Trên một thảo nguyên ngoài hai mươi dặm hướng đông bắc của Hắc Thủy trấn Yến quân ty, chỉ chít doanh trại quân đội trú đóng ở đó, kể ra nơi này rõ ràng thuộc lãnh thổ của Tây Hạ, nhưng trên mảnh đất chứa doanh trại quân đội này lại dựng cờ hiệu của Liêu quốc, hơn nữa Hắc Thủy trấn Yến quân ty ở cách đó không xa, lại mặc kệ không hỏi gì nhánh quân Liêu này, thực sự hơi kì lạ.
Trong lều thống soái chính giữa đại doanh, Gia Luật Trọng Nguyên râu tóc bạc phơ ngồi đãng sau án thư, đang hết sức chăm chú đọc một bức thư trong tay. Nhánh quân Liêu này chính là thủ hạ của gã, kế ra gã tuy phản bội cha con Gia Luật Tuấn, nhưng lại không phản bội Đại Liêu, cho nên quân đội của gã vẫn dựng cờ hiệu của Liêu quốc, lần này sở dĩ đến Tây Hạ, đương nhiên là trước đó đồng ý cứu trợ Lý Lượng Tộ, chỉ là quân đội của gã mới đến chỗ Hắc Thủy trấn Yến quân ty, lại nhận được tin phủ Hưng Khánh bị đánh chiếm, điều này khiến gã nhất thời hoang mang, thế là đóng quân luôn ở đây.
So với hai năm trước, Gia Luật Trọng Nguyên bây giờ già đi nhiều, gã vừa mới năm mươi tuổi đầu, râu tóc đã bạc trắng, hơn nữa khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn, thân hình vốn dĩ cao to lực lưỡng cũng hơi còng xuống, thoạt nhìn quả thực giống như lão già sáu mươi, nhưng gã trở nên bộ dạng hôm nay thực ra không có gì là lạ, đầu tiên là chịu đựng nỗi đau mất người thân, sau đó lại bị chính cháu trai của mình đánh bại, mấy lần đều suýt thì chết trong loạn quân, dưới bao đòn đả kích liên tiếp, khiến Gia Luật Trọng Nguyên cũng lao lực quá độ về cả thể xác tinh thần, dẫn đến người ngợm trở nên già nua rất nhiều.
- Cục diện mà chúng ta giờ đang đổi mặt con cũng biết. Chỉ căn Gia Luật Tuấn lấy lại sức lực, lập tức sẽ tiêu diệt triệt để chúng ta. Vốn dĩ ta coi Tây Hạ là đồng minh của chúng ta, dù sao phạm vi thế lực của chúng ta vốn dĩ găn kề Tây Hạ, nhưng không ngờ Tây Hạ lại bị Đại Tống tiêu diệt trong một trận chiến, Lý Lượng Tộ lại trở thành chó nhà có tang, nếu chúng ta trợ giúp y lúc này, sẽ có thể lấy được thiện cảm của Lý Lượng Tộ, nhưng đô thành của Lý Lượng Tộ đã bị Đại Tống chiếm cứ rồi, cho dù đứng vững ở Hắc Thủy trấn Yến quân ty, e rằng cũng không có thực lực quá lớn, đồng minh như vậy đối với chúng ta mà nói, thực sự không có tác dụng lớn lắm!
Khi nói tới đây, chỉ thấy Gia Luật Trọng Nguyên vỗ vỗ lá thư trong tay, sau đó cười khổ nói tiếp với Gia Luật Tài Lương: - Bây giờ Đại Tống phái sứ giả đưa thư đến, muốn kết minh với chúng ta, nhưng điều kiện lại là bảo chúng ta bắt Lý Lượng Tộ, nhưng ta trước nay chưa từng có ấn tượng tốt với người Tống, cũng không thực sự tin tưởng bọn họ, lúc này họ phái người nói bắt tay với chúng ta, chuyện này thực sự khiến vi phu không thể quyết định được!
Nghe xong những lời này của Gia Luật Trọng Nguyên, ánh mắt của Gia Luật Tài Lương thoáng qua một tia khinh bỉ khó phát giác được, nhưng trên mặt của y lại không biểu lộ gì, ngược lại mỉm cười rồi lên tiếng: - Phụ thân, con cũng biết người không tin tưởng người Tống, nhưng lần này thực lực quân Tống mạnh mẽ, một trận chiến đã hủy diệt Tây Hạ, nói không phải khoa trương, thực lực của Đại Tống hiện giờ đã vượt qua Gia Luật Tuấn, nên đối với chúng ta mà nói, Đại Tống mới là đồng minh lí tưởng nhất, cũng chỉ có lấy được sự ủng hộ của họ, chúng ta mới có khả năng đoạt lại Thượng Kinh, lấy lại hoàng vị lần nữa!
- Những điều con nói ta đều biết, chỉ là trước đó vi phu luôn chĩa mũi nhọn vào Đại Tống, thậm chí còn nhiều lần hạ lệnh quân Liêu xuống phía nam cướp bóc, người Tống sớm đã hận ta thấu xương, hôm nay họ muốn mượn tay ta bắt hoặc giết chết Lý Lượng Tộ, nên mới lấy chuyện kết minh làm điều kiện giao dịch, ta lo rằng đợi sau khi ta động thủ với Lý Lượng Tộ xong, Đại Tống sẽ lật lọng, đến lúc đó chẳng may lại ra tay với chúng ta, thì chẳng phải hỏng bét sao? Gia Luật Trọng Nguyên lúc này hơi bực bội nói, một Liêu quốc đã khiến gã vô cùng nhức đầu rồi, vạn nhất lại thêm một Đại Tống, thì gã căn bản không còn bất kì đường sống nào nữa.