- Tỷ tỷ, cũng đã gần canh ba, phu quân mới vừa từ Tây Hạ trở về, chắc chắn có rất nhiều việc phải bẩm báo Bệ hạ, đoán chừng hôm nay có thế sẽ không về, tỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi! Trong biệt viện Biện Hà, ở phòng khách trong tiểu viện Tào Dĩnh ở, Tiết Ninh Nhĩ hướng về Tào Dĩnh đang ngõi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hiện tại Tào Dĩnh đã mang thai bảy tháng rồi, bụng đã nhô thật cao, thoạt nhìn cả người đều ngọt ngào, hơn nữa sau khi mang thai cũng khiến cho nàng trở nên lười biếng đi nhiều, chẳng những ăn uống đến béo tròn, bình thường cũng rất hay mệt rã rời, hôm nay vốn là muốn đợi Triệu Nhan trở về, nhưng quả thực vừa tồi lại liên tục ngủ gà ngủ gật, cho nên Tiết Ninh Nhi mới khuyên nàng nên nghỉ ngơi.
- Không cần, tính tình phu quân ta biết rõ, hôm nay chàng nhất định sẽ về, ta chờ một lát nữa là được. Lúc này Tào Dĩnh mở to hai mắt mông lung, sau đó cười cười mở miệng nói, lại nói tới khi trước còn chưa mang thai, nàng cho dù cả đêm không ngủ được cũng không hề gì, nhưng bây giờ mang thai, mỗi ngày không ngủ đủ năm canh giờ sẽ cảm thấy mệt mỏi muốn chết.
Nhìn đến hai mắt Tào Dĩnh đều đã không mở ra được rồi, vẫn còn cố gắng chịu đựng không muốn đi nghỉ ngơi, điều này làm cho Tiết Ninh Nhi cũng như Gia Luật Tư, Nhan Ngọc Như phía sau đều có chút bất đắc đĩ liếc nhau một cái, hiện tại trong phòng khách chỉ còn có bốn người các nàng, Âu Dương Uyển Linh có việc tạm thời đã về nhà, Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa thì mang theo Tư Nguyệt cùng Tư Lăng về nghỉ ngơi, tiếc là nhanh như vậy đã tới nửa đêm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Triệu Nhan.
Lại nói tới lần này Triệu Nhan rời nhà trong hơn nửa năm, vương phủ trái lại hết sức yên ả, chỉ có bụng của Tào Dĩnh là ngày một lớn, hơn nữa Tào Dĩnh và Triệu Nhan thành hôn đã mấy năm qua đây mới là đứa nhỏ đầu tiên, bởi vậy toàn bộ vương phú đều phải cẩn thận hầu hạ, thậm chí để an tâm dưỡng thai, Tào Dĩnh còn đem mọi sự trong phủ giao cho Tiết Ninh Nhi và Mịch Tuyết quản lý, việc này cũng khiến cho hai người đó có một thời gian khổ không thể tả, may mắn lúc này Tư Lăng cũng lớn hơn, vì thế Gia Luật Tư cũng giúp một phần, vương phủ vì vậy mà duy tỉ được hoạt động bình thường.
- Bang bang bang! Từ bên ngoài truyền tới thanh âm của ba tiếng trông canh, cuối cùng đã tới lúc canh ba, lúc này Tào Dĩnh một tay chống trên bàn trà, đầu gật gù, ba người Tiết Ninh Nhi cũng cảm thấy có chút buồn ngủ. Chẳng qua là đã xa cách Triệu Nhan một thời gian dài như vậy, các nàng cũng đều nóng lòng muốn cùng Triệu Nhan nói mấy câu cho thỏa nỗi tương tư, cho nên đều cố gắng chịu đựng không có ngủ.
Canh ba vừa qua khỏi một chút, Tiết Ninh Nhi chợt nghe bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân đồn dập, điều này làm cho nàng tỉnh thần chấn động, ngay sau đó chỉ thấy Tiểu Đậu Nha phấn khích chạy vào phòng, vừa định mở miệng nói lớn, lại nhìn thấy Tào Dĩnh đang thiu thiu ngủ, lập tức bụm miệng lại ngay, sau đó mới nhỏ giọng nói: - Quận Vương đã trở về, sẽ lập tức đi vào nội trạch!
Triệu Nhan đã trở về rồi, Tiểu Đậu Nha tự nhiên là một trong những người cao hứng nhất, trên thực tế khi Triệu Nhan vào thành hôm nay, nàng cùng với Mịch Tuyết và vài ba nha hoàn thị nữ chen vào trong đám người hỗn tạp, đáng tiếc lúc ấy quá đông người, Triệu Nhan căn bản không thể gặp các nàng. Sau khi Tiểu Đậu Nha trở lại biệt viện vẫn ở lại trước cổng lớn trông coi, muốn sớm một chút trông thấy Triệu Nhan.
Nghe được lời nói của Tiểu Đậu Nha, Tiết Ninh Nhĩ cùng Nhan Ngọc như ba người cũng đều kích động đứng lên, ngay sau đó chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, sau đó Triệu Nhan vẻ mặt tươi cười liền đi đến, so với mấy tháng trước, Triệu Nhan hiện tại cũng đã đen, gầy đi nhiều. Dẫu sao biên cương Tây Bắc gió rét chắc chắn không thể nào dễ chịu hơn.
- Phu quân! Nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào, Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư, đều kích động chạy tới, mà ngay cả người tính tình điềm đạm như Nhan Ngọc Như cũng lộ ra vẻ mặt kích động, chỉ có điều nàng cùng Triệu Nhan còn chưa có viên phòng, bởi vậy đối với Triệu Nhan còn có chút không quá thân mật.
- A, Dĩnh nhỉ đây là... Vừa rồi Triệu Nhan tiến vào nhìn thấy Tào Dĩnh ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, hắn cùng với Tiết Ninh Nhỉ các nàng nói mấy câu, nhưng mà nàng vẫn ngủ gà ngủ gật, điều này làm cho Triệu Nhan có chút kì quái, thậm chí còn đang lo lắng Tào Dĩnh có phải bị bệnh rồi hay không?
- Phu quân không cần lo lẳng, tỷ tỷ sau khi mang thai trở nên có chút thích ngủ, vốn vừa rồi ta từng khuyên nhủ nàng quá chừng, muốn nàng đi nghĩ, nhưng chính nàng lại không chịu. Tiết Ninh Nhi lúc này mới lần nữa mở miệng giải thích.
- Thì ra là thế!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng lộ ra vẻ mặt giật mình nói, sau khi nữ nhân mang thai quả thực sẽ có một chút thay đổi kỳ lạ, hơn nữa dựa vào thể chất khác nhau của mỗi người, sự thay đổi này cũng không giống nhau, thậm chí còn sẽ làm thay đổi một số thói quen nhiều năm qua của các nàng, tỷ như Triệu Nhan ở thế giới trước kia còn có người bằng hữu, vợ anh ta trước khi mang thai căn bản không ăn thịt, thậm chí đến nhìn thấy thịt mỡ còn thấy ghê tởm, nhưng sau khi mang thai lại không có thịt không vui, không ngừng ăn từng miếng từng miếng thịt béo ngậy, khiến cho vị bằng hữu kia của hẳn bị hù cho sửng sốt, đưa đến bệnh viện kiểm tra, lại bị bác sĩ người ta đuổi ra, bởi vì cái này căn bản không phải bệnh, chỉ là một loại thay đổi sinh lý bình thường.
Triệu Nhan thân là nửa thầy thuốc, đối với sự thay đổi này của nữ nhân khi mang thai hẳn cũng rất rõ ràng, Tào Dĩnh thích ngủ cũng là biểu hiện rất bình thường, đại đa số phụ nữ có thai trong thai kỳ đều cảm thấy toàn thân mệt mỏi, huống chỉ Tào Dĩnh cũng đã mang thai bảy tháng rồi, bình thường đi lại hai bước đều đã cảm thấy mệt, tự nhiên nàng càng cần ngủ nhiều bổ sung thể lực.
- Phu quân, sắc trời đã tối, chàng cũng bình an trở về rồi, nếu không có chuyện gì, tỷ muội chúng ta liền về nghỉ ngơi đây! Lúc này Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư, Nhan Ngọc Như liếc nhau, sau đó mở miệng nói, Triệu Nhan vừa mới trở về, các nàng tự nhiên đều có rất nhiều lời muốn nói với Triệu Nhan, nhưng trong nhà Tào Dĩnh mới là chính thê, hơn nữa trong bụng còn mang bầu, cho nên tối nay Triệu Nhan nhất định sẽ ở cùng Tào Dĩnh, đây cũng là quy củ trong nhà.
Nghe được lời nói của Tiết Ninh Nhị, Triệu Nhan cũng có chút áy này nhìn ba người các nàng, tuy nhiên Tiết Ninh Nhi các nàng đối với việc này cũng cười cảm thông, cũng không có bất kỳ ý tứ trách tội Triệu Nhan, sau đó mới xoay người rời đi. Chẳng qua là nhìn bóng lưng các nàng rời đi, Triệu Nhan cũng có chút bất đắc dĩ thở dài một cái, các nàng đem toàn bộ yêu thương cho hắn, như vậy đối với các nàng mà nói là không công bằng, đáng tiếc đối với việc này Triệu Nhan cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Kế tiếp Triệu Nhan xoay người lại, lại phát hiện Tào Dĩnh đã không còn ngủ gà ngủ gật rồi, mà trực. tiếp nằm trên bàn trà mà ngủ, điều này làm cho Triệu Nhan không ngừng thương tiếc lắc đầu, lập tức tiến tới đem nàng nhẹ nhàng bế lên, lại nói tới Tào Dĩnh sau khi mang thai, thể trọng cũng gia tăng không ít, may mắn Triệu Nhan mỗi ngày kiên trì rèn luyện, nếu không thật là bế không nổi nàng.
Triệu Nhan lập tức cẩn thận bế Tào Dĩnh vào phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, có lẽ là cảm thấy có người ôm lấy mình, có lẽ là thấy hơi thở quen thuộc của Triệu Nhan, làm cho trong lúc ngủ mơ, Tào Dĩnh nhẹ nhàng kêu một tiếng "Phu quân" đồng thời hai tay bắt được cánh tay của Triệu Nhan, lần này Triệu Nhan cũng là trong lòng mềm nhũn, ngồi ở bên giường nhẹ nhàng võ về hai má của nàng hạ giọng nói: - Dĩnh nhỉ, ta ở đây, ngoan ngoãn ngủ một giấc, có lời gì ngày mai nói sau.
Có lẽ lời nói của Triệu Nhan hiệu quả, Tào Dĩnh rất nhanh lại nặng nề thiếp đi, nhìn thê tử đang ngủ say, cùng với cái bụng nhô cao, điều này không khỏi khiến trong lòng Triệu Nhan dâng lên một cảm giác âu yếm, lập tức giơ tay vuốt ve bụng của Tào Dĩnh, tuy rằng đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, nhưng đã khiến Triệu Nhan có loại cảm giác huyết mạch tương thông.
Nhìn bộ dạng ủy khuất vểnh môi của Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan cũng nhịn không nổi cười to, tuy nhiên lại sợ đánh thức Tào Dĩnh, lập tức giơ tay vô cùng thân thiết nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Đậu Nha: - Ai bảo ngươi nói lung tung, tính tình Dĩnh nhĩ ngươi cũng không phải là không biết, hiện tại ta cũng không dám ở trước mặt nàng nói nàng hoài thai con gái, hơn nữa nàng chỉ phạt ngươi ba ngày không được ăn đồ ăn vặt đã là nhẹ, nếu là thị nữ khác dám nói như vậy, chỉ sợ không thoát khỏi một trận đòn roi.
- Ừm, ta biết tứ tỷ rất tốt với ta, lần trước tuy là tứ tỷ phạt ta không được ăn quà vặt, nhưng rồi lại cho ta mua thật nhiều đồ ăn vặt ta thích, vì thế ngay cả Mịch Tuyết cũng thập phần ngưỡng mộ ta. Tiểu Đậu Nha cũng không phải mang thù, nghe lời nói của Triệu Nhan mà ngay lập tức nghĩ đến Tào Dĩnh thật là tốt, thoáng cái liền đứng dậy, vui vẻ ra mặt.
- Tiểu nha đầu tham ăn, lần này trên đường về ta đem theo không ít đặc sản các nơi, tất thảy đều để ở xe ngựa trong tiền viện, đến lúc đó xem ngươi có ăn được hết không. Triệu Nhan lập tức lại cười nói, mặc dù Tiểu Đậu Nha bề ngoài đã lớn thêm không ít, nhưng trên thực tế vẫn là một tiểu nha đầu tham ăn.
Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha hàn huyên vài câu, lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế liền trực tiếp ngủ bên cạnh Tào Dĩnh, bồi thê tử của mình cùng đứa nhỏ chưa sinh, Triệu Nhan cũng hết sức an tâm, vốn là hẳn tính ngủ thẳng tuốt tới sáng ngày hôm sau mới mới rời giường, chỉ có điều trời còn chưa sáng đã bị người ta thô bao đánh thức.