Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 510: Chương 511: Điều lạ thường trong bóng đêm.




- Ha ha ha ngươi chỉ là một tên vua tất nước và ta lại là hoàng tử của Đại Tống, dù có bị người ta cáo lên phụ vương, cùng lắm là bị mắng cho vài câu là xong, nói ta là kẻ không hiểu đạo lý cũng được, về phần thái độ của những người khác về cơ bản ta đâu có cần quan tâm. Triệu Nhan nghe đến đó thì cười lớn, hắn quả thật vô cùng khó chịu với cái tên Lý Lượng Tộ này, bằng lòng chịu mắng thì cũng không thể để gã được sống dễ chịu

- Nhà ngươi... Lý Lượng Tộ nhìn Triệu Nhan với ánh mắt đầy căm thù, thật là không có cách nào để đối phó với cái tên Triệu Nhan này.

Song cũng chính vào lúc này, Hoàng Ngũ Đức lại nhẹ nhàng đến bên cạnh Triệu Nhan mà nói nhỏ vào tai hân rằng: - Quận vương, thân phận của tên Lý Lượng Tộ này rất quan trọng, tốt nhất là nên để gã sống sót đến lúc trở về kinh thành, nếu như bị bỏ đói thêm vài ngày nữa không chừng gã sẽ không chịu nổi, do đó ta nghĩ rằng chỉ bằng cho gã ăn một chút gì đó đi?

Triệu Nhan thực sự cũng không muốn bức Lý Lượng Tộ đến mức đói mà chết, nghe ý kiến của Hoàng Ngũ Đức xong hắn suy nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu mà nói rằng: - Được, gọi người mang đến ít đồ ăn cho gã, nhưng sau đó không được quá chiếu cố gã, binh sĩ của chúng ta ăn gì thì gã cũng chỉ được ăn cái đó mà thôi!

- Lão nô đã rõ! Hoàng Ngũ Đức tuân mệnh rồi lập tức cho người đi lấy cơm, chỉ ít phút sau đã có người bưng đến một bát cháo gạo, ngoài ra còn có thêm một đĩa dưa muối và một chiếc bánh bao, đây cũng chính là những gì mà binh lính ăn vào buổi tối nay. Đợi cho đến lúc cơm canh được bưng lên xong xuôi, Lý Lượng Tộ kẻ đã bị bỏ đói tưởng đến phát điên lập tức bưng bát cháo lên một hơi uống cạn, chẳng cần để ý đến sự uy nghiêm của một đế vương, Triệu Nhan thấy vậy thì cười nhạt, quay lưng đi vào đại sảnh, có điều hắn hình như không phát hiện ra rằng trong một góc ở đại sảnh đang có con mắt đầy hận thù dõi theo từng bước đi của hắn.

Vừa bước ra đến ngoài đại sảnh đã thấy Chủng Ngạc đang ngồi bên đống lửa trại, trên tay là bát cơm của bữa tối, cũng vừa hay Triệu Nhan hiện tại đang không còn việc gì phải bận tâm nữa bèn đi lại phía Chủng Ngạc. Lúc này Chủng Ngạc với nhìn thấy hắn, lập tức bỏ bát cơm xuống và thi lễ: - Quận vương, người sao lại đến đây? 

Triệu Nhan định trả lời câu hỏi của y, song khi nhìn thấy bát cơm vẫn đặt bên cạnh y, không kìm được lòng mình Triệu Nhan nhíu mày hỏi: - Chủng tướng quân, bữa tối mà ngươi đang ăn là món gì vậy, hình như là mì phải không, nhưng sao lại có màu như vậy?

Trong chiếc bát là một màu đo đỏ, xem ra có vẻ như là tiết canh vậy, nhờ ánh lửa thì có thể thấy rõ bên. trong hình như là mì, nhưng sao nhìn trông có vẻ kì dị đến vậy.

- Đây là mì đậu nhự, Quận vương ngài có muốn nếm thử một chút hay không? Chủng Ngạc vừa giới thiệu vừa cười, đây có lẽ là món ăn khoái khẩu của y.

- Ngươi... ngươi ăn đậu nhự trộn mì? Nghe thấy Chủng Ngạc giới thiệu như vậy, Triệu Nhan rất ngạc nhiên và quay ra hỏi y. Kiếp trước hẳn là người phương bắc, hầu như loại mì nào hắn cũng đã từng nếm qua rồi nhưng thực sự là chưa bao giờ ăn loại mì trộn đậu nhự như thế này cả.

- Thưa quận vương, mì này sau khi được luộc chín sẽ được đem trộn với nước đậu nhự. Mùi vị vô cùng tuyệt vời, ta ngày nào cũng phải ăn hai bát, quận vương ngài có muốn nếm thử một chút không, chắc chắn cũng sẽ thích mùi vị của loại mì này cho coi! Chủng Ngạc lại cười hồ hởi và nói, y không ngờ rằng đậu phụ nhự lại chính là món mà Triệu Nhan nghĩ ra, nếu biết được điều này có lẽ tên Chủng Ngạc này không biết phải cảm ơn Triệu Nhan như thế nào mới gọi là đủ. Bởi vì mùi vị của đậu phụ nhự thật vô cùng hợp với khẩu vị của y.

- Ha ha, ta biết rồi, ngươi mau ăn xong đi rồi cùng ta đi tuần tra thêm một lần nữa nào. Hôm nay sao ta cứ thấy trong lòng có chút bất an. Triệu Nhan cười rồi khoát tay nói. Quả thực hán không có đủ dũng cảm để nếm qua cái món này.

Nghe Triệu Nhan nói muốn đi tuần tra, Chủng Ngạc lập tức bưng bát lên rồi và thật lực, loáng một cái mì trong bát đã hết sạch, sau đó y lau miệng rồi cùng với Triệu Nhan đi tuần một vòng quanh dịch trạm. Vì không phát hiện ra điều gì khác thường cho nên bọn Triệu Nhan lần này muốn đi ra phía ngoài dịch trạm để tuần tra.


Cũng giống như ở trong, phía bên ngoài dịch trạm rất nhiều binh sĩ đang đi tuần, khi nhìn thấy Triệu Nhan và Chủng Ngạc, đám binh lính đều nhất loạt thi lễ. Triệu Nhan nhân đó mà hỏi vài tên linh xem có thấy vấn đề gì bất thường hay không, cả bọn đều lắc đầu. Toàn bộ dịch trạm xem ra rất bình thường và không hề có bất cứ vấn đề bất thường gì xảy ra. 

Triệu Nhan vừa đi vừa quan sát chung quanh, cuối cùng hãn đi tới khu rừng bên ngoài nằm ở phía nam của dịch trạm, chỉ thấy bên phía trong rừng khá nhiều lán trại đã được dựng lên, phía trước những lán trại này là những đống lửa đã được đốt lên, hơn một trăm người đang tản ra thành từng nhóm và ăn tối bên các đống lửa, đây chính là bữa ăn mà Triệu Nhan lệnh cho Điền dịch thừa sai người mang đến cho bọn họ.

Chỉ nhìn thấy những người bị đuổi ra khỏi dịch trạm này hầu hết bọn họ đều là những thương lái và tiểu nhị của họ. Vài đội xe đỗ bên cạnh những lán trại này, và được phủ kín bởi vải bạt, những bọc, gói bên trong xe đều là hàng hóa mang theo. Lại nói đến Tây Hạ vừa mới bị diệt vong, sự thống trị của Đại Tống đối với nơi đây cũng không hề ổn định, bọn đạo tặc thổ phi hoành hành và giết người không ghê tay, nhưng mặc dù vậy vẫn có những thương nhân to gan lớn mật đưa hàng đến Tây Hạ với mong muốn nhân cơ hội này mà kiếm một khoản tiền lớn, cho nên vào thời điểm này những người mà Triệu Nhan nhìn thấy trên đường ngoài quân lính ra thì hầu hết đều là những lái buôn.

Đối với việc bọn Triệu Nhan đến đây, những lái buôn này cũng đã sớm biết được, trong đó vài người đứng đầu đang tập trung lại và nhìn Triệu Nhan rồi thảo luận với nhau, cuối cùng một lão thương lái râu tóc bạc phơ tiến lại phía đám người rồi hướng về Triệu Nhan thi lễ rồi nói: - Tiểu nhân Hồ Thanh bái kiến các vị tướng quân, không biết tướng quân đến đây có điều gì dặn dò không?

Đứng giữa hàng quân, Triệu Nhan vốn bình sinh trên người khoác áo giáp, rồi bọn Chủng Ngạc và Ngưu Liệt bên cạnh đều khoác trên người giáp bà thương nhân ở trước mặt không nhận ra Triệu Nhan, do đó mới gọi hắn là tướng quân. Triệu Nhan cũng không nói ra nhưng cười lớn rồi nói: - Vị Hồ lão trượng này, bổn tướng quân lần này đi làm nhiệm vụ, bất đắc dĩ lắm mới phải để các vị ra phía khu rừng bên kia để nghỉ, thực sự trong lòng cũng cảm thấy không yên, các vị nếu có khó khăn gì cứ nói với ta đây, như vậy cũng coi như là ta thể hiện thành ý của mình với các vị vậy.

- Không cần, không cần, tướng quân quá khách khí rồi, lúc nãy Điền dịch thừa đã mang bữa tối đến cho chúng tôi, thực sự làm chúng tôi vô cùng cảm động, ngày mai chúng tôi sẽ rời đi, do vậy ở có một đêm ở bên ngoài thì cũng không có vấn đề gì, vả lại cũng không cảm thấy có gì là cực khổ cả! Hồ Thanh nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy thì xua xua tay tỏ vẻ sợ hãi, có lẽ đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một tướng quân ôn hòa như Triệu Nhan. 

- Ha ha, không gặp khó khăn gì vậy là tốt rồi, vậy bản tướng đây không quấy rãy các ngươi nữa! Triệu Nhan nói xong rồi quay người rời đi, điều này làm cho lão thương lái thở phào nhẹ nhõm, song cũng vào lúc này Triệu Nhan bỗng dưng quay người lại một lần nữa và hỏi: - Hồ lão trượng, ta nghe giọng nhà ngươi quen lảm, không biết là người ở đâu, lăn này hàng hóa của các ngươi chuyển từ đâu đến đâu?

- Khởi bẩm tướng quân, tiểu lão nhĩ là người Lạc Dương, hàng hóa lần này mang theo là lương thực vải vóc, lần này dự kiến đến phủ Hưng Khánh để đổi lấy chút hàng hóa mang vẽ, đồng thời cũng có thể kiếm được vài đồng bạc lẻ. Hồ Thanh trả lời một cách không do dự.

- Ha ha, thảo nào, bản tướng đây là người Đông Kinh, Đông Kinh cách Lạc Dương không xa, khẩu âm của hai vùng cũng rất giống nhau, vừa rồi nghe Hồ lão trượng nói khiển ta cảm thấy như gặp được đồng hương vậy. Triệu Nhan nghe đến đây rồi cười lớn.

- Tướng quân nói rất đúng, Đông Kinh và Tây Kinh vốn cách nhau không xa, do vậy nói tiểu lão nhỉ và tướng quân cũng có thể coi như là đồng hương với nhau vậy. Hồ Thanh nghe thấy Triệu Nhan nói xong cũng đáp, Lạc Dương chính là thủ đô thứ hai của Đại Tống, lại năm ở phía tây do đó được gọi là Tây Kinh, chỉ có điều là Lạc Dương trải qua đại loạn nên không còn được sự phồn vinh nữa, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn cả ngựa, quy mô của Lạc Dương ở Đại Tống cũng có thể coi là hạng nhất hạng nhì.

Lúc Triệu Nhan đến Tây Hạ cũng đã từng đi qua Lạc Dương và còn dừng chân ở đó vài ngày, do vậy cũng có chút hiểu biết về nơi đây. Bây giờ lại gặp Hồ Thanh nên hắn cùng người này tán gẫu vài câu về nhân tình thế thái nơi đây, kết quả là Hồ Thanh đối đáp rất lưu loát, thậm chí cuối cùng còn gợi ý về vài điểm phong cảnh hữu tình ở Lạc Dương, điều này khiến cho Triệu Nhan cảm thấy rất phấn khởi đồng thời còn hẹn khi nào đi qua Lạc Dương nhất định sẽ đi thăm quan nhưng địa điểm mà Hồ Thanh vừa giới thiệu.

Tiếp theo Triệu Nhan quay sang hỏi han và nói chuyện với vài người thương lái nữa rồi mới cáo từ bọn họ mà rời đi, Hồ Thanh cùng đám người tiễn Nhan ra đến tận doanh trại rồi mới chịu vẽ nghỉ ngơi.

"Thời gian thấm thoắt trôi đi, mặt trăng cũng đã lên đến giữa trời, cả bầu trời được phủ một lớp sương bàng bạc làm cho người ta dường như cảm thấy thật mờ ảo. Mặt đất cũng được bao phủ một lớp sương tựa như những làn khói bạc vậy, đêm tối thật tĩnh lặng như thể cả bầu trời và mặt đất đều đã chìm vào trong giấc ngủ say vậy.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Lý Lượng Tộ mặc dù thường xuyên cầm quân đánh trận nhưng gã luôn luôn có cho mình một lều trại, lúc gã ngủ gã ghét nhất là bị người khác quấy rầy, bởi vì gã chỉ căn nghe âm thanh bên cạnh là lập tức bị tỉnh giấc. Trước đây những kẻ hầu cận bên cạnh gã vì gây động làm gã thức giấc mà bị trừng phạt. Lúc này để gã và đám binh lính nằm ngủ gần nhau, đối với gã mà nói 

thì thật là như đang bị tra tấn vậy, do đó gã lần qua lần lại mãi cũng chưa thể ngủ được, rốt cuộc gã đành phải ngồi dậy, vì dù sao ngày nào gã cũng bị nhốt trong chiếc xe này, nếu như buồn ngủ thì có thể ngủ tùy ý.

Ánh đèn trong đại sảnh đã tắt, giờ đây không gian xung quanh như một bức màn nhung màu đen, Lý Lượng Tộ ngồi bất động trong chiếc xe ngựa, trong đầu gã giờ đây đang suy nghĩ về vận mệnh của bản thân trong tương lai, rất có thể là bị giam cầm cá đời hoặc cũng có thể bị Đại Tống giết chết, song bất luận là như thế nào đi nữa gã cũng đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, dù sao thì gã bây giờ cũng còn người thân nào đầu, cùng lắm là mất đi cái mạng này thôi mà.

Đúng vào lúc này, Lý Lượng Tộ bỗng thấy hòa lẫn trong tiếng ngáy vang như sấm của đám binh linh kia có một âm thanh gì đó rất lạ thường, điều này khiến gã đưa mắt quan sát xung quanh một cách rất cảnh giác.