Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 494: Chương 495: Liêu quốc thừa nước đục thả câu




Sau khi thành phú Hưng Khánh bị phá, Lý Lượng Tộ được ba nghìn Thiết Diều Tử và năm nghìn Chất Tử Quân bảo vệ thoát khỏi kinh thành từ cửa bắc, đối vị hoàng đế Tây Hạ Lý Lượng Tộ này, Đại Tống đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha y, cho nên Dương 'Văn Quảng sớm đã phái người mai phục ngoài cửa bắc, muốn bắt sống đối phương, đáng tiếc ba ngàn quân Thiết Diều Tử kia thực sự quá lợi hại, kỵ binh hạng nặng xông lên quả thực giống như binh đoàn xe tăng tấn công ở hậu thế, quân Tống mai phục căn bản không cản được đối phương, cuối cùng vẫn để đối phương mở ra được một lỗ hổng trốn thoát.

Lý Lượng Tộ trốn khỏi kinh thành một mạch hướng về phía bắc, xem ra là muốn trốn tới thành Ngột Thứ Hài ở phương bắc, đó là một thành lớn nối tiếng nhất ở phía bắc Tây Hạ, đồng thời cũng là hậu phương lớn để Tây Hạ chống lại Liêu quốc, ở đó không những có đại quân đóng giữ, đồng thời cũng dự trữ lượng lớn lương thảo và binh khí, chỉ cần Lý Lượng Tộ đến được đó, nói không chừng còn có khả năng xoay chuyển tình thế.

Đám người Dương Văn Quảng tất nhiên không giương mắt nhìn Lý Lượng Tộ chạy đến thành Ngột Thứ Hài, thế là phái một nhánh hai vạn quân điên cuồng truy đuổi suốt đường, chỉ đáng tiếc kỵ binh của người Tây Hạ khá nhiều, quân Tống căn bản không đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cách thành Ngột Thứ Hài ngày càng gần, trước mắt đã sắp vào trong thành.

Tuy nhiên cũng chính lúc đại quân của Lý Lượng Tộ sắp đến thành Ngột Thứ Hài, lại vạn lần không ngờ là, trong thành thình lình xuất hiện một đội quân Liêu, đồng thời quân Liêu mai phục ở hai bên đường và sau lưng cũng lao ra, xem ra lại  là muốn bắt Lý Lượng Tộ Nhìn thấy quân Liêu xuất hiện từ trong thành, Lý Lượng Tộ lập tức hiểu ra, chắc chắn là Liêu quốc nhân cơ hội quân Tống bao vây phủ Hưng Khánh xuất binh công chiếm thành Ngột Thứ Hài, rồi còn phong tỏa tin tức, là để cho mình chui đầu vào lưới.

Nghĩ đến Liêu quốc lại thừa nước đục thả câu, Lý Lượng Tộ cũng cực kì phần nộ, nhưng y cũng không nghĩ xem, ban đầu khi Liêu quốc nội loạn, y cũng giậu đổ bìm leo, suýt chút nữa đã tiêu diệt Gia Luật Tuấn rồi, bây giờ Tây Hạ bị Đại Tống đánh cho gần như mất nước, Liêu quốc lại không thể gây áp lực cho Đại Tống, nếu đã như vậy, thì chỉ bằng nhân cơ hội này kiếm chác chút lợi từ Tây Hạ, thậm chí nếu có thể bắt sống 

Lý Lượng Tộ, không những có thể rửa sạch nỗi nhục rước đó, nói không chừng còn có thể mượn danh nghĩa của Lý Lượng Tộ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.

Nhìn thấy quân Liêu đánh tới từ ba phía, Lý Lượng Tộ tuy cực kì tức giận, nhưng lại cứng rằn dùng lí trí đè nén lửa giận xuống, lúc này liền ra lệnh năm ngàn Chất Tử Quân hậu thuẫn phía sau, mình lại cùng ba ngàn Thiết Diều Tử xông lên theo hướng ngược lại, nhờ sức mạnh xung phong của kỵ binh hạng nặng Thiết Diều Tử, cuối cùng lại thật sự phá khỏi vòng vây.

Có điều Lý Lượng Tộ tuy bảo toàn tính mạng từ trong tay quân Liêu, nhưng cũng phải trả một cái giá quá đắt. Ví dụ như các phi tần đại thần y mang theo bên người gần như đều rơi vào tay quân Liêu, chỉ còn Lương hoàng hậu theo y thoát khỏi vòng vây, ngoài ra năm ngàn Chất Tử Quân giữ lại cản phía sau cũng gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, ba ngàn Thiết Diều Tử bảo vệ y cũng tổn thất hơn nửa, cuối cùng bên người chỉ còn lại trên dưới hai nghìn tàn bình bại tướng chạy trốn tìm đường sống.

Lý Lượng Tộ là người tính cách ngoan cường, y nếu đã chọn thoát thân, thì không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không vứt bỏ. Vì vậy sau khi y mang theo người thoát khỏi thành Ngột Thứ Hài, lập tức chạy trốn theo hướng tây. Chính giữa hướng tây của thành Ngột Thứ Hài là Hắc Thủy trấn Yến quân ty của Tây Hạ, ở đó cũng có binh mạnh đóng giữ, chỉ là số lượng quân đội và lương thảo, binh khí ở đó đều không thể so sánh với thành Ngột Thứ Hài, nếu không ban đầu y đã chọn đi Hắc Thủy Yến quân ty rồi.

Chính lúc Lý Lượng Tộ chạy trốn đến Hắc Thủy trấn Yến quân ty, quân Tống không nhận được tin tức cũng đuổi giết tới dưới thành Ngột Thứ Hài, kết quả lại nhìn thấy trên đầu thành đổi thành cờ hiệu của Liêu quốc. Càng khiến quân Tống không ngờ là, khi bọn họ đến chân thành, quân Liêu trong thành lại mở rộng cổng thành, hơn nữa mở tiệc rượu dưới thành, xem ra là muốn khoản đãi bọn họ.

Lần này đuổi bắt Lý Lượng Tộ sau trận chiến chính là Cổ Hà, trợ thủ của Dương Văn Quảng. Khi y nhìn thấy cờ hiệu của Liêu quốc trên thành Ngột Thứ. Hài, cũng lập tức đoán ra quá trình sự việc, mà khi nhìn thấy Liêu quốc thiết tiệc rượu tiếp đãi mình dưới thành, lại khiến y giận dữ khôn xiết, dù sao bọn họ liều sống chết tiêu diệt Tây Hạ, lại giúp Liêu quốc chiếm cứ thành Ngột Thứ Hài, tự nhiên giành được một món hời lớn, hơn nữa bây giờ còn bày yến tiệc dưới chân thành, rõ ràng là muốn làm nhục bọn họ. 


Đối diện tình huống này, Cổ Hà lập tức yêu cầu nước Liêu trong thành rút khỏi, đối phương đương nhiên từ chối theo dự đoán, nhưng có lẽ chiến lực mà quân Tống biểu hiện ra lần này khiến Liêu quốc vô cùng kiêng dè, cho nên chúng tuy cự tuyệt rút ra khỏi thành Ngột Thứ Hài, nhưng lại đồng ý bù đắp cho quân Tống một chút, ví dụ như những đại thần Tây Hạ và đám phi tần của Lý Lượng Tộ mà chúng cướp được từ trong tay Lý Lượng Tộ trước đó, đám người này cũng vô tác dụng trong tay bọn chúng, chỉ bằng giao cho Đại Tống coi như thuận lòng hai bên.

Cổ Hà cũng biết chỉ dựa vào vài câu nói không thể khiến Liêu quốc nhổ ra miếng thịt ở trước miệng, trừ phi bọn họ đánh một trận với đối phương, nhưng hiện giờ Đại Tống vừa tiêu diệt Tây Hạ, thực sự không nên xảy ra xung đột với Liêu quốc nữa, vì vậy cuối cùng y cũng đành phải ngậm đắng nuốt cay thu binh, còn vẽ những tù binh trong tay nước Liêu đó đương nhiên cũng nhận, dù sao không căn thì đúng là ngu, những kẻ này mang về cũng có thể đổi được không ít công lao.

Phía trên chính là tin tức liên quan đến Lý Lượng Tộ mà Dương Văn Quảng vừa nhận được, Triệu Nhan nghe xong cũng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng: - Đối với chuyện Liêu quốc thừa nước đục thả câu này, chúng ta trước đó cũng sớm có dự liệu, vì vậy không lấy gì là lạ, hơn nữa chúng chủ động trao đổi tủ binh, điều này chứng minh trong nước chúng vẫn hết sức suy yếu, không muốn xảy ra xung đột với chúng ta, đồng thời cũng nói lên Liêu quốc đã bỏ qua Tây Hạ, chúng ta có thể yên tâm truy sát Lý Lượng Tộ rồi.

Đối với phân tích của Triệu Nhan, Dương Văn Quảng cũng tán đồng gật đầu, Liêu quốc tuy vì nội loạn mà dẫn đến thực lực tổn hại lớn, nhưng thực lực mượn gió bẻ măng vẫn có, đặc biệt là thành Ngột Thứ Hài lại găn cạnh Liêu quốc, Gia Luật Tuấn lựa chọn xuất binh chiếm lĩnh cũng là chuyện rất bình thường, chỉ có điều điều này lại tổn hại đến lợi ích của Đại Tống, đáng tiếc bọn họ hiện tại binh lính mệt mỏi, thực sự không có sức lực khai chiến tiếp với Liêu quốc.

- Đúng rồi, Lý Lượng Tộ tháo chạy đến Hắc Thủy trấn Yến quân ty, Cổ Hà bọn họ lại truy đuổi tiếp sao? Triệu Nhan lúc này lại cất tiếng hỏi, Lý Lượng Tộ một ngày chưa chết hoặc chưa bị bắt, thì Tây Hạ mà Đại Tống thôn tính sẽ một ngày không được yên ổn.

- Quận vương yên tâm, Cổ Hà bọn họ đã đuổi theo chỉ là Lý Lượng Tộ tuy tổn thất phần lớn binh lực trong tay quân Liêu, nhưng lại cũng vứt bỏ đi được một số gánh nặng, vì vậy lần này Lý Lượng Tộ sẽ chạy trốn nhanh hơn, Cổ Hà bọn họ e rằng rất khó bắt kịp! Dương Văn Quảng lúc này lại lên tiếng, nói xong mày cũng nhíu lại, xem ra ông không ôm hi vọng quá lớn vào chuyện truy sát Lý Lượng Tô.

- Quận vương, đệ có một chuyện muốn bẩm báo!

Đúng lúc này, Tiết Lang vẫn luôn đứng đằng sau Triệu Nhan chợt đi lên trước nói.

- Hả? Chuyện gì? Triệu Nhan nghe thấy lời của Tiết Lang cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn y một cái, cuộc đối thoại giữa mình và Dương Văn Quảng vừa rồi mặc dù không tránh Tiết Lang, nhưng Tiết Lang chỉ là một nhân viên tình báo trong Hoàng thành ty, những chuyện này y nghe được cũng thôi đi, nhưng với thân phận của y, thông thường không nên xen vào chuyện lớn thế này, với sự khôn khéo của Tiết Lang không thể không biết đạo lí này.

- Quận vương, trước khi thành bị phá đệ nhận được tin, Lý Lượng Tộ luôn âm thầm liên hệ với Gia Luật Trọng Nguyên tháo chạy tới Chiêu Thảo ty đường tây bắc Liêu quốc, kể ra từ sau khi Gia Luật Trọng Nguyên trốn tới đường tây bắc, nhanh chóng thu phục được một bộ lạc, khiến thực lực của gã tăng lên rất nhanh, nghe nói dưới trướng đã có mười vạn binh sĩ có thế chiến đấu, lăn này Tây Hạ bị Đại Tống đánh bại liên tiếp, Lý Lượng Tộ cũng phái người cầu viện đồng ngày xưa, khoảng thời gian trước Gia Luật Trọng Nguyên đã phái người hồi đáp, đồng ý phái quân cứu viện, nhưng vẫn chưa đợi đệ gửi thông tin này đi, thành phủ Hưng Khánh đã bị chúng ta phá tan rồi. Tiết Lang mặt mày nghiêm túc bẩm báo.

- Tên chó nhà có tang Gia Luật Trọng Nguyên này lại dám tới xen vào chuyện của chúng ta, xem ra gã thật sự hồ đồ rồi! Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng không kìm được giận dữ nói, Gia Luật Trọng Nguyên bị Gia Luật Tuấn suýt nữa tiêu diệt, không ngoan ngoãn ở lại trên đường tây bắc, lại còn muốn tới viện trợ Lý Lượng Tộ, theo Triệu Nhan thấy thật là không biết sống chết.

- Đô quản anh minh, hạ quan đích thực nghĩ đến điều này, bất luật Gia Luật Trọng Nguyên có ý đỡ gì, gã đều rất có thể xuất binh tiến vào Tây Hạ, nếu chỉ phái hai vạn người của Cổ tướng quân đi đuổi bắt, e rằng rất có khả năng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn!

Tiết Lang lúc này cuối cùng nói ra lo lãng của mình, đây cũng là nguyên nhân y ban nãy mới dám to gan lên tiếng.

- Hóa ra là thế, Gia Luật Trọng Nguyên nếu khởi binh, thì đúng thật rắc rối to! Triệu Nhan nghe đến đây cũng lộ ra vẻ lo lắng, nếu là trước kia, chút binh lực của Gia Luật Trọng Nguyên đương nhiên không đáng suy nghĩ, nhưng hiện giờ họ vừa đánh hạ phủ Hưng Khánh, đây là nơi giàu có nhất Tây Hạ, cần phái rất nhiều quân đội trấn thủ, ngoài ra xung quanh còn có không ít thành trì Tây Hạ chưa đầu hàng, cũng căn phái binh chinh phạt, nên bây giờ họ thực sự không điều nổi quá nhiều binh lực đi truy sát Lý Lượng Tộ, đây cũng là một trong những nguyên nhân Cổ Hà không dám xảy ra xung đột với người Liêu.

- Ha ha ha, quận vương không cần phiền não vì chuyện của Gia Luật Trọng Nguyên, lão phu có một chủ ý! Lúc này Dương Văn Quảng bỗng nhiên cười lớn cất lời, khuôn mắt cũng lộ ra vẻ nắm chắc phần thắng.