- Nhanh! Nhanh lên nữa, phía trước là Hắc Thủy trấn Yến quân ty rồi, chỉ cần đến được đó, chúng ta sẽ an toàn! Lý Lượng Tộ trên ngựa vừa thúc ngựa chạy như điên, vừa hết sức phấn chấn hét lớn, tàn binh Tây Hạ sau lưng y cũng đều vô cùng thích thú gào lên, thời gian này chúng thần tốc ngày đêm, coi như đã đến được đây rồi.
Tuy nhiên so sánh với sự hưng phấn của Lý Lượng Tộ và những tướng sĩ đó, Lương hoàng hậu theo bên cạnh Lý Lượng Tộ lại nhíu chặt mày, vì nàng luôn cảm thấy giống như có sơ suất gì đấy, hơn nữa điều này dường như còn rất quan trọng, nhưng nàng cả chặng đường lại bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, điều này khiến nàng cũng hết sức khổ não.
Lý Lượng Tộ không phát hiện ra sự khác thường của Lương hoàng hậu, y bây giờ chỉ một lòng nghĩ đến việc vào trong Hắc Thủy trấn Yến quân ty, tiếp quản mấy vạn đại quân ở đó, dù sao thời gian này bên cạnh y chỉ còn lại hai nghìn tàn quân, nếu gặp phải quân Tống, e rằng chỉ có thể giơ tay chịu trói, cảm giác không thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình khiến y thân là hoàng đế Tây Hạ cảm thấy muôn phần khó chịu, nhưng lúc này y trên ngựa không cần phải lo lắng cho an toàn của mình nữa
Cũng chính là nghĩ đến những điều trên, Lý Lượng Tộ càng phấn chấn thúc ngựa chạy điên cuồng, không máy may để tâm đến thể lực của con ngựa đang cưỡi này, các tướng sĩ Tây Hạ khác cũng phần đa đều như vậy, dù sao bây giờ điều chúng khao khát nhất chính là có thể có một nơi an toàn để chúng ở lại.
Lý Lượng Tộ bọn họ phi nước đại, sau khi vượt qua một khu rừng khô hạn, một bức tường thành màu xanh cao lớn cuối cùng xuất hiện trước mặt bọn chúng, đó là nơi dừng chân của Hắc Thủy trấn Yến quân ty, kể ra Hắc Thủy trấn Yến quân ty là cách gọi của triều đình Tây Hạ, cái tên này không những đại diện cho một khu vực hành chính của Tây Hạ, đồng thời cũng là nơi dừng chân của khu vực hành chính này, có điều cái tên này quá khó đọc, nên trong dân gian đa số người thích gọi đây là thành Hắc Thủy hơn.
Quy mô của thành Hắc Thủy không tính là quá lớn, ít nhất là so với các thành lớn khác trong nước Tây Hạ, quy mô ngôi thành này nhỏ hơn rất nhiều, càng, không thể so sánh với quy mô thành trì Đại Tống, nhưng vị trí địa lí của thành Hắc Thủy lại vô cùng trọng yếu, vì nó vừa hay ở trên con đường tơ lụa, là đầu mối then chốt của Mạc Bắc và rìa Hà Tây, nên từ triều Tùy, đây đã có rất nhiều dân tới định cư, đến sau khi Tây Hạ lập quốc, mới dời những dân cư này lại gần nhau, thế là cuối cùng tạo nên thành Hắc Thủy của hôm nay.
Quy mô thành Hắc Thủy tuy không lớn, nhưng vì vị trí địa lí trọng yếu, nên đây cũng có đại quân trú đóng. Gần thành Hắc Thủy vừa hay có một con sông lớn chảy qua, khiến xung quanh cây cỏ tốt tươi, đồng thời cũng giúp thành Hắc Thủy nhờ nước sông này, trở nên dễ thủ khó công, mặt khác con sông lớn này rất sâu, khiến nước sông có màu đen, vì vậy được gọi là sông Hắc Thủy, đây cũng là nguyên nhân cái tên sông Hắc Thủy ra đi
Nhìn thấy thành Hắc Thủy ở trước mặt, Lý Lượng Tộ và các tướng sĩ dưới trướng càng điên cuồng quất ngựa bạt mạng. Dường như hận không thể lắp thêm cánh bay vào trong thành, nhưng ngựa của chúng lúc này cũng đều đến cực hạn rồi, bất luận chủ nhân trên ngựa quất roi như nào, chúng cũng thực sự không thể chạy nhanh hơn nữa, thậm chí còn có con đã sùi bọt mép, dù gì cả đoạn đường này cũng không được nghỉ ngơi gì, lúc này lại cật lực thúc ngựa chạy, e rằng con ngựa có tốt đến mấy cũng không chịu nổi, đoán là đợi sau khi vào đến thành, những chú ngựa này sẽ thiệt hại số lượng lớn, ít nhất cũng không thể dùng làm ngựa chiến được nữa.
Cùng với ngựa phi nước đại, Lý Lượng Tộ bọn chúng cách cổng thành của thành Hắc Thủy cũng ngày càng gần hơn, hơn nữa lúc này đang là ban ngày, chúng thậm chí có thể nhìn thấy trước cổng thành đang mở có một số dân chúng ra ra vào vào, điều này cũng khiến Lý Lượng Tộ bọn chúng càng sung sướng hơn, thậm chí một số kẻ đã không kìm chế được cười vang.
Tuy nhiên cũng chính lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe thấy Lương hoàng hậu hét chói tai: - Bệ hại Mau dừng lại, thành Hắc Thủy có vấn đề!
Lời của Lương hoàng hậu còn chưa dút, thì thấy bên ngoài thành thình lình tràn ra một nhánh quân Liêu, ngoài ra từ trong rừng cây hai bên đường cùng ồ ạt vô số quân Liêu, chốc lát đã bao vây hai ngàn người bọn chúng, khiến sắc mặt Lý Lượng Tộ lập tức trở nên cực kì khó coi.
- Thiếp... thiếp hiểu rồi, là Gia Luật Trọng Nguyên, gã chắc đã quay sang Đại Tống. Nhìn thấy đám quân Liêu xông tới này, Lương hoàng hậu cũng chôn chân tại chỗ, rất lâu sau mới thì thào lẩm bẩm, nàng cuối cùng hiểu ra xảy ra vấn đề chỗ nào, đáng tiếc bây giờ đã muộn rồi.
- Ha ha ha ha, Hoàng đế bệ hạ tới thành Hắc Thủy, sao lại không vào thành nghỉ ngơi một chút, lại dừng trước cổng thành vậy chứ? Đúng lúc này, chỉ thấy trong đám quân Liêu xông ra từ trong cổng thành vang lên một tràng cười lớn, ngay sau đó một lão già râu tóc bạc trắng đi ra từ trong đội quân, chính là Gia Luật Trọng Nguyên mà Lý Lượng Tộ đã gặp trước đây.
- Gia Luật Trọng Nguyên! Lý Lượng Tộ gần như rít mấy chữ này qua kẽ răng, ánh mắt nhìn đối phương cũng oán hận khôn cùng, y vạn lần không ngờ Gia Luật Trọng Nguyên được mình coi như đồng minh lại phản bội mình trong thời khắc then chốt này, hơn nữa còn chiếm cứ thành Hắc Thủy, xem ra lần này y thật sự có chắp cánh cũng không thoát.
- Hoàng đế bệ hạ, lâu ngày không gặp, ngài trông thảm hại hơn trước nhiều, tại hạ đã bày tiệc rượu trong thành, chỉ đợi ngài vào trong vui vẻ vài ly. Đối với tia nhìn giận dữ của Lý Lượng Tộ, Gia Luật Trọng Nguyên lại dường như căn bản không nhìn thấy, ngược lại còn mỉm cười mời mọc đối phương, giống như thật sự đang mời một người bạn trí âm tr kỉ vậy.
Nhìn thấy Gia Luật Trọng Nguyên cười tươi như hoa, Lý Lượng Tộ cũng từ từ bình tĩnh lại trong cơn phẫn nộ, y nhìn quân Liêu bao vây mình tứ phía, lại nhìn hai nghìn tàn binh bại tướng sau lưng, khiến đáy mắt của y cũng không giấu nổi vẻ tuyệt vọng, với tình hình hiện tại, y tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.
- Gia Luật Trọng Nguyên, ngươi chỉ có mấy vạn quân binh, thành Hắc Thủy này kiên cố như vậy, binh lực trấn thủ cũng không ít hơn ngươi, sao ngươi có thế chiếm cứ được nơi đây, lẽ nào là tướng phòng ngự rong thành đầu hàng ngươi sao? Lý Lượng Tộ lúc này bỗng nhiên hỏi, sau khi y tĩnh tâm lại, thì không để ý đến sống chết của mình nữa, ngược lại sinh ra hứng thú với chuyện Gia Luật Trọng Nguyên làm cách nào đánh hạ thành Hắc Thủy.
- Ha ha, điều này cũng nhờ bản liên minh ban đầu Hoàng đế bệ hạ kí kết với ta, mới khiến tướng quân thủ thành Hắc Thủy không chút nghỉ ngờ chúng ta, thậm chí còn cho phép chúng ta đóng quân ở hai mươi dặm ngoài thành Hắc Thủy, hai ngày trước ta phái người lấy danh nghĩa thu mua rượu thịt vào trong thành, rồi cố ý gây chuyện, sau đó nhân cơ hội này công phá cổng thành, kết quả sau đó không tốn quá nhiều sức lực đã thôn tính được thành Hắc Thủy. Gia Luật Trọng Nguyên nghe đến đây lại đắc ý cười lớn nói, gã không nói chuyện mình đứng về phía Đại Tống, nhưng gã biết với sự thông minh của Lý Lượng Tộ, chắc đã sớm đoán ra điều này rồi.
- Thì ra là thế, xem ra ta rơi vào cảnh ngộ này, cũng đều tại ta nhìn nhầm người, sớm đã để tai họa ngầm là ngươi mai phục bên mình! Lý Lượng Tộ nghe đến đây cũng không khỏi thở dài nói, đồng thời trên mặt cũng lộ ra biểu cảm nản lòng, lúc này y cũng đã hoàn toàn phó mặc số phận, còn những tàn quân bại tướng phía sau y, tuy ai nấy đều tức giận vô biên, nhưng thể lực của chúng sớm đã cạn kiệt, căn bản không thể phản kháng,
Chuyện tiếp theo hết sức đơn giản, dưới sự uy hiếp của Gia Luật Trọng Nguyên, Lý Lượng Tộ cũng không buồn chống cự, trực tiếp hạ lệnh tướng sĩ dưới trướng hạ vũ khí xuống, sau đó cùng với Lương hoàng hậu bị Gia Luật Trọng Nguyên áp giải tới trong thành Hắc Thủy. Đáng nhắc đến là, Gia Luật Trọng Nguyên lại thật sự chuẩn bị cơm rượu trong thành, sau đó đích thân chiêu đãi phu thê Lý Lượng Tộ, chỉ có điều đợi sau khi yến tiệc kết thúc, phu thê bọn họ liền bị giam giữ nghiêm ngặt, Gia Luật Trọng Nguyên dùng phu thê họ để giao dịch lợi ích với Đại Tống.
- Điều này lão tướng quân không cần lo âu, đại ca ta đã từ châu Tây An đến đây rồi, phỏng chừng một hai ngày nữa sẽ đến nơi, đến lúc đó những chuyện này giao lại cho huynh ấy giải quyết là được rồi! Triệu Nhan lúc này cũng cười ha ha nói, chuyện kết minh với Gia Luật Trọng Nguyên thật giả lẫn lộn, ban đầu là hắn tự ý quyết định phái sứ giả, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý, nhưng nếu Triệu Húc đồng ý, thì lần liên minh này có thế trở thành sự thật rồi, dù sao Gia Luật Trọng Nguyên cũng là một quân cờ tốt.
- Vậy thì tốt quá rồi, phủ Hưng Khánh nếu có Thái tử điện hạ trấn thủ, chúng ta cũng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều! Nghe thấy Triệu Húc sắp đến, Dương Văn Quảng cũng không khỏi thở phào, thời gian này ông nắm đại quyền toàn quân, tuy thoạt nhìn là chuyện tốt, nhưng tuổi của ông đã lớn, đổi với những chính sự nặng nề thực sự có hơi lực bất tòng tâm, sớm đã muốn quẳng những chuyện này cho người khác rồi.
Triệu Nhan cũng trông ngóng Triệu Húc đến phủ Hưng Khánh, vì hắn muốn biết Triệu Húc có nghe theo lời khuyên của Hoa Chỉ không, bây giờ có phải vẫn kiên quyết muốn lập Hoa Chỉ làm thái tử phi không?