Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 509: Chương 510: Nam Hành Dịch




- Quận vương, phía trước mặt chúng ta là Nam Hành Dịch, đây cũng chính là trạm dịch gần Tây An nhất, chúng ta dừng chân nghỉ ở đây một đêm, hôm sau là có thể đến Tây An rồi. Lúc hoàng hôn Chủng Ngạc đi tới trước xe ngựa của Triệu Nhan chỉ về phía ngôi nhà tọa lạc trên con đường nằm ở phía xa và giới thiệu.

- Hả? Triệu Nhan nghe thấy giới thiệu thì thò đầu qua cửa xe rồi sau đó đánh giá một cách nghiêm túc Vẽ tòa Nam Hành Dịch ở đẳng xa xa kia, chỉ thấy dịch trạm đứng lẻ loi trơ trọi ở phía bên đường, xem ra cũng không hề nhỏ, chỉ là phòng ốc và tường phòng đã quá cũ kĩ, có lẽ dịch trạm này cũng đã mọc lên ở đây từ rất lâu rồi.

Rất nhanh bọn người của Triệu Nhan đã đến phía trước cửa của dịch trạm, chỉ thấy trên cửa treo một tấm biển có viết 3 chữ "Nam Hành Dịch”. Tấm biển này rất mới do đó xem ra nó không hề hợp với vẻ cũ kĩ mốc rêu của tòa dịch trạm này, song Triệu Nhan biết dịch trạm này trước đây sử dụng chữ của Tây Hán để đặt tên, bây giờ sau khi bị Đại Tống chiếm giữ nên tất cả các biển hiệu đều phải thay đổi. Trên cả dọc đường này, nơi bọn Triệu Nhan dừng chân nghỉ lại, tất thảy đều như vậy.

Mặc dù trời sắp tối nhưng dịch trạm đã sớm biết được tin Triệu Nhan và đám tùy tùng sẽ tới và dừng chân ở đây, do đó Dịch thừa và đám dịch tốt đều đã đứng sẵn ở cửa để chào đón, sau khi nhìn thấy đám Triệu Nhan dừng lại, Dịch thừa lập tức đi tới mắt cười miệng nói tiếp đón, việc như thế này cũng không cần thiết Triệu Nhan phải đích thân ra mặt, tất cả đều do đám tùy tùng của mình đi trước sắp xếp.

Chỉ thấy tên thuộc hạ kia đi đến và dặn dò chủ quán vài câu, tên chủ quán gật đầu khom lưng tỏ vẻ nghe lời. Sau đó tướng sĩ ở phía trước liền đi vào trong quán, đầu tiên là kiểm tra một lượt tất cả những gì có ở trong phòng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì bọn Triệu Nhan mới tiến vào. Lúc này Triệu Nhan vẫn chưa bước xuống khỏi xe ngựa, còn như xe ngựa của Lý Lượng Tộ đã tiến vào bên trong trạm.

Xe ngựa sau khi tiến vào trong dịch trạm, lúc này Triệu Nhan mới từ trên xe bước xuống, phòng của hắn đã được sắp xếp đâu vào đấy, phía đằng sau căn phòng mà hẳn ở là một khoảng sân yên tĩnh. Triệu Nhan không vội vã đi nghỉ, hắn tự mình thu xếp chỗ bố trí xe ngựa cho Lý Lượng Tộ, dù sao thì ngày mai bọn hắn cũng đến Tây An châu rồi. Điều này cũng có nghĩa là tàn quân của Tây Hạ bất cứ lúc nào cũng có thể đến cứu Lý Lượng Tộ, do đó bọn họ phải cẩn trọng hơn nữa, hai ngày này phải canh giữ Lý Lượng Tộ một cách cẩn trọng không được chủ quan, tất cả những việc này đều do Triệu Nhan tự tay sắp xếp cả.

Xe của Lý Lượng Tộ được đỗ ở khoảng trống ngay phía trước dịch trạm, sau đó một nhóm quân lính bất đầu chuẩn bị dựng lều, làm như vậy là bởi vì xe của Lý Lượng Tộ rất lớn, về cơ bản là những cánh cửa bình thường không đủ rộng để xe có thể đi qua được, và Lý Lượng Tộ lại không thể tùy ý rời khỏi xe ngựa được, do vậy dù đây là dịch trạm nhưng Lý Lượng Tộ cũng phải ở trong lều vải.

Song cũng đúng vào lúc này, bỗng Chúng Ngạc chạy nhanh tới bẩm báo: - Quận vương, vừa rồi tên dịch thừa có nói cửa của đại sảnh khá là lớn, xe ngựa có thể đi vào do đó thần nghĩ chỉ bằng cứ đưa xe ngựa vào thẳng trong này, ngoài ra người của chúng ta cũng tương đối đông, trong đại sảnh cũng đã đầy ấp binh lính, sẽ rất thuận tiện cho việc canh chừng Lý Lượng Tộ.

Nghe Chúng Ngạc nói như vậy, Triệu Nhan quay đầu liếc nhìn về phía cửa trạm, quả thực cửa trạm khá là lớn, xem ra nên đưa xe ngựa thắng vào trong sân. 

Hắn gật đầu rồi đáp: - Vậy cũng được, cho người ra xem xem liệu xe ngựa có thể đi lọt qua cửa hay không.

Liền sau mệnh lệnh của viên dịch thừa, mấy tên lính đang dựng trại lập tức ngừng tay rồi chạy lại đưa xe ngựa vào trong đại sảnh, đến lúc này mới thấy cửa trạm chỉ to hơn cỗ xe ngựa có một chút. Nhưng dù sao thì cỗ xe ngựa cũng có thể chui lọt qua cửa rồi, điều này làm bọn binh lính vô cùng vui mừng, cả lũ đồng thanh hò dô rồi hợp sức đẩy cỗ xe ngựa vào bên trong.

Triệu Nhan cũng cùng với cỗ xe ngựa đi vào bên trong đại sảnh, lúc này mới phát hiện toàn bộ diện tích của đại sảnh cũng không hề nhỏ, bốn phía đều có cửa sổ. Bàn ghế phía bên trong đại sảnh đều đã được thu dọn lại gọn gàng và xếp vào bốn góc, để lại một khoảng trống lớn ở giữa sân. Đặt một cỗ xe vào đây kể ra cũng vẫn còn thừa diện tích, ngoài ra vào buổi tối nơi này cũng là chỗ để binh lính nghỉ ngơi, về mặt đảm bảo an toàn kể ra cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây Triệu Nhan cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý,tồi ngay sau đó đi tới thăm hỏi động viên đám thị vệ chịu trách nhiệm canh gác đêm nay. Người nhận nhiệm vụ phụ trách việc trông coi Lý Lượng Tộ cũng khom người lĩnh mệnh, vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề gì. Điều này cũng khiến cho Triệu Nhan cảm thấy yên tâm hơn, hắn quay người rồi bước đi rời khỏi đại sảnh.


Triệu Nhan vừa ra đến cửa của đại sảnh đã nhìn thấy dịch thừa trung niên đứng ở cách đó không xa, nghĩ rằng người này muốn nói điều gì đó với mình hắn liền ra hiệu cho y tiến lại, bản thân hẳn cũng có điều muốn nói với người này.

Nhìn thấy Triệu Nhan ra hiệu, trên gương mặt của dịch thừa hiện rõ vẻ phấn chấn rồi chầm chậm chạy lại, khom người nói với Triệu Nhan: - Hạ quan tham kiến quận vương!

- Không cần đa lễ, không biết trưởng trạm họ gì? Triệu Nhan ôn tồn hỏi

- Khởi bẩm quận vương, hạ quan họ Điền tên Nghĩa, quận vương có thể gọi hạ quan là Điền dịch thừa. Điền dịch thừa liền sau đó lại thí lễ, trên mặt càng thể hiện sự phấn chấn, thậm chí lúc nói còn lắp bắp.

- Ha ha, Điền dịch thừa không cần căng thẳng quá như thế, ta thấy ở Nam Hành Dịch là một tòa dịch trạm không nhỏ, mặc dù có phần cũ kĩ cách Tây An châu kể cũng không xa, nhưng tại sao trong dịch trạm chỉ có mỗi bọn ta vậy, và hơn thế nữa sao không thấy có khách đến vãng lai vậy? Lúc Triệu Nhan vừa dứt lời, ánh mắt có phần hoài nghĩ cũng nhìn chăm chăm vào Điền dịch thừa, lúc nãy lúc hắn đi vào trong cũng đã phát hiện trong dịch trạm vô cùng vắng vẻ, ngoài bọn hắn và đám quân lính đi theo ra thì chỉ có vài tên dịch tốt đang tất bật công việc.

Điền dịch thừa cúi đầu mà không nhìn thấy ánh mắt đầy hoài nghỉ của Triệu Nhan, y chỉ biết nở nụ cười méo xệch rồi đáp: - Khởi bẩm quận vương, trong dịch trạm vốn là cũng có rất nhiều khách đến ở, chỉ là trước đó Chủng tướng quân đã hạ lệnh cho hạ quan đuổi hết khách đi, chỉ giành chỗ cho Quận vương và binh lính ở, hạ quan vốn cũng không tán thành nhưng cũng không biết làm thế nào cả bởi vì người đến báo tin quá cứng nhắc nên cuối cùng hạ quan đành phải nói mãi mới khuyên mọi người rời đi được. Hiện tại tất cả những người khách đó đều đang tạm thời ở khu rừng phía nam nằm bên cạnh Nam Hành Dịch, Quận vương ngoài là có thể nhìn thấy họ rồi.

Nghe thấy việc này là do Chủng Ngạc hạ lệnh, Triệu Nhan cũng không cảm thấy sửng sốt, song ngay sau đó hắn cũng nghĩ tới, đừng thấy Chủng Ngạc ở trước mặt mình biểu hiện vô cùng cung kính, nhưng trước mặt những kẻ khác, Chủng Ngạc lại vô cùng ngang ngược và vô lễ, lại thêm việc lăn này áp tải Lý Lượng Tộ là vô cùng quan trọng do đó việc y đuổi tất cả khách đang ở trạm dịch đi nơi khác cũng là điều hợp tình hợp lý.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lại bước tới bậu cửa và nhìn về phía khu rừng ở phía nam, quả nhiên hắn phát hiện ra ở đó có đám người đang dựng trại, thậm chí còn có thể nhìn thấy đoàn xe đang chở đồ, xem dáng vẻ đúng là những người lúc trước đã từng sống ở dịch trạm.

- Điền dịch thừa, chuyến đi lần này của bổn vương, là vô cùng quan trọng, Chúng tướng quân yêu cầu mọi người rời đi nơi khác, vậy chỉ có thể nhờ cậy vào họ mà thôi, song lát nữa ngươi làm chút đồ ăn tối rồi đem qua cho bọn họ giúp ta, cũng coi như là bổn vương tạ lỗi với bọn họ vậy. Triệu Nhan dặn dò.

- Quận vương nhân từ, hạ quan xin cáo lui! Điền dịch thừa lập tức tuân mệnh, rồi nhìn Triệu Nhan với ánh mắt kính trọng và nể phục, nếu như không tận mắt chứng kiến, sợ là y cũng không dám tin quận vương của một nước lại quan tâm đến bách tính như vậy?

Tiếp theo đó Triệu Nhan đi lòng vòng trong dịch trạm, thậm chí còn leo lên lầu hai của dịch trạm để, quan sát ra xung quanh, lúc này hẳn mới thấy xung quanh dịch trạm là một vùng bằng phẳng, ngoài khu rừng nằm ở phía nam ra, về căn bản là không có chỗ cho bọn chúng mai phục, tuy nhiên dù có như vậy đi chăng nữa thì Triệu Nhan cũng không hoàn toàn yên tâm, hắn phái binh lính tới khu rừng ở phía nam để quan sát, rốt cuộc ngoài mấy chục khách thương bị đuổi tới nơi đây ra, vẽ căn bản không phát hiện ra quân mai phục.

Đúng lúc này Chủng Ngạc một lần nữa lại tìm đến Triệu Nhan để bẩm báo: - Quận vương, mạt tướng đích thân đem quân đi kiểm tra xung quanh dịch trạm một lần nữa nhưng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, có lẽ bọn tàn quân hai ngày cuối cùng mới ra tay.

- Ừ, dặn dò binh sĩ nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị tốt tỉnh thăn để ứng phó cho thật tốt tình hình sắp diễn ra trong hai ngày tới! Triệu Nhan sau khi nghe xong cũng lập phân phó, bọn họ ngày kia mới có thể đến được Tây An, điều này cũng tạo cho bọn tàn quân Tây Hạ có được hai ngày một đêm, khoảng thời gian này có lẽ là thời cơ tốt nhất để bọn chúng giải cứu cho Lý Lượng Tộ.

- Vâng! Chủng Ngạc tuân mệnh rồi quay người bước đi tiếp tục sắp xếp công việc. Lúc này Triệu Nhan cũng cảm thấy một, hắn trở lại phòng của mình nằm nghỉ, chỉ ít phút đã có hộ vệ mang bữa tối đến. Triệu Nhan ăn quan loa một chút sau đó thấy trời vẫn còn sáng, hẳn bèn bước ra khỏi phòng định tới để kiểm tra xem Lý Lượng Tộ như thế nào.


- Triệu Nhan, tuy ta là tù binh của ngươi nhưng cũng là hoàng đế của Tây Hạ, ngươi dùng cách này để làm nhục ta cũng chính là ngươi đang miệt thị hoàng đế vậy, lẽ nào ngươi không sợ sau này có kẻ mượn cớ này để chỉ trích nhà ngươi sao?

Lý Lượng Tộ nhìn Triệu Nhan với vẻ thù hắn mà nói.

Đế vương không thể nhục, đây không phải là lời nói suông. Bây giờ Triệu Nhan có thể làm nhục Lý Lượng Tộ nhưng nếu người có tâm biết được, không chừng cũng bị người đời gán cho cái tội miệt thị hoàng đế, dù sao thân phận của Lý Lượng Tộ cũng ngang hàng với Triệu Nhan, không kính trọng Lý Lượng Tộ cũng coi như là không tôn trọng Triệu Thự, kiểu suy diễn lô- gic này có lẽ đời sau cũng khó có thể thông cảm được, nhưng với con người thời kì Đại Tống này mà nói lai là một điều rất đổi bình thường.