Ngày mùng ba tháng ba, thời cổ đại gọi lễ Thượng Tị, đây là ngày tết cổ xưa bắt nguồn từ triều Hán, mỗi khi đến ngày này, mọi người sẽ tầm rửa thay quần áo, mặc quần áo mới ra ngoại ô du xuân, trong đó những phụ nữ đã thành hôn có một hoạt động quan trọng hơn, chính là đến bờ sông tắm gội, nghe nói sau khi dội nước sông mùa xuân lên người, sẽ giúp phụ nữ dễ mang thai hơn.
Sông Biện là dòng sông lớn nhất chảy qua thành Đông Kinh, cũng chính vì như vậy, vào ngày mùng ba tháng ba này bờ sông Biện toàn là những cô gái đến tầm gội, những cô gái này tụm năm tụm bảy mang theo rèm che, mang đến bên bờ sông Biện quây thành một phòng tắm kín, sau đó thì bắt đầu dùng nước xuân tẩy trần cơ thể, cũng chính vì thế, nên vào ngày ba tháng ba này căn bản không có đàn ông nào dám lại gần bờ sông, đương nhiên cũng có mấy kẻ dâm đãng muốn tình trộm, nhưng nếu bị phát hiện, ít nhất cũng bị đánh thừa sống thiếu chết, hơn nữa sau đó còn bị lôi đến quan phủ nhốt vài năm.
Nước sông tháng ba vẫn rất lạnh, những cô gái con nhà thường dân mới dùng thắng nước sông lạnh băng để tắm, còn nhà có điều kiện thì sẽ hòa thêm nước nóng vào nước sông rồi mới tắm, còn những cô nương quý tộc như Tào Dĩnh, lại không đi những con sông bình thường như sông Biện, mà ngồi xe ngựa thắng đến một ngọn núi nhỏ ở phía đông nam phủ Khai Phong, ngọn núi này tên là núi Ôn Thang, giống như cái tên, trên ngọn núi này có rất nhiều nước nóng, đây cũng là nơi những phụ nữ quý tộc như Tào Dĩnh tắm gội.
Triệu Nhan buồn tẻ ngồi bên hồ dưới núi câu cá, Hô Diên Bình cũng nhàm chán ngồi bên cạnh, phụ nữ lên núi tâm suối nước nóng rồi, thế là trên núi cũng trở thành cấm địa của đàn ông, đường lên núi cũng có người canh gác, những người đàn ông đưa nữ giới đi tắm suối nước nóng cũng chỉ có thể ngồi ở chân núi, ví dụ xung quanh bọn họ đều là những người đàn ông đợi phụ nữ trên núi như bọn họ.
- Tam ca, đệ nói những người phụ nữ này cũng thật phiền phức, tâm thôi cũng cả buổi sáng, cũng không nghĩ xem chúng ta đợi dưới này buồn chán thế nào! Chỉ thấy Hô Diên Bình một tay cầm cần câu, một tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài phản nàn. Bọn họ ăn sáng xong thì đến đây, sắp hết buổi sáng rồi, nhưng những cô gái trên núi vẫn chưa xuống, khiến sự nhẫn nại của họ sắp tan thành mây khói rồi.
- Ngâm nước nóng khác với tắm rửa, cần phải ngâm mình trong đó mới cảm nhận được tác dụng, nên huynh kiên nhẫn đợi thêm đi. So sánh với nhau, Triệu Nhan hết sức điềm tĩnh nói, trước khi hẳn đến đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rồi, hơn nữa cái hồ trước mặt hắn tuy không lớn, nhưng cá lại to, cả buổi sáng hắn đã câu được rất nhiều cá, thậm chí hẳn lúc này đang suy nghĩ xem bữa trưa nay ăn món cá gì?
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Triệu Nhan, Hô Diên Khánh cũng bất lực lắc đầu, y không được nhẫn nại tốt như Triệu Nhan, đặc biệt là càng không có bất kì hứng thú gì với câu cá, liền dứt khoát bỏ lại cần câu, nắm thắng cẳng lên bãi cỏ chuẩn bị ngủ một giấc, chắc rằng đợi y tỉnh dậy rồi, phụ nữ trên núi chắc sẽ xuống.
Tuy nhiên Hô Diên Khánh vừa nằm xuống, lại nghe Triệu Nhan cất tiếng hỏi: - Hô Diên huynh, thời gian trước Trực Lỗ Cổ đi Tây Hạ, không làm lỡ việc chữa bệnh của huynh chứ?
- Không, bệnh của ta chỉ tháng đầu cần đến thuật châm cứu của Trực Lỗ Gổ thần y thôi, sau này thì chủ yếu chữa bằng thuốc, hiện giờ đã kiên trì hơn nửa năm rồi, bệnh tình cũng thuyên giảm nhiều, thậm chí có hôm không phát tác lấy một lần, theo ông nội nói, chỉ cần ta tiếp tục uống thuốc vài tháng nữa, bệnh não của ta sẽ có thể khỏi hắn, đến lúc đó cuối cùng cũng có thể đi trường quân đội rồi. Cứ nhắc đến bệnh của mình, Hô Diên Bình lập tức cực kì hưng phấn nói.
Y luôn mong mỏi chữa khỏi bệnh, sau đó đến trường quân đội học tập giống em họ Hô Diên Khánh, trở thành một tướng quân thực thụ, thời gian này y nghe được tin Hô Diên Khánh liên tiếp lập công, trong lòng cùng lúc vui thay cho y, cũng có chút bồn chồn.
- Vậy thì tốt, cánh cổng trường quân đội lúc nào cũng rộng mở đón huynh, nên huynh cũng không cần nóng vội. Triệu Nhan liền cười ha ha cất lời, ngay sau đó hân bỗng chốc lại nhớ đến một chuyện, liền lên tiếng hỏi: - Hô Diên huynh, chuyện huynh đến trường quân đội nhà vợ huynh có biết không?
- Đương nhiên biết, nhà vợ ta vô cùng ủng hộ ta, huống hồ ta có cả con trai rồi, cho dù chết trên chiến trường cũng có thể hi sinh đời bố củng cố đời con. Hô Diên Bình lại tỏ ra bình thản trả lời, y trước kia tuy vô dụng, nhưng về mặt có con nối dõi lại hơn Triệu Nhan, bây giờ đã có ba đứa con trai rồi, hai đứa con của vợ cả, đứa lớn nhất đã biết đánh nhau rồi.
- Hả? Coi như ta chưa nói gì. Triệu Nhan nghe đến đây cũng sửng sốt, hẳn không ngờ vợ Hô Diên Bình lại hiểu chuyện như vậy, nhưng nghĩ kĩ cũng rất bình thường, Hô Diên Bình và thê tử y đều xuất thân nhà tướng, vốn dĩ đều có chuẩn bị tâm lí với việc đàn ông ra chiến trường, dựa vào việc lúc trước Tào Dĩnh muốn gả cho một tướng quân thiếu niên là có thể nhìn ra cách nghĩ của con cháu nhà tướng như bọn họ.
Vừa nhắc đến đánh trận, Hô Diên Bình lập tức tỉnh táo tinh thần, liền ngồi dậy thăm dò Triệu Nhan, y sợ mình còn chưa tốt nghiệp trường quân đội, các cường địch xung quanh Đại Tống đã diệt sạch rồi, đến lúc đó y mò không ra cơ hội lập công nữa.
- Yên tâm đi, lần tiêu diệt Tây Hạ này đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh tích tụ của triều đình, chắc chắn cần khôi phục phát triển vài năm, mặt khác ta nói thêm với huynh một chuyện, em họ Hô Diên Khánh của huynh đề nghị xây dựng lại quân Hà Bắc, chuyện này phụ hoàng đã đồng ý, hơn nữa còn đặc biệt cho phép tất cả học viên tốt nghiệp trường quân đội của chúng ta vào trong quân Hà Bắc, nên trước khi quân Hà Bắc xây dựng lại hoàn thành, chắc sẽ không phát động công kích Liêu quốc đâu. Triệu Nhan cười nhạt mở miệng.
Tuy cũng có thể tấn công Liêu quốc từ Tây Hạ, nhưng đối với Đại Tống mà nói, hướng tấn công tốt nhất vẫn là từ Hà Bắc, thêm nữa Tây quân là lớn nhất trong Cấm quân, điều này không phải chuyện tốt với triều đình, nên việc xây dựng lại quân Hà Bắc đã gấp. không thể tr hoãn, hơn nữa lăn này tướng lĩnh cốt cán đều do học viên trường quân đội đảm nhiệm, có thể nói sau khi quân Hà Bắc kiến lập, sẽ trở thành một đội tân quân của trường quân đội, không giống hình thức. cũ.
- Cái gì, lại còn có chuyện này?
Khiến Triệu Nhan vạn lần không ngờ là, Hô Diên Bình nghe thấy chuyện này chẳng những không vui, ngược lại còn tức giận, dường như không tán thành chuyện bắt đầu lại quân Hà Bắc?
- Sao thế, Hô Diên huynh có ý kiến gì với việc thành lập lại quân Hà Bắc sao? Triệu Nhan kì quái hỏi, bất luận xét theo phương diện nào, Hô Diên Bình dường như đều không liên can gì lớn lắm với chuyện này, thậm chí đợi sau khi Hô Diên Bình tốt nghiệp từ trường quân đội, còn có thể đi đảm nhận quan quân rong quân Hà Bắc xây dựng lại, đây là một chuyện tốt đối với y và tất cả học viên trường quân đội
- Ta không phải có ý kiến với việc gây dựng lại quân Hà Bắc, mà là... mà là... Hô Diên Bình lúc này ấp a ấp úng, hình như có chuyện gì không tiện nói ra.
- Mà là cái gì, Hô Diên huynh sao cũng học kiểu ấp a ấp úng thế? Nhìn thấy thái độ của Hô Diên Bình, Triệu Nhan lại càng tò mò hỏi.
-Ôi, tam ca nhĩ đệ cũng biết, Khánh ca em họ của ta, bây giờ đệ ấy đã lập công trở thành chỉ huy sứ rồi, hơn nữa còn đề xuất thành lập lại quân Hà Bắc, chức quan sau này nhất định sẽ càng cao, nếu sau này ta tốt nghiệp xong cũng tới quân Hà Bắc, thế chẳng phải nghe lệnh dưới trướng em họ mình sao. Hô Diên Bình cuối cũng thở dài cười khổ nói.
- Ha ha ha ha, hóa ra huynh lo lắng chuyện này. Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng không kìm được cười lớn nói, hắn không ngờ Hô Diên Bình trước nay hào sảng tùy tiện lại để ý tới vấn đề này.
- Tam ca nhi, đây không phải vấn đề nhỏ, Khánh ca nhi là em họ ta, lúc nhỏ luôn chạy theo đít ta, gây họa cũng đều do ta giúp đệ ấy giải vây, nhưng vạn nhất mai sau đệ ấy thật sự trở thành cấp trên trực tiếp lãnh đạo ta, thế chả phải rất mất mặt sao?
Nhìn thấy Triệu Nhan vẫn chưa ngừng cười, Hô Diên Bình lại giận dữ nói, là một huynh trưởng, thấy đệ đệ mình chức vị cao hơn mình, trong lòng nhất định có chút không thoải mái, y đương nhiên cũng không ngoại lệ.
- Được rồi, ta hiểu suy nghĩ của Hô Diên huynh, nhưng Khánh ca tuy thân là chỉ huy sứ, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, trọng trách thành lập lại quân Hà Bắc chắc chắn sẽ không hoàn toàn giao cho một tướng quân trẻ tuổi như huynh ấy, nên đến lúc đó ta sắp xếp cho huynh làm thủ hạ cho tướng lĩnh khác là được rồi, nếu thực sự không được, huynh cũng có thể đến Tây quân. Triệu Nhan liền ngưng cười lại lên tiếng.
- Ta không đi Tây quân, vừa nấy đệ cũng nói, sau này tấn công Liêu quốc chắc chắn là quân Hà Bắc, nên ta vẫn đi quân Hà Bắc tốt hơn, chỉ là nhất định không được sắp xếp ta dưới trướng Khánh ca nhí. Hô Diên Bình lại lắc lắc đầu nói, Tây Hạ đã diệt vong rồi, y không muốn lại bỏ lỡ chiến tranh với Liêu quốc, huống hồ gia huấn nhà Hô Diên bọn họ chính là thu phục vùng Yến Vân.
Trước mắt đã sắp trưa rồi, Triệu Nhan lấy ra vỉ nướng sớm đã chuẩn bị, nhóm than bắt đầu nướng cá, những người khác xung quanh cũng bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, còn có người nhân cơ hội ăn cơm đến tìm Triệu Nhan bắt chuyện vài câu, Triệu Nhan cũng đối đáp tự nhiên với việc này.
Sau bữa cơm trưa không bao lâu, những cô gái ngâm suối nước nóng trên núi cuối cùng bắt đầu xuống núi, Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhỉ bọn họ cùng một hội quý phụ nói nói cười cười âm ran xuống núi, vì Tào Dĩnh mang thai không được ngâm nước nóng, đây là Triệu Nhan đặc biệt nhắc nhở nàng, còn Tiết Ninh Nhi bọn họ lại ai nấy ngâm đến nỗi da đỏ au hồng hào, thoạt nhìn cực kì mê người.
Đợi Tào Dĩnh bọn họ lên xe ngựa, Triệu Nhan đưa cả nhà chuẩn bị về, chỉ là cũng đúng lúc họ sắp vào thành Đông Kinh, Tư Nguyệt bỗng nhiên thỏ cách tay múp míp ra ngoài cửa sổ xe ngựa chỉ lên trời nói: - Cha mau nhìn kìa, trên trời có một con hổ đang bay!