Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 513: Chương 514: "Trung thần" Hồ Thanh




Lần giải cứu Lý Lượng Tộ này, H Thanh đóng một vai trò vô cùng quan trọng, lão cầm đầu một nhóm khoảng hơn trăm người mai phục trong rừng và chờ lệnh để ứng cứu Trương Vi, đường hầm mà Trương Vi sẽ đưa Lý Lượng Tộ trốn thoát có hai đầu, một đầu xuất phát từ giếng nước tại dịch trạm và đầu kia là ở khu rừng nơi bọn Hồ Thanh đang mai phục, chỉ chờ Trương Vi đưa được Lý Lượng Tộ tới đầu bên này, bọn Hồ Thanh sẽ dùng ngựa để mau chóng đưa bọn Trương Vi và Lý Lượng Tộ tháo chạy, và lúc đó bọn Hồ Thanh với hơn trăm người sẽ có nhiệm vụ bọc hậu đồng thời sẽ phân tán sự chú ý của quân lính Đại Tống khi bị truy đuổi, có thể nói là Hồ Thanh đóng vai trò là một mắt xích vô cùng quan trọng nhưng đáng tiếc là Trương Vi đã nhìn nhầm người, do đó dẫn đến việc ngay từ lúc bắt đầu thế hoạch của y đã coi như bị thất bại.

Lại nói tiếp, mệnh của Hồ Thanh kể cũng lớn, hơn trăm quân lính mà lão cầm đầu đều là những kẻ sẵn sàng chết vì Tây Hạ. Khi bị quân Đại Tống bao vây, bọn chúng không hề run sợ giơ tay đầu hàng, ngược lại kẻ nào kẻ nấy liều chết phá vây, kết quả là hầu như đám người của Hồ Thanh chẳng còn mấy kẻ sống sót, chỉ một số ít là bị quân Đại Tống bắt làm tù binh và đương nhiên trong số đó có Hồ Thanh. Hồ Thanh vốn đã già nua, đến căm đao mà tay còn run do đó việc lão bị một tên lính quèn của Đại Tống bắt giữ là điều chẳng có gì lạ lẫm cả, do vậy mà lão trở thành một trong những kẻ may mắn giữ được mạng sống sau cuộc bao vây của quân Đại Tống.

Khi Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đến bên bìa rừng đã thấy Hồ Thanh mặt mũi ủ rũ, hai tay bị trói gô lại đẳng sau. Những tên thuộc hạ khác của lão trên người đều mang thương tích nhưng chỉ duy có lão là hầu như chẳng có vết xước sát nào, tuy nhiên bộ dạng của lão lúc này thì vô cùng nhếch nhác, toàn thân và mặt mũi lấm lem bùn đất, song Hồ Thanh vẫn thắng lưng ngẩng đầu mà tỏ ra mình là một kẻ không hề sợ chết.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

- Gọi ngươi là Hồ Thanh hay là Ngô Hạo thì đúng hơn nhỉ? Triệu Nhan đến phía trước mặt của Hồ Thanh rồi nheo mắt nói.

- Thật không ngờ là quận vương đã biết được thân phận của ta, cái này không phải là do Trương Vi đã khai hết với ngươi rồi chứ? Nghe thấy Triệu Nhan hỏi về thân phận của lão, Hồ Thanh liền nghiêm mặt rồi trả lời, thậm chí khi nhắc đến Trương Vi, trên gương mặt lão còn lộ ra vẻ khinh thường bởi vì chỉ có Trương Vi mới biết được thân phận thực của lão, do đó theo như lão suy nghĩ thì có lẽ lúc Trương Vi bị bắt, vì để giữ mạng sống mà đã khai ra lão, vì vậy lão vô cùng xem thường Trương Vi, đồng thời còn thấy hổ thẹn thay cho người bạn già Trương Nguyên của mình đã đẻ ra một đứa con như vậy.

Nhìn thấy những biểu hiện trên gương mặt của Hồ Thanh, cả Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đều đoán ra được lão đang nghĩ gì, cả hai dường như ngay sau đó đều không thể căm được mà quay sang nhìn nhau rồi cùng phá lên cười. Một hồi lâu sau Triệu Nhan mới nói: - Hồ Thanh nghe nói ngươi luôn hết mình vì Tây Hạ, nhưng tại sao lại không được trọng dụng vậy, liệu có phải là không lọt được vào mắt xanh của hoàng đế Tây Hạ không?

- Hừ, ơn của Võ Liệt hoàng đế đối với ta cao như núi, ta một lòng theo người báo quốc do đó những lời lẽ li gián của bọn ngươi đối với ta không có mấy tác dụng đâu. Hồ Thanh lạnh lùng đáp lại những lời Triệu Nhan vừa nói, lão tuy là người Hán nhưng đã quyết một lòng trung thành với Tây Hạ, bởi vậy những lời nói vừa rồi của Triệu Nhan đối với lão hầu như không có tác dụng. 

Nhìn thấy bộ dạng tỏ ra là trung thành với Tây Hạ của Hồ Thanh, Triệu Nhan trong lòng cũng có phần tức giận, định châm cho Hồ Thanh vài câu thì ngay lúc đó Hoàng Ngũ Đức đứng bên cạnh cười đầy ẩn ý rồi nói: - Hồ Thanh nhà ngươi tuổi kể ra cũng lớn rồi vậy mà còn hồ đõ ngu ngốc như vậy, bọn ta đây lại càng hi vọng Tây Hạ có nhiều kẻ như ngươi, có như vậy trước đây bọn ta đã có thể dễ dàng chiếm lấy Tây Hạ rồi.

- Ý ngươi là sao? Hồ Thanh nghe Hoàng Ngũ Đức nói như vậy thì lập tức nổi giận, hai mắt đỏ ngầu rồi lớn tiếng hỏi.


- Ý của lão Hoàng chính là nói ngươi là kẻ bất tài, chẳng làm được việc gì lớn, nếu văn võ quần thần của Tây Hạ, kẻ nào cũng như ngươi thì Đại Tống ta đây chẳng căn phải xuất binh đánh Tây Hạ, bởi một Tây Hạ như vậy về cơ bản không phải là mối uy hiếp đối với bọn ta. Triệu Nhan hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hoàng Ngũ Đức, hắn liền tiếp lời.

- Các ngươi... các ngươi.... dám coi rẻ lão phụ ta đây, ta... a.... Những lời mà Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức vừa nói đã đánh mạnh vào tỉnh thần của Hồ Thanh. Hồ Thanh mặc dù bản thân lão chưa làm nên trò trống gì ở Tây Hạ nhưng bản thân lại luôn luôn tự phụ cho rằng tài năng của mình là xuất chúng, chỉ đứng sau có Trương Nguyên mà thôi. Chỉ là cái số của lão không được may mắn cho lắm nên mới chưa làm nên cơm cháo gì, lần này Tây Hạ bị chiếm, Lý Lượng Tộ bị bắt, trong lòng lão đang mừng thăm. Lão coi đây là cơ hội mà ông trời ban cho lão, thậm chí mấy ngày gần đây lão nghĩ đến việc tham gia giải cứu cho Lý Lượng. Tộ và giúp Lý Lượng Tộ phục quốc, và lão rất có thể sẽ trở thành một công thần của Tây Hạ, vậy mà giờ đây. Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức cả hai đều đang bôi nhọ lão là kẻ bất tài không làm nên được cơm cháo gì, điều này làm lão tức đến run người, đến một câu nói cũng không nói thoát ra khỏi miệng được, cũng may là lão không bị cao huyết áp chứ không có lẽ cũng đứt mạch. máu não mà chết tại chỗ rồi.

- Hồ Thanh ngươi đừng có vội mà tức giận, ngươi có biết vì sao bọn ta lại biết được kế hoạch của các ngươi không? Triệu Nhan cười ha hả rồi hỏi. Triệu Nhan thấy Hồ Thanh tuổi cũng đã nhiều nên lúc đầu không muốn làm khó lão, tuy nhiên Hồ Thanh thân làm Hán gian, giờ bị bắt lại còn tỏ ra mình là một trung thần của Tây Hạ, điều này làm cho Triệu Nhan vô cùng khó chịu do đó hắn mới dùng lời lẽ để châm cho Hồ Thanh vài câu.

- À, quận vương nhà ngươi lại định khoe khoang bản thân mình với đám thuộc hạ bại binh kia của ta sao? Hồ Thanh lúc này cũng tỏ ra là một kẻ bất cần, dù sao thì lão cũng đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị để chứng tỏ lòng trung thành của mình đối với Tây Hạ rồi

Nhìn thấy cái điệu bộ đó của Hồ Thanh, Triệu Nhan tức đến mức nghiến chặt răng nhưng rồi cuối cùng hân cũng kìm lại cơn giận mà cười lớn rồi nói: - Hồ Thanh ngươi không căn phải tỏ ra mình là một kế nguy hiểm như vậy, nếu như hôm qua ngươi không để lộ ra sơ hở của mình thì e là ta cũng không thể nghỉ ngờ bọn ngươi và nói không chừng hôm nay đã để cho Trương Vi giải cứu cho Lý Lượng Tộ thành công rồi!

- Ngươi.... ý có ý gì? Điều này...... điều này là không thể! Hồ Thanh nghe thấy Triệu Nhan nói vì lão hôm qua để lộ ra sơ hở mà cả kế hoạch giải cứu Lý Lượng Tộ bị thất bại, điều này làm cho một kẻ tự phụ như lão thật không thể tự chấp nhận được.

- Ha ha, làm gì có cái gì mà không thể xảy ra được, nhà ngươi hôm qua đóng giả thương lái thật là quá thất bại rồi. Mặc dù nhà ngươi cố ý tỏ ra là không biết bổn vương, tồi lại còn tỏ ra là thông minh khi cố tình nhận nhầm ta là tướng quân, nhưng ngươi quên mất một điều rằng khi ngươi nhìn thấy ta là tướng quân, không những không cảm thấy sợ hãi mà còn nói năng vô cùng lưu loát, điều này không hề giống với biểu hiện của một thương lái bình thường. Triệu Nhan cuối cùng cũng tóm được cơ hội mà quay ra châm chọc và sỉ nhục Hồ Thanh, đối với cái loại người này Triệu Nhan không căn phải để lại chút thể diện nào cho lão cả.

- Quận vương nói rất phải, ngày hôm qua lão nô cũng cảm thấy kẻ thương lái như nhà ngươi thật không có chút gì là giống với thương lái bình thường cả, sau khi trở về và bàn bạc với Quận vương, đồng thời bố trí sắp đặt đâu vào đấy, kết quả là như dự đoán, đêm hôm qua Trương Vi đã xuất đầu lộ diện và sa vào thiên la địa võng mà bọn ta đã cài sẵn, nhưng quả thật là các ngươi tìm được cái tên Thiết Điều Lý kia vô cùng lợi hại đó, trong chốc lát mà khóa trong khóa ngoài đều bị gã mở bung, quả là nhân tài hiếm có đấy!

- Điều này..... điều này không thể nào..... không thể nào...."Nghe thấy những lời châm chọc của Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức, tỉnh thần của Hồ Thanh giờ như bị tê liệt, ánh mắt lúc nấy còn hiên ngang trợn lên để đối đáp với Triệu Nhan giờ cũng đã cụp xuống, rồi miệng lão liên tục lặp đi lặp lại 3 từ "không thể nào" Cũng không thể trách sao phản ứng của lão lại trở nên tồi tệ như vậy được bởi lẽ những lời nói của Triệu Nhan không chỉ làm cho lão bẽ mặt mà còn làm cho hi vọng phục quốc cuối cũng của Tây Hạ bị tan vỡ, đã vậy dường như mọi tội lỗi và trách nhiệm giờ lại đổ hết lên đầu lão, điều này làm cho lão không thể chấp nhận được.

- Giải lão cùng với tên Trương Vi kia đi, cột hai người bọn chúng lại, nhớ là không được để cho bọn chúng đánh nhau! Nhìn thấy Hồ Thanh bị đánh đến băm dập như vậy, Triệu Nhan cũng chẳng buồn để ý đến lão làm gì nữa bèn phất tay ra hiệu cho đám linh đưa lão đến dịch trạm và nhốt vào trong cũi.

Tiếp đến Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức cùng đi đến chỗ bọn Hồ Thanh lúc trước bài binh bố trận, đến nơi, cả hai chỉ nhìn thấy toàn là xác chết, trong số đó đại đa số là thuộc hạ của Hồ Thanh, nhưng cũng có một số ít trong đó là binh lính của Đại Tống. Triệu Nhan cho người thu gom xác của những binh sĩ Đại Tống đã tử trận lại rồi làm lễ an táng cho bọn họ, còn như đám thuộc hạ của Hồ Thanh đều bị quăng xác vào rừng sâu cho thú dữ ăn thịt.

- Hả? Là cái gì? Triệu Nhan vô cùng tò mò nhìn Hoàng Ngũ Đức. 

- Ha ha trong đó chắc chắn là rất nhiều tiền vàng, bởi ngộ nhỡ khi ta phái người đến kiểm tra doanh trại của lão và vào đến trong lều để kiểm tra thì chắc chắn tên Hồ Thanh kia sẽ dùng tiền này mà hối lộ binh sĩ Đại Tổng, làm cho đám binh sĩ này chỉ chú ý đến cái hòm mà không hề để ý đến đường địa đạo kia, thêm nữa cái hòm chứa đầy tiền này cũng không hề nhẹ và ít nhất cũng phải 10 người mới có thể nhấc lên được, thêm vào đó ở dưới đáy hòm còn được đặt thêm một tấm gỗ, nếu như không kiểm tra kĩ thì cơ bản không thể phát hiện ra miệng hầm được. Hoàng Ngũ Đức vừa nói vừa với tay mở nắp hòm ra, quả nhiên ở trong là vô số tiền vàng.

- Quả tính toán như thần, binh sĩ của chúng ta cũng chỉ là người thường và e là đại đa số bọn họ đều vì đó mà lơ đãng. Triệu Nhan nghe xong thì thở dài một tiếng, binh sĩ trong quân đội thì lấy đâu ra thánh nhân, song đây cũng là việc không tránh khỏi và hi vọng là sau này khi những đệ tử trường quân đội tham gia nhập ngũ sẽ có thể thay đổi được những gì điều không tốt đang tồn tại này.