Sông Biện rộng lớn từ hướng tây bắc đổ về, sông Biện từ chỗ Triệu Nhan chia thành một nhánh và từ đó mà hình thành lên một bãi sông hình tam giác. Bởi vì nơi đây là nơi sinh sống của vịt trời nên mọi người thường gọi đây là bãi vịt trời bãi vịt giời ngoài yếu tố rất thích hợp cho sự sinh sôi phát triển của vịt giời ra điều quan trọng nhất chính là bởi vì nơi đây tôm cá rất nhiều, bởi vậy nơi đây là một nơi lý tưởng để câu cá.
Dưới gốc một cây liễu to, hai chiếc ghế phản được đặt dưới bóng râm và lúc này hai anh em Triệu Nhan và Triệu Húc mỗi người đang nằm trên một cái Cả hai vừa uống nước hoa quả vừa theo dõi động tĩnh của chiếc phao trên cần câu, thỉnh thoảng hai người lại tán gẫu vài câu, xem ra thật là nhàn hạ.
- Đại ca, tiền cống hàng năm đã hủy bỏ rồi, phía Liêu quốc bên kia có động tĩnh gì không? Triệu Nhan mắt vẫn dán chặt vào chiếc phao trên cần câu rồi cười nhạt một tiếng cất lời. Sau khi quyết định xóa bỏ tiền cống hàng năm, Đại Tống lập tức phái sứ giả đến Liêu quốc, chỉ có điều là thời gian này Triệu Nhan không mấy chú ý đến việc này vì vậy phản ứng của Liêu quốc ra sao hẳn cũng không rõ cho lắm.
- Ha ha, hoàng đế Gia Luật Tuấn của Liêu quốc thật không dễ làm, sau khi trải qua nội chiến, mọi thứ đều đã đi xuống rồi, trong vài năm đừng mong phục hồi được, ngoài ra một số thế lực trong nước luôn mang tư tưởng nổi loạn rồi lại thêm việc Gia Luật Trọng Nguyên dưới sự giúp đỡ của chúng ta đang gấp rút chiêu binh mãi mã, điều này làm cho Gia Luật Tuấn ất ăn không ngon ngủ không yên, bởi vậy y ngoài việc kháng nghị với chúng ta một chút ra thì cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng mà thôi. Triệu Húc cười rồi đáp lại lời của Triệu Nhan. Cứ nghĩ đến bộ dạng phải ngậm bồ hòn làm ngọt của Gia Luật Tuấn, Triệu Húc cảm thấy trong lòng có phần tự đắc.
- Ha ha chúng ta giúp y sớm phát hiện Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản, nói cho cùng y phải vô cùng cảm ơn chúng ta, nếu không thì có lẽ giờ này giang sơn của Liêu quốc đã đổi chủ rồi. Triệu Nhan nghe thấy vậy thì cười lớn rồi nói, kì thực những gì Triệu Nhan vừa mới nói quả không hề sai chút nào, Gia Luật Tuấn đúng là phải cảm ơn bọn hắn bởi vì nếu không có ảnh hưởng của bọn Triệu Nhan thì Gia Luật Tuấn đã phải bỏ mạng dưới tay của Gia Luật Ất Tân rồi, chứ đừng là xưng vương nữa.
Nghe thấy Triệu Nhan nhắc đến việc lúc mới đi sứ, Triệu Húc cười mỉm tỏ vẻ ngăm hiểu, mặc dù lần đi sứ đó gặp rất nhiều trắc trở và cũng đối mặt với không ít khó khăn nguy hiểm nhưng lại là một trong những việc mà Triệu Húc cảm thấy mãn nguyện nhất trong cuộc đời, đặc biệt là khi nghĩ đến lăn mà y cùng với Triệu Nhan hợp lực, cùng với quần thần của Liêu quốc đấu tài đấu trí, hai người hợp sức để tạo nên sự hỗn loạn trong nội bộ của nước Liêu, thành tích ấy thậm chí còn nổi trội hơn cả thành tích mà y căm quân đánh bại nước Liêu.
- Đúng rồi! Nghĩ đến nước Liêu chợt Triệu Húc nhớ đến một việc, y nở một nụ cười giả tạo rồi hướng đến Triệu Nhan mà hỏi: - Tam đệ, lần này Gia Luật Tuấn phái sứ giả đến Đại Tống ta để đưa chiếu phản đối, nói chúng ta hứa mà không giữ lời, xóa bỏ thỏa thuận Thiền Uyên năm đó, đương nhiên kiểu phản đối kháng nghị này chẳng có bất kì sự hiệu quả nào cả, nhưng tên sứ giả nước Liêu kia lại mang theo một số thứ, có lẽ là Gia Luật Tuấn kia muốn tặng cho tam đệ đó.
- Cái gì? Gia Luật Tuấn có thể tặng cho đệ thứ gì? Triệu Nhan nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mà đứng phắt dậy. Năm đó khi mới được điều đến Liêu quốc làm sứ giả, ấn tượng của hản đối với Gia Luật Tuấn là khá tốt, song sau này nhờ được biết từ Triệu Húc hân mới nhận ra Gia Luật Tuấn không hề đơn giản như vẻ ngoài của y, điều này làm hắn ngày càng xa lánh Gia Luật Tuấn, kể từ đó về sau hai người cũng không còn xuất hiện cùng nhau nữa, do đó chỉ có thể nói là giao tiếp một cách xã giao mà thôi, lúc này Gia Luật Tuấn lại đem đồ đến tặng cho hắn, vậy nên thật là có gì đó khá là khó hiểu trong chuyện này.
- Ha ha ha Nhìn thấy vẻ mặt có phần không tin những điều vừa mới được nghe của Triệu Nhan, Triệu Húc khoái chí cười lớn, một hồi lâu sau Triệu Húc mới thôi cười rồi lại chuyển giọng hỏi Triệu Nhan:- Tam đệ, sao đệ lại có thể quên được cơ chứ, Gia Luật Tuấn vẫn là em vợ của đệ kia mà, lần này đồ mà y đem đến để biếu rất nhiều nhưng hầu hết đều là những thứ giành cho phụ nữ và trẻ em sử dụng, căn cứ vào những gì mà tên đại sứ nước Liêu nói thì hình như những thứ đó là những đồ cũ đã dùng rồi. Những thứ đó đều là những thứ mà công chúa Trịnh Quốc của Đại Liêu đã dùng, lần này mang đến tặng đều là vật hồi nguyên chủ đó thôi.
Nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, Triệu Húc lại cười lớn, bỗng nhiên Triệu Nhan lại nói tiếp:Đại ca, đệ có hai đưa con gái, hơn nữa Dĩnh nhỉ sắp sinh, nhưng huynh là đại ca lại chưa hề lập gia đình, con cũng chưa có lấy một đứa, điều này làm đệ lo lắng đó.
Triệu Nhan sau khi nói còn cố ý đưa mắt nhìn Triệu Húc, Triệu Húc cũng vậy, cũng đưa ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Triệu Nhan, rồi sau đó cười lớn rồi nói đầy thâm ý: - Tam đệ, chắc chắn là đệ và phụ vương đã nói cái gì đó rồi, nếu không thì đệ cũng sẽ không xen vào việc đời tư của ta.
Thấy Triệu Húc đã đoán ra, Triệu Nhan cũng không phủ nhận, thậm chí hắn còn trực tiếp thừa nhận mà nói rằng: - Ngày đó, sau khi xem bn thử hỏa pháo, phụ vương cho gọi đệ đến để nói một số việc, trong đó chủ yếu là thúc giục huynh nhanh nhanh chọn lấy một thái tử phi, về phần sắp xếp Hoa Chỉ như thế nào, đó chính là việc của huynh vậy.
Triệu Húc nghe đến đó thì cười khổ, một lúc sau y mới đáp lời: - Tam đệ, có lẽ ta nói ra đệ cũng không tin, thực sự là ta chỉ thích có mình Hoa Chỉ mà thôi, trước đây mặc dù là ta đã đồng ý từ bỏ việc lập Hoa Chỉ làm phi nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với nàng ấy, do đó mới chuẩn bị kéo dài từ ngày này sang ngày khác.
Nghe Triệu Húc nói như vậy, Triệu Nhan thở dài. Hắn có thể hiểu được việc này của Triệu Húc nhưng hiểu là chuyện của hiểu, nhưng Triệu Húc lập thái tử phi là chuyện rất gấp rồi, căn bản không thể kéo dài thêm được nữa bởi vậy cuối cùng Triệu Nhan đành phải cứng rắn mà nói: - Đại ca, việc lập thái tử phi phụ vương đã nhượng bộ rất nhiều, nếu như huynh cứ lần nữa mãi e là chắc chắn sẽ làm phụ vương nổi giận đó!
- Ai dà, việc này ta làm sao có thể biết được. Triệu Húc thấy đến Triệu Nhan cũng nói như vậy, y đành phải thở dài một tiếng, cuối cùng y cũng đành phải nói: - Được rồi, có gì là to tát đâu, hôm nay sau khi trở về ta sẽ cùng với phụ vương và mẫu hậu bàn chuyện chọn thái tử phi, song tam đệ cảm thấy ta nên chọn ai làm thái tử phi?
- Điều này sao đệ có thể biết được, thậm chí đến ý của phụ vương và mẫu hậu đệ cũng còn không biết, vả lại việc lập thái tử phi là chuyện hệ trọng liên quan đến cả đời, tuyệt đối không thể qua loa được, do đó tốt nhất là huynh nên suy nghĩ kĩ xem nên chọn ai! Triệu Nhan nghe thấy vậy thì xua tay liên tục, đùa gì vậy, việc chọn thái thử phi hản cũng đã tham gia nhiều rồi, bây giờ tuyệt đối không nên phát biểu bất cứ ý kiến gì, nếu không mai sau e là hậu họa khó có thể lường được.
Nhìn thấy bộ dạng tránh né còn không kịp của Triệu Nhan, Triệu Húc bỗng nhiên đùa vui mà nói rằng: - Phụ vương và mẫu hậu chọn ra sáu nữ tử cho vị trí thái tử phi, chỉ có điều trong đó có bốn người chỉ như kẻ lót đường vậy, căn cứ vào cái luật bất thành văn trong cung, thái tử phi nhất định phải được lựa chọn từ nhà Tào gia và Cao gia, lần này mỗi nhà đều đưa ra một người để ứng cử, trong đó người của nhà Tào gia là đường muội của thê tử đệ, từ nhỏ đã được dạy dỗ rèn luyện thành một thái tử phi, về phần nữ tử Cao gia cũng không tồi, tài năng, học thức và dung mạo đều vô cùng tuyệt vời
- Đại ca, huynh nói chuyện này với đệ để làm gì cơ chứ, bất luận là hôm nay huynh nói gì đệ cũng không thể đưa ra bất kì ý kiến nào về việc chọn thái tử phi cho huynh được! Không đợi Triệu Húc nói hết Triệu Nhan đã cắt ngang, thái tử phí chỉ có một nhưng người được đưa vào danh sách để lựa chọn lại có tới sáu người, và đăng sau mỗi người đều có những sự chống lưng nhất định, nếu như Triệu Nhan đưa ra ý kiến về vấn đề này vậy thì bất luận là Triệu Húc có chấp nhận hay không thì sự việc sau này cũng sẽ đắc tội với không ít người, điều này quả thực là việc mà Triệu Nhan không hề muốn chút nào.
- Đương nhiên việc ta không chọn hai cô nàng nhà Tào và nhà họ Cao làm thái tử phi là đắc tội với phụ thân và mẫu hậu nhưng đây là việc ta chọn thái tử phi, nếu không ngoài dự đoán thì nàng đó tương lai sau này sẽ là hoàng hậu của Đại Tống, đồng thời cũng là người đi theo ta suốt cả cuộc đời sau này, nếu như ta không có cách nào để chọn Hoa Chỉ làm thái tử phí thì cũng phải chọn một nàng dịu dàng hiền thục, chỉ có như vậy mới có thể làm cho hậu cung có được không khí vui vẻ và hòa thuận.
Triệu Húc khi nói ra những lời này, trên nét mặt hiện rõ vẻ kiên định.
Kì thực có những điều Triệu Nhan chưa hề nói ra, ví dụ như mẫu hậu xuất thân từ Cao gia, tính tình cũng khá là mạnh mẽ, thậm chí hắn và công chúa Bảo An, công chúa Thọ Khang mấy người cũng không được biết mẫu thân thân sinh của mình. Triệu Húc không muốn gia đình của mình sau này trở nên giống như vậy, thậm chí y vì điều này mà có chút hơi có bóng ma tâm lí với con gái của tướng môn, do đó y đã quyết không lấy con gái của tướng môn làm vợ, điểu này e là Cao hoàng hậu bất luận thế nào đi nữa cũng không thể nào nghĩ tới được.
Triệu Nhan không muốn tiếp tục cùng bàn việc lập thái tử phí với Triệu Húc nữa, hắn lập tức chuyển chủ đề: - Đại ca, mùng bảy tháng sau đệ rước Uyển Linh vào phủ, Dĩnh nhĩ cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, đến lúc đó ca nhớ đừng quên đến nha.