Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 529: Chương 530: Học sinh dự bị Trình Mộ Dương




Bên ngoài mặt trời chói chang, một tia nắng xuyên vào qua cửa sổ, chiếu lên trang sách trước mặt Trình Mộ Dương, mấy hạt bụi li tỉ mà bình thường không nhìn thấy bay nhảy trong nắng, thoạt nhìn giống như một lũ tiểu yêu tinh, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến Trình Mộ Dương đang đọc sách, toàn bộ tâm trí của y đều bị thu hút bởi những kiến thức rong sách, trừ phi bên cạnh có người đốt pháo, nếu không đều không thể di dời ánh mắt của y từ trên sách.

Trình Mộ Dương đang ở thư viện của học viện Truy Nguyên, thư viện này mới mở cửa từ mùa đông năm ngoái, tuy trước đó sớm đã xây dựng xong rồi, nhưng sách trong thư viện chưa được thu thập xong, đến mùa đông năm ngoái mới nhận được một bộ sách lớn, nghe nói một số còn vận chuyển từ trong hoàng cung Tây Hạ đến, sách trên mọi phương diện đều đầy đủ, điều này cũng khiến học sinh trong học viện mỗi khi có thời gian rảnh, đều muốn đến thư viện tìm một cuốn sách hay gây hứng thú, sau đó vừa đọc vừa nghi ngơi trong không gian yên tĩnh.

Tuy nhiên so với những học sinh học viện nhàn nhã kia, học sinh dự bị như Trình Mộ Dương lại có mục đích khác, từ năm ngoái y bắt đầu học dự bị ở học viện, cũng vô cùng khát khao cuộc sống trong học viện, vừa hay còn hai tháng nữa là đến thời gian tuyển sinh đợt tiếp theo của học viện, Trình Mộ Dương cũng trong tình thế cấp bách, trong lòng lập lời thề nhất định phải thi đỗ, trở thành học sinh chính thức của học viện, nên thời gian này y nằm bắt thời gian học tập, vừa hay thư viện vô cùng yên tĩnh, chính là địa điểm tốt để học tập.

Trình Mộ Dương đang đọc tài liệu của khoa vật lí năm nhất do chính tay Triệu Nhan biên soạn, đây cũng là sách giáo khoa phát cho học sinh sau khi vào học viện, chỉ là những học sinh dự bị như Trình Mộ Dương lại không có quyển sách giáo khoa này, nên họ chỉ có thể mượn đọc từ các học sinh kia sau giờ học, sau đó mang về chép lại, quyển sách trước mặt Trình Mộ Dương này chính là y tốn hết nửa tháng, tự tay sao chép lại.

Kì thực đối với những kiến thức trong quyển sách này, Trình Mộ Dương sớm đã thuộc năm lòng rồi. Từng câu từng chữ trong sách y gần như thuộc lòng, nhưng vật lí là một môn học vô cùng kì diệu, ngươi chỉ học vẹt thì vô dụng, bắt buộc phải thông hiểu thấm thía, xâu chuỗi từng kiến thức lại, như vậy mới có thể coi như hoàn toàn nằm vững, nhưng muốn làm được điều này không phải chuyện dễ dàng, Trình Mộ Dương sau khi nghe giảng một năm, hơn nữa ngày đêm nghiên cứu nội dung trên sách, cũng không dám nói hoàn toàn nắm chắc tất cả kiến thức, vì thế y chọn cách lật giở xem lại hết lăn này đến lăn khác sách của mình, mỗi chỗ đều chăm chú đào sâu suy nghĩ, mỗi lăn đều có thu hoạch mới, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến y đam mê vật lí.

Trầm mê trong biển cả tri thức, thời gian cứ trôi qua rất nhanh, khi Trình Mộ Dương cảm thấy những con chữ trên cuốn sách hơi lờ mờ, thì phát hiện hóa ra bên ngoài mặt trời đã lặn đẳng tây, một ngày lại sắp qua đi rồi đồng thời cũng sắp đến giờ học viện Truy Nguyên đóng cửa rồi, mỗi khi đến lúc này, những học sinh dự bị như Trình Mộ Dương bọn họ không được ở lại thư viện nữa, nếu bị phát hiện, nói không chừng sẽ bị hủy bỏ tư cách học dự bị của họ, vậy thì tồi tệ rồi.

Nghĩ đến đây, Trình Mộ Dương vội vàng thu dọn sách vở bút thước vào cặp của mình, sau đó cầm cặp nhanh chóng chạy ra ngoài cổng lớn, bây giờ trên đường của thư viện đều là những học sinh dự bị chuẩn bị rời đi giống y, nghe nói tất cả học sinh dự bị của học viện Truy Nguyên hiện tại đã đạt đến hơn ba nghìn người, gấp hơn mười lần học sinh chính quy, mà số lượng chiêu sinh năm nay tuy nhiều hơn năm ngoái.

nhưng dự đoán cũng chỉ vài trăm người, vì thế cạnh tranh cũng hết sức khốc liệt, đây cũng là nguyên nhân Trình Mộ Dương nỗ lực như vậy.

Học sinh dự bị của học viện tuy nhiều, nhưng lại rất có trật tự, dù sao những người này đại đa số đều là người tri thức, bất luận học vấn thế nào, nhưng ai nấy đều cực kì có lễ nghĩa, chỉ có điều học sinh hôm nay lại không giống ngày thường, ai nấy vẻ mặt kích động dường như đang thảo luận gì đó, Trình Mộ Dương trong lòng chỉ nhớ đến những kiến thức vừa đọc được, lại không chú ý tới khác biệt xung quanh,

Trình Mộ Dương chờ một lúc trước cổng lớn, sau đó theo dòng người tấp nập ra khỏi học viện, lúc này những hàng quán trước cổng học viện cũng bắt đầu tấp nập, vì sáng tối mỗi ngày, đều là thời điểm bọn họ buôn bán tốt nhất, nếu hai thời điểm này không thể kiếm được tiền, thì bọn họ buôn bán cả ngày cũng vô ích, nên lúc này cũng đều ra sức rao hàng.

Sớm từ khi học viện Truy Nguyên vẫn còn là Hiển Vi Quán, trước cổng lớn đã họp một chợ nhỏ, bây giờ học viện Truy Nguyên thành lập, thu hút càng nhiều người đến xin học ở đây, điều này cũng khiến cái chợ trước cổng phát triển cực nhanh, bây giờ đã hình thành một khu chợ cố định, hai bên đường đều là dãy cửa hàng, ngoài ra trên quảng trường trước cổng còn là muôn vàn sạp hàng nhỏ, đồ ăn thức uống muốn gì có nấy.

Trình Mộ Dương ra khỏi cổng lớn học viện, ngẩng đầu nhìn trời đã không còn sớm nữa, liền tủy tiện đi đến một sạp hàng nhỏ sườn đông quảng trường, ở đây đều bán thức ăn chín, y cũng hết sức quen thuộc với nơi đây, nhanh chóng đến trước mặt một gã béo bán hàng rong mặt mày rạng rỡ cười nói: - Lưu ca, vẫn như cũ, nửa cái đầu heo mang về!

- Dạ, Trình công tử đợi một lát! Chỉ thấy gã to béo họ Lưu này đáp lớn một tiếng, giơ cánh tay đãy đầu mỡ lấy một đầu heo, sau đó một dao chặt thành hai phần, hơn nữa vừa hay bổ chính giữa mặt heo, hai phần thoạt nhìn dường như không sai lệch chút nào.

- Tay nghề giỏi! Trình Mộ Dương nhìn thấy vậy cũng không khỏi tán thưởng một tiếng, gã béo học Lưu trước mặt chuyên môn bán thịt heo quay sẵn, vì thịt heo quay thơm ngon, trong chợ cũng có chút tiếng tăm, nên mọi người gọi là Lưu đầu heo, tuy biệt danh không hay lắm, nhưng Lưu đầu heo không quan tâm, lúc người khác gọi Lưu đầu heo gã cũng chỉ cười ha ha đáp lại, chỉ là Trình Mộ Dương cảm thấy biệt danh này hơi giống chửi người ta, nên trước giờ gọi đối phương là Lưu ca.

Lưu đầu heo cắt nửa cái đầu heo cân lên, sau đó tính tiền, rồi còn bớt đi số lẻ, dù sao Trình Mộ Dương cũng là khách hàng quen của gã, Trình Mộ Dương cũng không khách khí với điều này, liền trả tiền cầm đầu heo đã dùng giấy đầu gói kĩ vẽ nhà, y vẫn sống trong ngôi nhà thuê ở thôn Thượng Thủy, sống chung với hai bạn học dự bị khác, hai người này tên lần lượt là Tôn Lâm và Vương Tuân, chỉ là họ không giống Trình Mộ Dương, hai người không phải dự bị khoa vật lí, mà là dự bị khoa toán học của học viện, đây cũng là khoa có nhiều học sinh nhất trong học viện Truy Nguyên.

Trình Mộ Dương khi về đến nơi ở, thì phát hiện Tôn Lâm và Vương Tuân chưa về, khiến y không khỏi thấy kì lạ, kế ra trước đây đều là y vẽ nhà muộn nhất, nhưng hôm nay lại là y về đến nhà đầu tiên, điều này thật sự hơi không bình thường, nhưng Trình Mộ Dương cũng không nghĩ nhiều, liền vào bếp bắt đầu nấu cơm.


Tuy nói đại trượng phu không lân la xó bếp, nhưng đại trượng phu cũng cần ăn cơm, Trình Mộ Dương gia cảnh tuy không quá nghèo, nhưng cũng không giàu có gì, lại thêm giá cả trên kinh thành đắt đỏ, một mình y học hành ở kinh thành đã rất khó khăn rồi, căn bản không nuôi nối thư đồng và người hầu, nên bình thường ăn cơm đều do y tự tay xuống bếp, đây cũng khiến y luyện được tài nghệ nấu ăn giỏi, còn gia cảnh của Tôn Lâm và Vương Tuân lại không tồi, nhưng tiêu xài bình thường cũng bị gia đình khống chế, vì thế đơn giản cũng không có thư đồng, ngày thường hoặc là ra ngoài ăn, hoặc là góp gạo thổi cơm chung với Trình Mộ Dương.

Trình Mộ Dương nấu một rồi cháo lớn, ngoài ra còn hâm nóng lại bánh bao buổi sáng, như vậy món chính đã xong, sau đó lại thái hai quả mướp, đem xào với thịt đâu heo đã cắt miếng, còn thịt đầu heo còn lại y cắt miếng chế thêm mắm tỏi, như vậy là có hai món ăn đơn giản, tuy hình thức không đẹp mắt, nhưng mùi vị lại vô cùng thơm ngon.

Khi Trình Mộ Dương vừa làm xong cơm tối, thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện của Tôn Lâm và Vương Tuân, ngay sau đó hai người nhanh chân vào trong nhà, trong đó Tôn Lâm dáng người hơi mập ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, lập tức lớn giọng kêu: - Vân Khởi huynh làm món gì ngon thế? Ta sắp đói muốn chết rồi!

- Ha ha, Trọng Khải huynh đến thật đúng lúc, ta cũng vừa nấu cơm xong, đoán là các huynh chắc cũng chưa ăn cơm, nên làm nhiều một chút! Trình Mộ Dương nhìn thấy hai người Tôn Lâm cũng không kìm được cười lớn nói.

- Vậy thì quá tốt rồi, ta ngửi thấy mùi của thịt đầu heo, hơn nữa chắc chắn là tay nghề của Lưu đầu heo, thơm ngon béo ngậy, mỡ mà không ngấy, quả thực là hàng quý mà!

- Không thể nào, Vân Khởi huynh lại không biết? Tôn Lâm nhìn thấy Trình Mộ Dương mặt mày mông lung, liền không khỏi kêu một tiếng.

- Trọng Khải huynh, Vân Khởi huynh thời gian này một lòng cảm đầu vào học hành, hôm nay chắc chắn cũng ở thư viện cả ngày, huynh ấy không biết chuyện này cũng rất thường tình. Lúc này Vương Tuân lại cười nói, y vô cùng hiểu Trình Mộ Dương, chốc lát đã đoán ra đối phương cả ngày nhốt mình trong thư viện.

- Ha ha, cũng phải, Vân Khởi huynh là người cố gắng nhất trong ba người chúng ta, ta thấy trong kì thi tuyển sinh năm nay, Vân Khởi huynh nhất định có thể đỗ thủ khoa, nói không chừng có thể được một vị giáo sư trong học viện để mắt, trực tiếp thu nhận làm đệ tử thân truyền. Tôn Lâm lúc này cũng cất tiếng cười nói, thực ra y và Vương Tuân cũng cực kì nỗ lực, chỉ là so với Trình Mộ Dương, lại kém một chút, ví dụ hôm nay sau khi họ nghe thấy chuyện này, thì gần như không học hành gì, chỉ thảo luận chuyện này với một nhóm bạn bè cùng chí hướng.

- Trọng Khải huynh, Lệnh Học huynh, các huynh rốt cuộc nói chuyện gì vậy? Trình Mộ Dương liền vô cùng tò mò hỏi, mấy ngày nay y đích thực có hơi không màng tới chuyện bên ngoài, bây giờ thấy dáng vẻ của hai người Tôn Lâm và Vương Tuân, dường như thật sự xảy ra chuyện gì to tát rồi.