Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 486: Chương 487: Hô Diên Khánh (Hạ)




Nhìn thấy những thủ hạ này đi theo mình chịu khổ, trong lòng Hô Diên Khánh cũng cảm thấy có chút áy náy, tuy nhiên áy náy thì áy náy, cho dù lần nữa lặp lại như vậy y vẫn lựa chọn như lần đầu, y cũng vẫn như cũ chọn giết những người Tây Hạ đó, suy cho cùng việc mà những người kia gây ra đã vượt ra khỏi cực hạn của y, nếu như không giết bọn họ, trong nội tâm Hô Diên Khánh cũng khó có thể an ổn.

Cũng chính vì cảm thấy có lỗi với huynh đệ thuộc hạ của mình, vì vậy lúc dùng cơm, y mới có thể nói ra lời rằng tất cả đều là tại mình, tuy nhiên lão Quỷ và Mặt Sẹo với những Thập trưởng kia đều không trách cứ y, ngược lại còn an ủi y đừng để ở trong lòng, cùng lắm thì sau này bọn họ lập nhiều công lao hơn là được, dù sao đi theo Hô Diên Khánh bọn họ cũng không cần lo lắng không có cơ hội lập công.

Đối với sự tín nhiệm của các huynh đệ, Hô Diên Khánh cũng vô cùng cảm động, lão Quỷ bọn họ đều lo lắng Hô Diên Khánh suy nghĩ lung tung, lập tức cười dùng lương khô trong tay gõ vào ấm nước, kết quả phát ra thanh âm thùng thùng, bởi vậy lại nhịn không được cười nói: - Lại nói tiếp, lương khô này mặc dù có thể chống đói, nhưng mùi vị cũng quá mức khó ăn đi, hiện tại ta muốn ăn nhất chính là phiến diện tử (được làm từ bột mì, nhéo thành từng nắm bột nhỏ rồi thả vào nước cho chín rồi thêm nước dùng) mà vợ ta làm, vừa mềm vừa nhừ hương vị lại rất thơm, ăn xong một bát nóng hăm hập, toàn thân đều đổ mồ hôi, quả thực so với thần tiên còn thoải mái hơn!

- Hắc, phiến diện tử vợ lão Quỷ ngươi làm ăn có gì ngon chứ, muốn nói món ngon nhất thì vẫn phải là bánh Hồ thịt đê, bánh Hồ được nướng cháy vàng kẹp với thịt dê, cẳn một miếng vừa giòn vừa thơm, ta một hơi ăn được đến năm chiếc! Vừa nói đến món ăn ngon, Mặt Seo cũng vô cùng hào hứng nói, lúc nói đến món ngon bánh Hồ thịt dê, càng thêm ngây ngất mà liếm miệng, dường như còn tồn tại dư vị của bánh Hồ.

- Còn nói thịt đê, dựa vào một chút bổng lộc kia của ngươi, ta thấy đến dê tạp cũng không ăn nổi. Hơn nữa thịt dê không những đắt, hương vị lại vừa đậm vừa gây, ăn còn không ngon bằng thịt lợn giá rẻ! Lúc này lão Quỷ cũng vừa cười vừa trêu nói. Bọn họ tuy thân là Thập trưởng, nhưng kỳ thật bống lộc cũng không nhiều, sau lưng cũng đều có một nhà phải nuôi sống, nếu không phải có thêm chút khoản thu trong chiến tranh, lúc thời bình cũng đều rất khó khăn. 

Nghe thấy lão Quỷ giễu cợt, Mặt Sẹo cũng tức giận không nhẹ, tiếp tục tranh cãi với đối phương. Những người khác thấy họ cãi nhau nhiều đã sớm thành thói quen, cũng không có ai khuyên ngăn. Ngược lại cả đám lại bắt đầu nói lên món mình muốn ăn nhất, người này nói sủi cảo mẹ già trong nhà gói ăn ngon, người kia nói món bánh canh mặn ở chợ sáng Khánh Châu là ngon nhất, cuối cùng đến lão Quỷ và Mặt So cũng không ầm ĩ nữa, bắt đầu tham gia vào thảo luận Về món ăn ngon, một bên vừa nói với vẻ mặt hưởng thụ một bên lại gặm lương khô, dường như lương khô trở thành món ăn mình muốn.

- Đô đầu, ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi cảm thấy món gì là ngon nhất? Cuối cùng lão Quỷ bỗng nhiên quay đầu hỏi Hô Diên Khánh, điều này cũng khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người y, dù sao bọn họ cũng đều biết Hô Diên Khánh xuất thân nhà tướng, lại lớn lên ở kinh thành, món ăn ngon so với kẻ nhà quê bọn họ từng thấy cũng nhiều lầm.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều muốn nghe xem mình cảm thấy món gì là ngon nhất, Hô Diên Khánh cũng không nhịn được lộ ra vẻ mỉm cười nói: - Các ngươi cũng đều biết thành Đông Kinh phồn hoa, quán rượu nối danh trong thành Đông Kinh liền không cần phải nói đến, từng nhà làm tiệc rượu cũng đều vô cùng mỹ vị. Tuy nhiên trừ cái đó ra, còn có bánh bao mai hoa của Vương Lâu sơn động, bánh thịt của Tào bà bà, váng sữa của Trương gia, rất nhiều món ăn nổi danh, mặt khác trong chợ đêm, còn có ruột dê rán giòn, thịt khô ướp, hỏa tán, gừng thị tử, mạt nếu như ngươi có không ăn cơm chiều, ở đó cũng đủ cho ngươi ăn từ tối đến hừng đông. Hơn nữa hình thức vô cùng phong phú

Nghe thấy Hô Diên Khánh nói một hơi ra nhiều món ăn ngon như vậy, tất cả đều là món mà bọn họ chưa bao giờ nghe đến. Tuy rằng không biết hương vị như thế nào, nhưng vẫn như cũ khiến lão Quỷ bọn họ trong miệng ứa nước bọt, mỗi một người đều há to mồm tiếp tục nghe Hô Diên Khánh nói vẽ món ăn ngon, đối với điều này Hô Diên Khánh cũng không khiến cho bọn họ thất vọng, chọn mấy món mình thích mà giới thiệu nhiều hơn nữa.kết quả khiến cho lão Quý bọn họ. đều chảy nước miếng.

- Nhìn xem bộ dáng không chút tiền đồ nào của các ngươi kia, đợi lần này đại chiến xong, sau khi quét sạch cường địch Tây Hạ, chúng ta khẳng định sẽ được nghĩ ngơi tương đối dài ngày, đến lúc đó ta dẫn bọn ngươi đến kinh thành, chỉ phí ăn uống ta bao toàn bộ, đến lúc đó các ngươi thả phanh cái bụng ra mà ăn cho ta, chỉ cần không bị vỡ bao tử là được! 


Nhìn thấy bộ dạng của lão Quỷ bọn họ, Hô Diên Khánh lập tức vỗ ngực cam đoan nói, lấy thân phận của y mang những người lão Quỷ này đến kinh thành du ngoạn một chuyến quả thực dễ như một bữa ăn sáng vậy.

- Thật thật sự, đô đầu ngươi nói phải giữ lấy lời lão tử sớm đã muốn đến kinh thành thăm thú rồi! Mặt Seo nghe thấy lời Hô Diên Khánh nói cũng không nhịn được kích động mà nói, y sinh ra và lớn lên ở vùng tây bắc, trước khi tòng quân đến thôn xóm cũng chưa từng rời khỏi, cũng chưa từng nghe nói về kinh thành, sau này vẫn là tòng quân mới được nghe các lão binh nói về kinh thành phồn hoa, trong lòng vô cùng hướng tới, có nằm mơ cũng muốn đi xem.

- Không có kiến thức, đô đầu là ai chứ, chẳng lẽ lại lừa chúng ta hay sao? Nhìn thấy bộ dạng của Mặt Seo, lo Quỷ lập tức có chút khinh thường nói, tuy nhiên ngay sau đó y lại cười hì hì nói với Hô Diên Khánh: - Đô đầu, nhà tôi đã lớn tuổi, từ lúc còn nhỏ bà ấy đã muốn đi kinh thành xem một chút, tôi không có bản lĩnh giúp bà ấy thực hiện ý muốn này, vì vậy ngài xem.

- Ha ha ha, không thành vấn đề, lão Quỷ ngươi cứ việc mang người nhà của ngươi đến, mặt khác còn có Mặt Sẹo các ngươi, nếu người trong nhà nguyện ý, đến lúc đó có thể cùng đi theo! Hô Diên Khánh lại vô cùng hào sảng nói, vốn tâm tình y có chút buồn bực hiện tại đã biến mất không thấy nữa rồi, khôi phục lại tính tình thoải mái. Tuy nhiên sau đó liền thấy Hô Diên Khánh bỗng nhiên thở dài nói: - Nói đến món ăn ngon, tuy rằng kinh thành có nhiều đến nỗi đếm không xu, tuy nhiên ta muốn ăn nhất cũng không phải là những thứ này, mà là muốn ăn thịt kho tàu trong nhà ăn trường quân đội.

- Đồ ăn trong nhà ăn gì đó cũng có thể khiến cho đô đầu ngươi nhớ nhung, điều này cũng có chút kỳ lạ đi? Đám người Mặt Sẹo nghe đến đó đều rất kỳ quái hỏi, bọn họ ở trong quân doanh là ăn cơm tập thể, theo bọn họ, cơm trong nhà ăn với cơm tập thể cũng chỉ là để giúp cho hết đói, vẽ phần hương vị gì đó cũng đừng mong gì.


- Ha hả, nhà ăn Cách Vật bên cạnh trường học quân đội của chúng ta vô cùng nổi danh ở kinh thành, thịt kho tàu chính là món ăn nổi tiếng ở đó, nghe nói còn là do giáo đốc của trường học chúng ta, cũng chính là Quảng Dương quận vương điện hạ của Đại Tống phát minh ra đấy, món này chọn ra thịt ba chỉ mỡ nạc xen nhau, trước tiên cắt miếng thịt thành một khối vuông vẫn, sau đó cho cùng với các loại gia vị hầm lâu trên lửa, cuối cùng làm thành món thịt vừa ngọt vừa xốp, vừa cho vào miệng liền tan, quả thực là mỹ vị không gì sánh bằng! Khi nói đến đây, chỉ thấy Hô Diên Khánh cũng không nhịn được lau khóe miệng, sau đó hung hăng cần một miếng lương khô rồi nhai nhai nuốt xuống. Lão Quỷ và Mặt Sẹo bọn họ ngồi bên cạnh nghe thấy cũng nước miếng chảy dài, đợi sau khi tỉnh lại, một đám đều muốn về kinh thành, nói nhất định phải nếm thử món thịt kho tàu này.

Cũng chính lúc Hô Diên Khánh bọn họ nói chuyện đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận bước chân đồn dập, ngay sau đó một sĩ tốt chạy nhanh vào bẩm báo nói: - Đô đầu, dưới chân núi có một nhóm người đi đến, xem ra không giống với đội ngũ vận chuyển đồ vật, nhưng nguyên một đám bọn họ đều mang theo đõ vật, bây giờ lập tức sẽ lên đến nơi, ngài có nên đi xem một chút hay không?

Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng rất sững sờ, hiện tại trời sắp tối đến nơi rồi, lẽ ra không có khả năng có người lên đây nữa, điều này khiến cho y trong lúc nhất thời không đoán ra được là ai đến, vì thế đứng lên đi cùng người báo tin ra đường núi, lão Quỷ bọn họ vốn cũng muốn đi theo, tuy nhiên Hô Diên Khánh lại bảo bọn họ tiếp tục ở lại ăn tối, dù sao hiện tại trời sắp tối 

Hô Diên Khánh bọn họ đóng quân ở núi đất vô cùng đốc, chỉ có một đường nhỏ gần như là thẳng đứng nối liền đường núi với đỉnh núi, đường đi ở đỉnh núi cũng vô cùng chật hẹp, chỉ có thể để một người đi qua, nếu như không có nỏ pháo mà nói, quân Tống muốn đánh hạ nơi này cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.

Mà khi Hô Diên Khánh đi vào đoạn đường chật hẹp kia, vừa vặn nhìn thấy một đội quân Tống mấy chục người đang bước đi lên núi. Dựa vào ánh sáng còn sót lại của buổi chiều, Hô Diên Khánh nhìn một cái liền thấy Triệu Nhan, điều này cũng khiến cho y vô cùng sợ hãi, vội vàng mệnh lệnh người chung quanh hủy bỏ cảnh giác, tránh việc gây ngộ thương cho Triệu Nhan, sau đó y lấy tốc độ nhanh nhất đi xuống nghênh đón, khi y đi đến trước mặt Triệu Nhan, lập tức thi lễ một cái nói: - Giáo đốc, vì sao người lại đến đây vậy?

- Ha ha, vốn biết tiểu tử ngươi thông minh, xem ra là ta lo lắng dư thừa rồi. Triệu Nhan nghe thấy lời của Hô Diên Khánh lập tức cười to nói, hẳn thẳng thắn khiến cho trong lòng Hô Diên Khánh vô cùng cảm động, ủy khuất phải chịu trong thời gian này cũng lập tức tan thành mây khói.

- Được rồi, chúng ta lên núi rồi bàn lại, mặt khác ta biết ngươi ở nơi này điều kiện gian khổ, cố ý mang đến không ít thứ tốt cho ngươi đây! Triệu Nhan lập tức vỗ vai Hô Diên Khánh nói.

Nghe thấy Triệu Nhan mang đến cho mình không ít đồ, ánh mắt Hô Diên Khánh sáng lên, lập tức sốt ruột hỏi thăm:

- Giáo đốc, người có mang thịt kho tàu đến hay không, vừa rồi ta còn khoe với các huynh đệ món thịt kho tàu của trường quân đội chúng ta đấy!