần này nhìn thấy triều đình một phát tiêu diệt Tây Hạ, tăng khí thế của người Tống ta, tuy Vương mỗ cảm thấy không thể so sánh với quan lại trong triều, nhưng cũng muốn vì Đại Tống ta cống hiến sức mọn, nên mới đồng ý ra làm quan. Vương An Thạch đầu tiên dạy dỗ con trai vài câu, sau đó nói với Triệu Nhan.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi sửng sốt, lời của Vương An Thạch thực chất rất dễ hiểu, đơn giản là ông cảm thấy sau khi Đại Tống tiêu diệt Tây Hạ, trong triều rất có triển vọng, nên ông mới đồng ý ra làm quan. Kể ra cũng rất thường tình, dù sao Đại Tống hiện tại uy phong hùng dũng, lại thêm Đại Tống vốn là nước giàu có nhất trong ba nước, có thể nói có tiền lại có quyền, thậm chí rất có thể xuất binh với Liêu quốc, cho dù không diệt được Liêu quốc, nhưng chí ít có thể thu phục được vùng Yến Vân. Phải biết đây là chuyện mà đến Thái Tông hoàng đế còn chưa làm được, thành tựu lớn như vậy, Vương An Thạch muốn đóng góp một phần công sức trong đó cũng rất bình thường.
- Thì ra là thế, Lâm Xuyên tiên sinh thật biết chọn thời điểm, kể ra Tây Hạ tuy đã diệt vong, nhưng còn có cường địch là Bắc Liêu, ngoài ra các nước Đại Lý ở phương nam cũng không an phận, có thể nói trong triều chính là đất dụng võ, Lâm Xuyên tiên sinh có thể ra làm quan vào lúc này, không những giúp Đại Tống ta có thêm một anh tài, đồng thời cũng làm gương cho nhân tài chỉ sĩ trong thiên hạ, tin rằng sau này chắc chắn sẽ có càng nhiều người tình nguyện ra làm quan, đến lúc đó Đại Tống ta cũng thêm được nhiều nhân tài Triệu Nhan không thèm để ý mấy lời của Vương Bàng, mà cười nói với Vương An Thạch.
Đối với con trai Vương Bàng của Vương An Thạch, Triệu Nhan cũng có tìm hiểu trong lịch sử ở hậu thế, biết được kẻ này tuy tài hoa hơn người, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, bình thường y nói với người khác y không thể làm quan nhỏ, mà còn viết một bài văn bình luận chuyện trong thiên hạ, thậm chí đến một số điều lệ trong cải cách của Vương An Thạch cũng từ tay y mà ra, đáng tiếc kẻ này lại đoản mệnh, hơn hai mươi tuổi đã chết, hơn nữa vợ của y sau này còn gả lại cho nhị ca của Triệu Nhan là Triệu Hạo.
- Ha ha, quận vương khách khí quá, Vương mỗ chẳng qua chỉ là người đọc sách bình thường, tận lực với triều đình cũng là bổn phận của chúng ta. Vương An Thạch lúc này lại cười cất lời, ông bình thường khá cứng nhắc, nhưng lại vô cùng bội phục Triệu Nhan, vì thế luôn tươi cười, Triệu Nhan cũng vậy với ông, hai người trò chuyện hết sức vui vẻ.
Bữa tiệc cũng sắp đến hồi kết, nhưng lúc này 'Vương An Thạch bỗng nhiên lại lên tiếng: - Đại Tống bây giờ tuy một trận đã tiêu diệt được Tây Hạ, có thể, nói uy phong hùng dũng, nhưng cái gọi là ngoài mạnh trong cạn, quận vương có biết Đại Tống ra đang năm trong hoàn cảnh cực kì nguy hiểm không?
- Hả? Lời này của Lâm Xuyên tiên sinh nên hiểu thế nào? Triệu Nhan cố ý tỏ vẻ ngu ngơ, đối với tình hình nội bộ Đại Tống, hắn thực ra rõ hơn ai hết, thậm chí đến vị quan khó lay chuyển trước mắt này cũng chưa chắc nhận thức sâu sắc hơn hắn, chỉ có điều hắn biết Vương An Thạch nói như vậy chắc chắn có dụng ý khác, nên mới làm bộ không biết.
- Quận vương, Đại Tống ta từ khi lập quốc đến nay đã hơn trăm năm, các tệ nạn kéo dài lâu ngày đã mâu thuẫn chồng chất, luôn nằm trong thế yếu trên mặt quân sự đối với nước ngoài, đầu tiên là bại trong tay Liêu quốc, sau đó lại gặp phải Tây Hạ vùng lên, hiện tại Tây Hạ tuy diệt vong, trừ khử được mối uy hiếp bên ngoài, nhưng tệ nạn trong nước vẫn chưa cách nào giải quyết, trong đó có thôn tính lãnh thổ, vay nặng lãi, trốn thuế lậu thuế vân vân, thêm nữa số chỉ tiêu của tài chính Đại Tống hết sức khổng lồ, triều đinh sớm đã thu không đủ chỉ, nếu tiếp tục không giải quyết vấn đề này, e rằng chỉ khiến Đại Tống thịnh quá hóa suy thôi! Vương An Thạch khi nói đến cuối, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn khôn tả.
Mấy năm nay ông ẩn cư ở Giang Ninh ngoài dạy dỗ đệ tử ra, chủ yếu vẫn là nghiên cứu các tệ nạn trên mọi mặt của Đại Tống, và cách giải quyết các tệ nạn này, mấy lần trước ông sở dĩ cự tuyệt lời chiêu mộ của triều đình, chính là vì chưa nắm chắc về cách giải quyết tệ nạn trong nội bộ Đại Tống, nên mới không chịu làm quan, nhưng sau lần tiêu diệt Tây Hạ này, lại khiến ông nhìn thấy một tia hi vọng trong đó, vì vậy mới dứt khoát quyết định lựa chọn ra làm quan
Nghe thấy những lời này của Vương An Thạch, Triệu Nhan cũng đoán ra dụng ý của ông khi nói, liền nhìn kĩ người trung niên gương mặt kiên nghị trước mặt một cái, cuối cùng mở miệng: - Các tệ nạn của Đại Tống bản vương có nghe nói đến, nhưng băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, muốn giải quyết những tệ nạn này không phải chuyện dễ dàng, không biết Lâm Xuyên tiên sinh đã có cách gì chưa?
Vương An Thạch chỉ chờ câu nói này của Triệu Nhan, chỉ thấy ông lúc này mặt mày sung sướng ngồi thẳng người, sau đó trịnh trọng nói:
- Quận vương nói không sai, tệ nạn của Đại Tống không phải ngày một ngày hai, muốn giải quyết những tệ nạn này, cách tốt nhất chính là tiến hành cải cách, dùng phương pháp mới thay thế phương pháp cũ, thiết lập pháp luật cho toàn dân trong thiên hạ, đến lúc đó tự nhiên chính trị rõ rằng, nếu có người phạm tội, tất nhiên có pháp luật trừng trị!
- Lâm Xuyên tiên sinh, chuyện cải cách dinh dáng tới mọi phương diện của Đại Tống, cho dù là phụ hoàng cũng không dám tự ý định đoạt, nên muốn nhận được sự ủng hộ toàn vẹn của phụ hoàng, e răng không phải chuyện đễ dàng! Triệu Nhan cuối cùng khéo léo nói, thực ra với điều kiện hiện tại có thể thấy, muốn Triệu Thự hết lòng ủng hộ cải cách của Vương An Thạch, quả thực là mơ mộng hão huyền.
Vương An Thạch đương nhiên nghe ra ý tứ khước từ trong câu nói của Triệu Nhan, khiến ông không khỏi thất vọng lắc lắc đầu, ông vốn hi vọng có thể thuyết phục Triệu Nhan, sau đó mượn sức ảnh hưởng của Triệu Nhan thuyết phục bệ hạ đương triều, lại không ngờ Triệu Nhan không xem trọng chuyện cải cách của ông.
Tuy nhiên cũng chính lúc Vương An Thạch thất vọng ê chẽ, chợt nghe thấy bên ngoài có người nói lớn: - Tam đệ, nghe nói hôm nay cửu ca trở về rồi, sao không thông báo trước với ta một tiếng, để ta cùng đến tiếp đón y?